Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 127



“Điều kiện?” Lạc Y sửng sốt một chút, nhưng lại lập tức cười xinh đẹp: “Tiểu mỹ nữ muốn nói điều kiện gì với lão sư? Nói thử một chút.


Tô Linh Phong bình tĩnh mở miệng nói: “Lão sư Lạc Y có thể viết ra một số lễ nghi cơ bản, Linh Phong tự học, còn thời gian học, Linh Phong sẽ tự sắp xếp, lúc lên lớp, thì lão sư chỉ cần làm bộ một chút là được, nếu như lão sư đồng ý, như vậy mỗi lần lên lớp, Đoàn Tử liền cho giáo viên mượn chơi.


“Ô ô! Mẹ, không muốn…” Đoàn Tử nghe vậy, hai bắp chân lại bắt đầu đạp ra, cũng cố gắng duỗi móng vuốt về phía Tô Linh Phong: “Mẹ, Đoàn Tử rất nghe lời, Đoàn Tử rất ngoan, mẹ đừng không cần Đoàn Tử…”
Tô Linh Phong không trả lời Đoàn Tử, chỉ nhìn Lạc Y, chờ phản ứng của đối phương.

“Sao có thể chứ…Thành chủ đại nhân mời ta đến làm lão sư của ngươi, ta phải làm hết trách nhiệm…”
“Dùng phương thức gì để dạy học trò, là do lão sư Lạc Y ngài quyết định.


“Nhưng mà…” Lạc Y vuốt ve thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Đoàn Tử, rối rắm nói: “Nhưng mà… Nếu như thành chủ đại nhân kiểm tra…”

“Lão sư Lạc Y xin yên tâm, những lễ nghi này, vẫn chưa làm khó được Linh Phong.

” Tô Linh Phong nhìn thẳng Lạc Y, ngữ điệu không gợn sóng: “Lão sư hẳn là biết, Linh Phong họ Tô, người nhà họ Tô, không đến mức ngay cả chương trình học lễ nghi quý tộc cũng chưa từng học qua?”
Lạc Y nhướng mày cười nói: “Vậy âm luật thì sao, tiểu mỹ nữ ngươi định trao đổi cái gì?”
“Ông ngoại yêu cầu như thế nào?” Tô Linh Phong hỏi.

“Ý của thành chủ đại nhân, chỉ cần dạy nhạc khí cho ngươi là được, ngươi tùy tiện chọn một cái.

” Lạc Y một tay ôm Đoàn Tử, một tay chống cằm, nhìn Tô Linh Phong, quyến rũ cười khẽ: “Nếu tiểu mỹ nhân có sở trường về nhạc khí, vậy âm luật hình như cũng có thể tiết kiệm…”
Tô Linh Phong hơi ngạc nhiên nhìn Lạc Y một cái, không nghĩ tới nàng còn chưa nhắc tới, Lạc Y ngược lại đã đề cập trước, lập tức nhàn nhạt nói: “Tốt, vậy thì tiết kiệm đi.


“Tiểu mỹ nhân, ngươi còn chưa nói, ngươi biết nhạc khí gì, thế nào cũng phải khiến ta yên lòng một chút, hoặc là, ngươi biểu diễn cho ta xem một phen?” Lạc Y nói.

“Ta thấy không cần, nếu lão sư Lạc Y không tin tưởng Linh Phong, vậy thì đem Đoàn Tử trả lại cho Linh Phong đi, Linh Phong sẽ chăm chú nghe lão sư giảng bài.


“Ách… Được rồi được rồi, trước tiên cho ngươi thả lỏng vài ngày…” Lạc Y dừng một chút, lại nói: “Thành chủ đại nhân đã công bố về yến hội tổ chức sinh nhật của ngươi, ngày đó đối với ngươi mà nói rất quan trọng, trước khi yến hội được tổ chức, ta phải kiểm tra, lễ nghi của ngươi, còn có âm luật…”
“Được, ta biết rồi.


Tô Linh Phong, Lạc Y hai người thỏa thuận được hiệp nghị, Đoàn Tử liền rơi lệ, mẹ vậy mà đem nó “bán” rồi!
“Huhuhuhu… Mẹ, Đoàn Tử muốn mẹ…”
Tiểu Bạch khoanh tay, nhếch cái miệng nhỏ nhắn, vui sướng khi người gặp họa nói: “Nhược thú, tham ăn, thì ra ngươi cũng có chút tác dụng như vậy, đừng dùng vẻ mặt cầu xin đó, khó coi chết đi được, chia sẻ phiền não vì chủ nhân, ngăn cản phiền phức, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh mới đúng…”
Đoàn Tử tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Bạch: “Người ta không thèm nói chuyện với ngươi, đồ đáng ghét! Huhu… Mẹ…”
Tô Linh Phong phớt lờ đôi mắt đẫm lệ của Đoàn Tử, muốn nó bán manh mà thôi, cũng không có đem bán nó thật!
Buổi chiều, Tô Linh Phong cầm một quyển sách giả kim thuật trung cấp, nghiêm túc đọc.

Lạc Y nhanh chóng viết một số động tác nghi thức cơ bản và những điều cần lưu ý của quý tộc, chờ viết xuống hết, thì ném cho Tô Linh Phong, sau đó đùa giỡn Đoàn Tư đang buồn bã ỉu xìu, chơi đến quên trời quên đất.


Hai người không quấy rầy nhau, bầu không khí rất hài hòa, hài hòa vượt hết một buổi chiều.

Trước khi Lạc Y rời đi, không ngừng ôm Đoàn Tư vừa hôn vừa nựng, biểu tình của Đoàn Tử thúi quắc, không để ý.

Sau khi Lạc Y rời đi, Đoàn Tử nằm trong lòng Tô Linh Phong, tủi thân thút tha thút thít nói: “Mẹ không yêu Đoàn Tử…”
Tô Linh Phong không nói gì, chỉ trấn an vỗ vỗ thân thể nhỏ bé của nó.

Buổi tối, Mặc Vấn Trần như thường lệ đến phòng Tô Linh Phong, ôm nàng vào lòng.

Tiểu Bạch bay đến trước giường, nghiêng ngả nhìn hai người trên giường, lại bay trở về đầu giường, chờ tiếng động…
Tô Linh Phong rúc vào trong ngực Mặc Vấn Trần, đưa tay nhéo một cái trước ngực đối phương.

“Ân hừ…” Mặc Vấn Trần kêu một tiếng đau đớn, bắt lấy móng vuốt nhỏ không thành thật của Tô Linh Phong, thanh âm khàn khàn nói: “Tiểu nha đầu, ngươi làm cái gì?”
Tô Linh Phong không trả lời, xoay người ngồi dậy.

“Phong nhi, sao vậy?” Mặc Vấn Trần cũng ngồi dậy nói.

“Giường của ta, ngươi còn định bò lên bao lâu nữa?” Tô Linh nhíu mày hỏi.

“Cả đời…” Mặc Vấn Trần buộc miệng nói.

“Huynh nói cái gì?” Tô Linh Phong nheo mắt lại, đưa tay túm cổ áo Mặc Vấn Trần.

“Á… Chờ các nguyên tố trong cơ thể của ngươi ổn định một chút…” Mặc Vấn Trần đổi giọng nói.

“Bao lâu?” Tô Linh Phong hỏi ngắn gọn.

“Chờ ngươi đột phá linh thuật cấp hai, hẳn là đã có thể khống chế quang nguyên tố trong cơ thể…”
“Ta hỏi bao lâu!” Tô Linh Phong lặp lại hỏi.


“Cái này… Không thể nói rõ… Có lẽ một vài ngày, cũng có thể vài tháng, cũng có thể là một vài năm…”
Tô Linh Phong buông cổ áo Mặc Vấn Trần ra, im lặng suy nghĩ không nói.

Mặc Vấn Trần vươn cánh tay, ôm lấy Tô Linh Phong, nói bên tai nàng: “Phong nhi không thích ta ở bên cạnh ngươi sao? Hay là… Tâm ngươi rối loạn”
“Không có!” Tô Linh Phong nhanh chóng phủ nhận.

“Không có gì? Không có không thích ta ở bên cạnh ngươi sao?” Mặc Vấn Trần cố ý nói.

Tô Linh Phong không trả lời, đưa tay dùng sức đẩy Mặc Vấn Trần ra, thân thể Mặc Vấn Trần lại giống như ngọn núi lớn, không chút lay động.

“Phong Nhi… Ngươi phiền não…” Mặc Vấn Trần nhếch khóe môi, thấp giọng cười nói: “Là bởi vì ta sao?”
“Huynh bị chứng hoang tưởng sao!” Tô Linh Phong hừ lạnh.

Chứng hoang tưởng? Mặc dù Mặc Vấn Trần đối với từ này rất xa lạ, nhưng theo nghĩa đen, cũng không khó hiểu được ý nghĩa của nó, hắn sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu khẽ cười nói: “Phong nhi, ngươi thật sự mạnh miệng…”
“Hừ!” Tô Linh Phong bĩu môi, lười để ý tới tên tự cảm thấy bản thân mình tốt đẹp này, nằm xuống ngủ.

Mặc Vấn Trần thở dài một tiếng, nằm xuống, khẽ ôm lấy thân thể Tô Linh Phong, giữ chặt một tay nhỏ nhắn của đối phương, tập trung tinh thần, để linh lực trong thân thể mình chậm rãi chuyển sang thân thể Tô Linh Phong.

Trước đây, động tác của hắn rất nhẹ, Tô Linh Phong căn bản không cảm giác được, nhưng hôm nay, hắn rõ ràng gia tăng cường độ, Tô Linh Phong chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt lực, theo bàn tay nắm chặt của hai người, chậm rãi chảy vào trong thân thể mình, chạy dọc kéo dài đến tứ chi…
Tô Linh Phong cảm giác được áo trong dán vào thân thể Mặc Vấn Trần, có cảm giác như thủy triều ập tới, thân thể không khỏi cứng đờ, đưa tay dò xét trên người Mặc Vấn Trần một phen, vậy mà đã ướt một mảnh!
“Huynh đang làm gì vậy?” Tô Linh Phong nhíu mày hỏi.

Giọng nói Mặc Vấn Trần trầm thấp: “Phong nhi không phải là muốn mau chóng đột phá linh thuật lên cấp sao…”.


Bình Luận (0)
Comment