Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 126



Tô Linh Phong đã quen với sự xuất hiện của Mặc Vấn Trần, nàng mặc cho hắn ôm, vẫn không có phản ứng gì.

Chậc chậc, người này lại động dục nữa rồi! Tiểu Bạch phát hiện Mặc Vấn Trần đến, nên bay tới trước giường, cắn móng vuốt, nghiêng đầu nhìn Tô Linh Phong cùng Mặc Vấn Trần đang nằm trên giường, thấy hai người nằm đúng quy củ, không có hành động gì khác, nên nó cũng không dám lắm miệng, bay trở lại đầu giường nằm sấp, chỉ là vẫn dựng thẳng tai, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua trên giường, chú ý hành động của hai người.

“Tiểu nha đầu, hôm nay đi học, có quen không?” Mặc Vấn Trần biết Tô Linh Phong vẫn chưa ngủ, nhẹ giọng hỏi bên tai nàng.

“Vẫn ổn.

” Tô Linh Phong không chút để ý phun ra hai chữ.

Mặc Vấn Trần im lặng suy nghĩ một lát, lại nói: “Giản Khinh Hàn, học thức cũng không tệ lắm, có điều, chính là làm người có chút cứng nhắc cùng cao ngạo… Hôm nay hắn, không làm khó ngươi chứ?"
“Không có.

” Tô Linh Phong cọ tìm một tư thế thoải mái trong ngực Mặc Vấn Trần, nhắm mắt lại nói.

Mặc Vấn Trần bỗng nhiên cười khẽ: “Cũng đúng, ta phải nên lo lắng ngược lại, ngươi có làm khó hay không hắn mới đúng! ”
“…” Lời này, nàng xấu xa đến vậy? Tô Linh Phong bĩu môi, chậm rãi nói: “Huynh không cần phải bận tâm, ta ở chung với lão sư Kinh Hàn rất tốt, hắn lớn lên tuấn tú, khí chất nhã nhặn, bài giảng lại rất tốt, ta rất thích.



“… Tiểu nha đầu, ngươi cố ý nói như vậy đúng không?” Giọng nói Mặc Vấn Trần nghe có chút buồn bực.

“Ta là đang nói sự thật, huynh tin hay không tin.

” Tô Linh Phong lạnh lùng nói.

“Hắn lớn lên tuấn tú như ta sao? Khí chất có được như ta không?” Ngữ điệu của Mặc Vấn Trần chua xót hỏi.

“Ta nghĩ hắn không tệ, so với huynh thì thuận mắt hơn.

” Tô Linh Phong vẫn lạnh lùng nói.

Mặc Vấn Trần im lặng một lát, cầm lấy một bàn tay nhỏ nhắn của Tô Linh Phong, đặt trên ngực mình, thở dài nói: “Phong Nhi, ta biết ngươi cố ý chọn giận ta, nhưng mà, chỗ này của ta vẫn luôn không vui, rất không khó chịu…”
Tô Linh Phong nhướng mày, nhàn nhã hỏi: “Huynh đang ghen?”
“Đúng vậy, ghen…” Mặc Vấn Trần thản nhiên thừa nhận.

“…” Tô Linh Phong khẽ mím môi, không nói nữa.

Mặc Vấn Trần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, để cho linh lực của bản thân xâm nhập vào thức hải của nàng, trấn áp vỗ về các nguyên tố không an phận trong cơ thể đối phương…
Một đêm nay, Tô Linh Phong ngủ rất ngon, Mặc Vấn Trần rời đi khi nào, nàng cũng không biết…
Một ngày mới bắt đầu, đó là ngày mà Lạc Y nữ quan đã nghỉ hưu cho nàng đi học.

Sau khi ăn sáng, Tô Linh Phong bị Mục Đạt dẫn đến một sảnh rộng lớn, nơi nữ quan kia đang chờ cô.

“Tiểu tỷ, vị này Lạc Y tiểu thư, sau này chính là lão sư lễ nghi cùng âm luật của ngài, Lạc Y tiểu thư, xin ngài chiếu cố tiểu tỷ của chúng ta nhiều hơn.


Nữ tử tên Lạc Y này, khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, phác thảo lên vóc dáng hoàn hảo nóng bỏng của đối phương, làn da trắng hồng, căng bóng khỏe mạnh, mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi đỏ hơi nhếch, cong lên một vòng mê người, bao nhiêu quyến rũ đều lộ ra hết, thật sự là một giai nhân quyến rũ trưởng thành gợi cảm!
“Lão sư Lạc Y.

” Tô Linh Phong quy củ hành lễ.

Trong lòng âm thầm ngạc nhiên, lão đầu Tư Đồ Tiêu Sơn cổ hủ kia, sao lại tìm cho nàng một mỹ nữ gợi cảm như vậy làm lão sư?
Lạc Y đánh giá Tô Nghi Phong một phen, mỉm cười gật đầu: “Không tệ, tiểu cô nương lớn lên rất xinh đẹp, qua vài năm nữa, nhất định là đại mỹ nhân người gặp người thích!” Sau đó chuyển hướng sang Mục Đạt, lại cười nói: “Quản gia Mục Đạt ngươi cứ yên tâm đi làm việc của mình, tiểu cô nương thì giao cho ta.



Mục Đạt gật đầu, mỉm cười lui xuống.

“Hôm nay, chúng ta sẽ học lớp lễ nghi trước, tiểu cô nương phải nghiêm túc học, ta sẽ bồi dưỡng ngươi thành một danh môn khuê tú!” Lạc Y mỉm cười.

Tô Linh Phong rất muốn trợn trắng mắt, nàng cũng không có hứng thú đối với việc làm một danh môn khuê tú…
Nguyên buổi sáng, Tô Linh Phong đều theo Lạc Y làm từng động tác một, Tiểu Bạch ở một bên nhìn rất say sưa, thỉnh thoảng còn lắc đầu bình luận vài câu, chọc cho Tô Linh Phong ném vài cái ánh mắt lạnh như đao về phía nó.

Mặc dù biểu cảm của Tô Linh Phong cũng coi như là bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng không kiên nhẫn, âm thầm cân nhắc, làm sao để nhanh chóng kết thúc khóa học đau khổ này đây…
Bữa trưa, Đoàn Tử ngủ no rồi thì kêu đói, la hét muốn ra ngoài ăn, Tô Linh Phong liền triệu hồi tiểu tử kia ra.

“Mẹ, Đoàn Tử yêu mẹ rất nhiều…” Đoàn Tử nhào về phía Tô Linh Phong, ôm cổ nàng, cọ cọ như bình thường.

Ngay sau khi Đoàn Tử xuất hiện, đôi mắt của Lạc Y ngay lập tức biến thành hình dạng của ngôi sao, hưng phấn hét lên: “A, đây là ma sủng của ngươi? Thật đáng yêu! Có thể cho lão sư ôm một cái được không?”
Đuôi lông mày Tô Linh Phong khẽ động một chút, túm lấy Đoàn Tử đang làm nũng trên mặt cô, đưa về phía Lạc Y: “Đương nhiên là được.


Lạc Y nhận lấy Đoàn Tử, vừa hôn vừa cọ, thích vô cùng, miệng thì hỏi Tô Linh Phong: “Đây là ma sủng gì vậy? Đáng yêu quá!”
“Không biết.

” Tô Linh Phong tự nhiên sẽ không nói cho đối phương biết, đây là một con luân hồi thú.

“Không biết?” Loy sửng sốt một chút nói: “Vậy… Làm sao ngươi thu được nó?”
“Nhặt được.

” Tô Linh Phong ngắn gọn phun ra hai chữ.

“Ồ…” Lạc Y không tiếp tục hỏi lai lịch của Đoàn Tử, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Tên của nó là gì?”
“Đoàn Tử.

” Tô Linh Phong gắp đồ, vừa ăn vừa nói.

“Đoàn Tử? Ha ha, cái tên này không tệ, rất hình tượng rất phù hợp.

” Lạc Y cười nói.


“Mẹ…” Đoàn Tử đạp chân nhỏ, đáng thương vẫy móng vuốt nhỏ về phía Tô Linh Phong.

Tô Linh Phong liếc mắt nhìn Đoàn tử một cái, nói với Lạc Y: “Nó đói bụng rồi.


“À à…” Lạc Y vội vàng lấy thức ăn cho Đoàn Tử.

Đoàn Tử có thức ăn, quả nhiên thành thật ngồi trong ngực Lạc Y, không giãy dụa nữa, Lạc Y cười đến không khép miệng lại được.

Chẳng bao lâu sau, một bàn thức ăn, hơn một nửa đều ở trong bụng nhỏ của Đoàn Tử, Lạc Y gắp thức ăn cho nó, bản thân mình chỉ ăn vài miếng.

Sau bữa ăn, Tô Linh Phong tao nhã lau miệng, sau đó nhìn về phía Lạc Y, mặt không chút thay đổi nói: “Lão sư, người mau trả Đoàn Tử lại cho ta.


“A…” Lạc Y không nỡ buông Đoàn Tử: “Cái đó… Nó vẫn chưa ăn no, để ta đút nó thêm một chút nữa đi…”
“Ợ…” Lạc Y vừa dứt lời, hai móng của Đoàn Tử liền vuốt ve cái bụng nhỏ tròn xoe của mình, ợ một tiếng đầy vang dội!
“…” Khóe miệng Lạc Y giật giật, vậy nhỏ này ợ thật đúng lúc.

“Lão sư, chúng ta đã đến giờ lên lớp.

” Tô Linh Phong bình tĩnh nói.

“Cái đó… Vẫn còn chưa tới giờ, không cần gấp…”
“Lão sư rất thích Đoàn Tử?”
“Đúng vậy đúng vậy.

” Lạc Y không ngừng gật đầu: “Tiểu tử đáng yêu như vậy, đương nhiên là thích!”
Khóe môi Tô Linh Phong khẽ nhếch lên: “Lão sư Lạc Y, chi bằng… chúng ta bàn một điều kiện đi…”.


Bình Luận (0)
Comment