Ma Nữ Nghê Thường

Chương 123

Chân tay luống cuống.

Ngoại trừ chân tay luống cuống, đã nghĩ không ra từ thứ hai để hình dung tâm tình giờ phút này.

Thấy Luyện nhi tiến sát đến, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là muốn lui về phía sau, cũng may là tứ chi cứng đờ lại, không có thật sự chấp hành mệnh lệnh vội vàng này, nếu không liền thực sự là quá mức buồn cười rồi, huống chi, né tránh Luyện nhi như vậy, không biết được nàng sẽ nghĩ thế nào.

Trong chốc lát, thực sự không biết trong đầu người trước mặt này là đang nghĩ chuyện gì.

Cho tới nay, bản thân chưa từng xem thường nàng, bởi vì biết rõ sự thông minh của nàng, cũng đã quen thuộc chuyện thỉnh thoảng sẽ phát sinh những hành động ngoài dự kiến, chẳng qua là dù biết rõ đến thế nào, dù quen thuộc đến thế nào, nhận thức của nàng về việc này vẫn là làm cho người ta quá mức kinh ngạc...Trong lúc quan trọng, kế hoạch vốn đã chuẩn bị tốt lại bị đánh loạn ở ngay điểm mấu chốt, không khỏi làm cho lòng người rối loạn

Trong một giây lát, liền luống cuống mà đứng nguyên tại chỗ, sau đó cổ bị ôm lấy, xưa nay tính nhẫn nại của Luyện nhi không nhiều lắm, có lẽ là không hài lòng với loại phản ứng chậm chạp này, liền trực tiếp tiến đến từ từ xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, quyền chủ động thuộc về nàng, khi hai đôi môi lần nữa thiếp hợp, trước sau như một vẫn là phong cách của nàng, trực tiếp, cường thế.

Chẳng qua là hô hấp nóng bỏng, so với bình thường càng nóng chút ít.

Bởi vì nhiệt độ như vậy, mà cũng là bởi vì bản thân hỗn loạn, cơ hồ là sau một hồi lâu mờ mịt ý loạn thần mê đáp lại, mới chậm rãi miễn cưỡng để ý đến một chút đầu mối từ trong sự hỗn độn kia, đầu óc thoáng trở nên rõ ràng, vì vậy cẩn thận kết thúc sự thân mật bị động này, kéo khoảng cách ra một chút.

Khi nhìn nhau trong khoảng cách gang tấc, đôi tròng mắt long lanh của Luyện nhi lặng im truyền đạt ra tâm tình của nàng, vui vẻ, tò mò, khó hiểu, cùng kích động khao khát.

Cố gằng không để cho bản thân không sa vào đôi mắt tràn đầy cảm xúc đó, nhắm mắt lại, lấy lại chút bình tĩnh, việc cấp bách là không thể để cho nàng lại tiếp tục nắm quyền chủ động như vậy, vì vậy cười khổ nói: "Luyện nhi, ngươi đã đáp ứng ta cái gì? Đừng quên, đã nói rồi, bây giờ vô luận động tác thế nào, ngươi cũng không thể động a"

"Hừ, ta mới không quên." Hậm hực thu tay lại, nàng không phục mà nói: "Rõ ràng là ngươi vẫn luôn không động, ngươi không động ta cũng không động, chẳng phải là nhìn qua rất ngốc sao..." Nói đến đây, bỗng nhiên thay đổi thần sắc, khiêu mi cười cười, nhìn ta nói: "Đừng cho rằng ta cái gì cũng không biết cái gì cũng cần ngươi đến dạy, tuy rằng nữ tử và nữ tử làm như thế nào ta không biết, chỉ là có lẽ cũng không khác biệt lắm so với hành vi của nam nữ đi? Có phải hay không?"

Đối mặt với loại câu hỏi thản nhiên này, trước tiên chỉ có thể kiềm nén sự bất đắc dĩ cùng buồn rầu trong lòng, thở dài: "Ngươi trước đừng...Đừng đến gần như vậy, trước nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, có phải hay không phải, ta... Từ từ nói cho ngươi nghe..."

Tóm lại, trước tiên phải tranh thủ thời gian là quan trọng nhất, sự tình phát triển đến đây liền có chút loạn, hay nói đúng ra là tâm loạn, nếu cứ tiếp tục loạn liền không biết sẽ xảy ra chuyện gì, giờ này khắc này, ánh mắt của Luyện nhi có chút khác hẳn so với ngày thường, trong ánh mắt mang theo ý cười xinh đẹp còn hàm chứa một chút mị hoặc lòng người, bản thân không dám đối mặt quá lâu, sợ rằng...Sẽ đánh mất đi một chút thanh minh cuối cùng.

Không ngờ, đến cuối cùng, vẫn là kỳ sai nhất chiêu*.

(*Đại loại là đi sai một bước cờ, tính lầm chuyện)

Luyện nhi bất mãn bĩu môi, nhưng bên khóe môi vẫn mang theo tràn đầy tiếu ý, thật ra cũng không nói gì nữa, chỉ có điều khi lần nữa ngửa người nằm xuống, lại thuận tay...Thuận tay rút ra nút thắt bên cạnh vạt áo...

Ánh mắt không kịp né tránh, cũng không nghĩ tới chuyện né tránh, vì vậy mở to đôi mắt mà nhìn tấm áo mỏng manh vốn đã lỏng lỏng lẻo lẻo, cứ như vậy...Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt ngẩn ngơ này, đường vòng cung trên khóe môi thiếu nữ liền trở nên rõ ràng, tự nhiên cười nói, nàng hỏi: "Tthế nào? Ta cũng không phải là hoàn toàn không hiểu đi? Mặc y phục là không thể làm loại chuyện này, đúng không?"

Mà bản thân, vô pháp trả lời nàng.

Những tia nắng ban mai le lói chiếu vào bên cửa sổ, kia là da thịt trắng nõn được chiếu lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, phát thảo nên những điểm gợn sóng phâp phòng, đó là bức tranh sinh động, sống động, theo hô hấp mà phập phồng, vạt áo mỏng manh mở rộng như có như không mà che dấu, lại chỉ có thể làm cho bức họa này càng trở nên đoạt tâm phách người, trong chúng sinh, ai có thể trốn thoát được?

Ta tư trấn an bản thân rằng chuyện này cũng không có gì, đừng giống như một nam tử lỗ mãng mà trở nên tâm hoả khó nén, cho dù là dung nhan tuyệt sắc, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, chúng ta lớn lên cùng nhau, đối với thân thể của nhau cũng không tính là lạ lẫm, nhưng mà, giờ này khắc này thật sự mọi thứ đều khác so với ngày thường, ánh mắt của nàng, hành động nàng, của nàng...Tuyệt sắc.

Da thịt không tỳ vết hiện ra dưới ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, phần bụng bằng phẳng săn chắc, eo thon, còn có... Nơi cao ngất mềm mại, cặp trái cây nho nhỏ mềm mại ửng đỏ tựa như đầu ngón tay của trẻ sơ sinh kia, đang kiêu ngạo mà đứng thẳng, giống như chủ nhân của nó, không chút nào kiêng kị mà hào phóng thể hiện bản thân...

Sự hấp dẫn là mãnh liệt như vậy, lúc này lý trí là gì đây? Thanh minh lại là thứ gì? Hốc mắt có chút phát ra nhiệt, hô hấp gấp gáp, rốt cuộc không tự chủ được mà vươn tay ra, chậm rãi đến gần, đặt vào trong lòng bàn tay.

Trong một cái chớp mắt khi thật sự chạm vào, tinh tường cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của nhau.

Không dám ngẩng đầu nhìn biểu lộ của nàng, hay nói là không thể, giờ phút này giác quan bị trói buộc, tâm tình mờ mịt, hết thảy không còn sót lại chút gì, không giống với sự thân mật cách qua quần áo, đây là sự nhận thức không có cách nào để hình dung được...Loại cảm giác mềm mại này, ấm áp, khó có thể nói lên lời...Còn có một sự dịu dàng cùng yêu thương từ đáy lòng tự nhiên sinh ra, một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi...

Đều là nữ tử, đối với cái gọi là kết cấu sinh lý, kỳ thật cũng không có gì để hiếu kỳ hay lạ lẫm, tất cả mọi thứ dẫn đến sự lên men phản ứng hóa học, đều là tình cảm.

Cẩn thận từng li từng tí, dùng hành động không đến mức khiến cho nàng cảm thấy nóng như lửa đốt khó chịu để thăm dò, những động tác...có tiết tấu...Thỉnh thoảng, cũng sẽ dùng sức một chút...Dần dần, màu da trắng nõn nổi lên ửng hồng, tiểu quả linh lung cũng trở nên ngạo nghễ bất khuất, cảm nhận được những phản ứng cùng biến hóa này, loại cảm giác kiêu ngạo và thỏa mãn khi tự tay đánh thức được nàng, thật sự làm cho người ta say mê...

Đắm chìm trong loại cảm giác này, nhẹ nhàng tiếp tục trêu đùa, ma sát, khảy đàn, một lần lại một lần không hề phiền chán mà yêu thương lấy...Trong lúc hô hấp phập phồng, người dưới thân dần dần để lộ ra tiếng thở dốc câu người, đó là âm luật dễ nghe nhất thế gian, có thể làm cho người nghe thấy mê mẩn không thôi.

Lúc này rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau, trong hai tròng mắt kia mang theo sắc khí mê muội, nhưng vẫn chưa mất đi sư thanh tịnh, thấy ta nhìn nàng, dùng cái mỉm cười dịu dàng để đáp lại, ánh mắt đảo qua, liền hiểu được cái gì gọi là tú sắc khả xan*.

(*Ý là khen người đẹp, nhìn thôi cũng no)

Làm sao có thể kiềm nén được bản thân, vì vậy nghĩa vô phản cố*, cúi đầu hôn xuống, ngậm lấy nàng vào miệng, mỗi một tấc da thịt, hôn nhẹ, mút lấy... Sau tai bên cổ, xương quai xanh, bụng nhỏ...Những nơi có thể nhìn thấy có thể chạm đến, đều hạ xuống dấu vết không bỏ xót nơi nào, cuối cùng, nhẹ nhàng ngậm lấy phần trái cây nho nhỏ kiêu ngạo kia...

(*Đạo nghĩa không thể chùn bước)

Cùng lúc đó, Luyện nhi nhẹ hừ một tiếng, thân thể lần đầu tiên không thể không chế chuyển dịch một chút, run rẩy.

Bởi vì chút run rẩy rất nhỏ này, phần lý trì gần như bị gây tê liền cả kinh, dường như có cái gì đó xẹt qua, mang theo một chút hơi lạnh.

Sự nhạy cảm của nàng cũng là năm ngoài dự đoán, ta chưa bao giờ nghĩ tới Luyện nhi sẽ mẫn cảm như vậy, gần như đối với nhất cử nhất động kích thích đều có phản ứng, mỗi một lần đụng chạm đều có thể làm ra sự biến hóa tương ứng, tiếp tục như vậy...Chỉ sợ là...

Cảm giác giống như nghiện độc không thể khống chế được dần dần yếu đi, có rất nhiều thứ quay trở lại trong đầu, thở hổn hển ngừng động tác lại, nhưng không có cách nào làm cho bản thân thật sự buông tay ra, cứ như vậy ôm chặt lấy nàng, ôm lấy làn da thịt nóng hổi cùng nhịp tim dồn dập kia, hung hăng mà cắn môi, muốn dùng đau ý để đánh tan dục niệm đen tối vô cùng nồng đậm kia.

"Luyện nhi..." Khi rốt cuộc mở miệng lên tiếng, thanh âm khàn khàn đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy lạ lẫm: "Ngươi...Không sao...đi? Có cảm thấy có cái gì không thích hợp hay không?"

Thiếu nữ dưới thân đang cúi đầu thở hổn hển, nhịp thở của Luyện nhi nhất định là càng gấp gáp hơn một chút, chỉ là nàng sẽ kềm chế, lúc trước trong suốt cả quá trình, nàng không hề bận tâm mà biẻu lộ cảm nhận vui vẻ cùng ngọt ngào, thứ duy nhất không thích chính là sự thở dốc quá mức lợi hại, có lẽ cho rằng đây là một loại yếu thế a.

Lại một khoảnh khắc qua đi, thẳng đến khi nàng điều chỉnh tốt nhịp thở, mới hắng giọng một cái, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm sang bên này, nói: "Bỗng nhiên hỏi những thứ này để làm gì, cái gì gọi là không thích hợp? Nếu có cái gì không đúng, không phải cũng bởi vì những chuyện ngươi làm sao?"

Vừa rồi như si mê lại như say sưa cũng không có chú ý quá nhiều, bây giờ một câu nói này lại làm cho người ta túng quẫn, sờ lên lỗ tai có hơi nóng lên, ta ho một tiếng nói: "Không phải nói...Những cảm giác kia, vừa rồi cảm giác ngươi giống như muốn phát tác, chỉ sợ...Đương nhiên, cũng có khả năng là...Bất quá vô luận như thế nào, trước mắt chính là bệnh nặng chưa khỏi, chúng ta vẫn là, trước dừng lại ở đây đi..."

Một khi lý trí đã sống lại, cũng không cần cân nhắc quá nhiều, làm như vậy mới là quyết định chính xác nhất, nói đến cùng, mọi chuyện phát sinh vừa rồi cũng không phải kết quả nằm trong kế hoạch, làm sao có thể trong lúc vội vã liền...Không nói đến chuyện phải cân nhắc vấn đề sức khỏe của Luyện nhi, cho dù là nàng thực sự chịu được, cũng còn có những thứ khác cần băn khoăn a...

Ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, có lẽ là không muốn bỏ qua, chỉ là sau khi đầu óc dần dần thanh minh, vẫn là ép bản thân từng chút buông tay, ngồi lên kéo ra khoảng cách, nhưng vẫn là không dám đối diện, chỉ có dời ánh mắt đi một chút, đưa tay thay nàng đem vạt áo rộng mở khe khẽ khép lại, thẳng đến khi tìm cách buộc lại nút thắt của y phục, lúc này mới âm thầm thở ra một hơi.

Cảm nhận được ánh mắt của Luyện nhi, nàng một mực không nói một lời để mặc cho động tác của ta, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, dù sao cũng hơi bất an, còn mang theo một chút áy náy, dù cho xuất phát từ lý tính, trêu chọc một người như vậy sao đó lại...Cũng là không đành lòng, chỉ là có chút chuyện, quá mức quý trọng, cuối cùng không thể để cho bản thân loạn tình mê ý mà mơ hồ một đường làm đến cùng.

Cho nên sau khi làm xong mọi chuyện, dịch chuyển thân thể, lui về sau một chút, ngồi xuống trên tháp, đang muốn nghiêm nghị hảo hảo nói chuyện với nàng một chút, vừa xoay người lại liền cảm thấy trời đất quay cuồng, cái ót trùng trùng điệp điệp nện xuống giường, cũng may phía dưới là mềm khâm dày đặc, cũng không đau, chẳng qua là chấn động đến có chút không rõ ràng.

"... Luyện nhi?" Bởi vì không rõ, khi nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, còn có chút khó hiểu, trong phút chốc cần cổ lại là nhồn nhột, cảm nhận được nhiệt khí của hô hấp phả ra, còn có ngôn ngữ hưng trí bừng bừng của nàng: "Nếu như ngươi dừng ở đây, vậy lúc này đến phiên ta a?"

Đồng hành cùng những lời này là một cái mút hôn làm cho người ta vừa đau lại vừa nhột, những nụ hôn như hạt mưa rơi xuống sau cổ, tai rồi quai hàm, may mà tạm thời cũng chỉ có thể rơi vào những vị trí này, không thể so với nàng lười biếng vào buổi sáng, bởi vì bản thân là ăn mặc chỉnh tề, cho nên không dễ dàng bị chạm đến những bộ phận càng...Càng tư mật.

"Luyện nhi!" Nhất thời không có phòng bị, bị áp chế không thể động đậy, vừa xoay chuyển tránh né, may mắn là bản thân y quan chỉnh tề, vừa xấu hổ mà kêu tên của nàng, giãy giụa nói: "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy a! Ai... Ai nói có thể động? Chẳng lẽ ngươi muốn nói rồi không giữ lời sao?"

Biết rõ tính khí của nàng, cho nên biết rõ nói ngừng khẳng định là không được, ngươi có thể chạm vào ta vì sao ta không thể chạm vào ngươi —— loại lời nói lý lẽ này nhất định là đã được nghĩ đến, cho nên chỉ có thể đem cái gọi là trừng phạt lúc trước ra để đe dọa nàng, nhưng mà không ngờ..."Ai nói là ta nói không giữ lời?" Nhận được là một câu trả lời khẳng khái như vậy, nàng lý giải mà nói: "Đã nói là vô luận ngươi đối với ta làm cái gì, ta cũng không động, vậy bây giờ ngươi không làm gì nữa, ta tất nhiên là có thể di chuyển, không phải sao?"

Cưỡng từ đoạt lý! Thật muốn thẹn quá hoá giận mà răn dạy nàng, nhưng mà hoàn toàn không có thời gian để làm như vậy, người này ngoài miệng nói chuyện, bàn tay lại không nhàn rỗi, không có cách nào đối với tầng tầng lớp lớp y phục, trên cổ tay lại phát lực một chút, mạnh mẽ dùng nội lực chấn khai nút thắt y phúc, từ vạt áo dứt khoát vươn tay tiến vào...

"Luyện, Luyện nhi!" Da thịt trước ngực chợt lạnh chợt nóng, lập tức cảm thấy không ổn, muốn đè bàn tay đang quấy phá kia lại, trái lại còn giúp nàng thông qua lớp ngăn cách quần áo, đầu ngón tay chạm đến một chỗ...Một chỗ mẫn cảm có thể cảm nhận càng thêm rõ ràng, làm cho người ta gần như phải hít sâu vào một hơi, thật sự là xứng với cái gọi là nhanh hơn tháng chạp trôi, nhưng vẫn dở khóc dở cười mà đè xuống, nhẹ giọng cầu xin: "Luyện nhi, ngươi trước chờ một chút, hôm nay, ít nhất hôm nay không được...Thật sự, đừng như vậy được không?"
Bình Luận (0)
Comment