Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 137



“Cả hai? Khụ… Ngươi chắc chắn?" Dịch Thủy Giác giơ tay lau tro bụi trên mặt, nhưng kết quả là càng lau càng bẩn, hắn ta cũng mặc kệ…
“Đúng, ngươi ra giá đi.

” Tô Linh Phong gật đầu.

Dịch Thủy Giác thấy chiếc ghế duy nhất kia không có người ngồi, lập tức tự mình ngồi phịch ở trên ghế, ngẩng đầu, híp mắt, lười biếng nhìn Tô Linh Phong: “Ngươi chỉ là một Luyện Kim Sư sơ cấp, những bản vẽ này, phần lớn ngươi đều không dùng được đúng không?”
“Bây giờ chưa dùng đến, không có nghĩa là sau này ta sẽ không dùng đến.

” Tô Linh Phong bình tĩnh nói.

“Ách… Ngươi không phải đang mạnh miệng đó chứ? Hài tử thích mạnh miệng, không phải là hài tử ngoan…”
“Thế nào? Ngươi bán bản vẽ, còn phải căn cứ vào trình độ của đối phương mới quyết định có bán hay không sao?” Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào Dịch Thủy Giác, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói.


“Chuyện này…” Dịch Thủy Giác tìm một tư thế trên ghế, chậm rãi nói: “Thứ tốt, đương nhiên là phải bán cho người có thể phát huy giá trị của nó…”
Tô Linh Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bán hay không bán, mau nói thẳng ra đi.


“Ta nói vị tiểu thư này, sự kiên nhẫn của ngươi cũng quá kém rồi…” Dịch Thủy Giác lắc đầu nói.

“Đối với một số người, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, vì vậy tốt hơn hết là ngươi không nên tiếp tục lãng phí thời gian của ta.

” Tô Linh Phong lạnh lùng nói.

“Được rồi được rồi…” Dịch Thủy Giác giống như thỏa hiệp nói: “Không bằng như vậy đi, mấy bản vẽ bây giờ ngươi có thể dùng được, ta cũng không thu tiền của ngươi, trước tiên ngươi cầm lấy dùng, về phần những bản vẽ khác ngươi tạm thời chưa dùng được… Nếu ngươi có thể chứng minh, sau này ngươi có năng lực sử dụng đến chúng, ta lập tức lấy siêu rẻ năm ngàn đồng vàng, bán toàn bộ cho ngươi, thế nào?”
Tô Linh Phong nghe vậy, hàng mi thanh tú xinh đẹp không khỏi nhướng lên, những bản vẽ hiếm có này, mỗi cấp bậc đều có, trong số đó có bản vẽ trang bị mà Luyện Kim Sư cao cấp có thể luyện chế có giá ít nhất vài ngàn đồng vàng cho một bản vẽ! Tổng cộng những bản vẽ này, nàng đoán giá tiền, ít nhất phải cần đến mấy vạn đồng vàng! Nàng đã chuẩn bị xin Tư Đồ Tiêu Sơn một khoản, hoặc là bán bảo thạch có sẵn của nàng, vậy mà người này cư nhiên chịu dùng năm ngàn đồng vàng siêu rẻ bán toàn bộ cho nàng?
Hắn ta đến cùng là muốn gì? Hơn nữa, trong đó có hai bản vẽ, phối phương, là phải đạt đến trình độ Luyện Kim Đại Sư mới có thể luyện chế được, trong số Luyện Kim Sư nhân loại, trước mắt căn bản là không ai có thể đạt đến trình độ này, như vậy mấy thứ này rốt cuộc hắn ta lấy từ đâu ra?
“Những bản vẽ này, ngươi lấy từ đâu?” Tô Nghi Phong nhìn chằm chằm Dịch Thủy Giác, trực tiếp hỏi ra suy nghĩ trong lòng.

“Ừm, ta là Luyện Dược Sư mà, mấy năm trước, ta đến đại lục Nam Kỳ thu thập thảo dược đã gặp được vài vị bằng hữu Địa Tinh tộc, lúc đó trong bọn họ có một tộc nhân bị bệnh, cần ta luyện chế một ít nước thuốc, nhưng mà không có đủ đồng vàng để mua, cho nên bọn họ đã dùng những thứ giấy rách này đổi thuốc với ta.

” Dịch Thủy Giác dứt lời, triệu hồi ra một quả táo lớn đỏ rực từ nhẫn không gian, không rửa cũng không lau, dùng bàn tay bẩn thỉu đầy bụi bặm cầm lên, đưa đến bên miệng, “răng rắc” một miếng.

Hứa Nặc nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu của Dịch Thủy Giác đang cầm quả táo thì hơi nhíu mày, người này cũng quá mất vệ sinh rồi! Hơn nữa… Mặc dù nàng ta không biết giá trị cụ thể của những bản vẽ mà Tô Linh Phong muốn mua, nhưng nghe thấy năm ngàn đồng vàng vẫn là giá thấp, nhất định đó là đồ rất đáng giá, vậy mà hắn ta có thể tùy tiện đặt những bản vẽ kia trong căn phòng nhỏ đầy bụi này, ngược lại đặt một quả táo trong nhẫn không gian? Thật đúng là một quái nhân…
Tiểu Bạch nhìn Dịch Thủy Giác ăn táo thì cũng lắc đầu nhếch miệng: “Đây là cái gọi là ăn không sạch sẽ nhưng chưa bệnh sao?”
Biểu tình của Tô Linh Phong không thay đổi, dường như đang hỏi ý kiến Tiêu Minh Lãng.

Tiêu Minh Lãng hiểu được ý tứ trong ánh mắt Tô Linh Phong, nàng muốn hỏi hắn ta cấp bậc của những bình thuốc hắn ta vừa nhìn thấy, để phán đoán lời của người này nói là thật hay giả, ngay sau đó, hắn ta khẽ gật đầu với Tô Linh Phong một cái.


Tô Linh Phong thấy Tiêu Minh Lãng gật đầu thì thu hồi ánh mắt, hỏi Dịch Thủy Giác: “Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?”
“Rất đơn giản…” Dịch Thủy Giác nuốt quả táo trong miệng xuống, cười tủm tỉm nói: “Ngươi chỉ cần trong vòng ba tháng đột phá trình độ Luyện Kim Sư trung cấp, vậy thì những bản vẽ kia, ta sẽ bán hết cho ngươi.


“Được, một lời đã định.

” Tô Linh Phong cũng không nói nhảm, một mực đáp ứng, rút ra mấy tờ bản vẽ mà bây giờ nàng có thể dùng được, còn phần còn lại thì trả lại cho Dịch Thủy Giác.

Dịch Thủy Giác thấy Tô Linh Phong rất ngay thẳng thì không khỏi hơi sửng sốt, hắn ta lập tức nở nụ cười: “Xem ra, ngươi thật sự rất có tự tin với thiên phú của bản thân …”
Tô Linh Phong thu mấy bản vẽ kia vào, mặt không hề thay đổi nói: “Cho dù ba tháng sau ta không đạt tới trình độ trung cấp, ta cũng không có tổn thất gì, không phải sao?”
“…” Khóe miệng Dịch Thủy Giác giật giật, hình như… Đúng thật là như vậy, cho dù nàng không đạt được đến trình độ mà hắn ta yêu cầu, thì người chịu thiệt, cũng chỉ có hắn ta, bị tổn thất mấy tấm bản vẽ sơ cấp kia mà thôi…
Tại sao chứ? Tại sao chứ? Tại sao vừa rồi hắn ta không tính đến chuyện tiền bạc chứ?
“Yên tâm.

” Tô Linh Phong đưa tay vỗ bả vai Dịch Thủy Giác, trấn an nói: “Bản vẽ còn lại giữ tốt cho ta, ba tháng sau, ta sẽ đến lấy.

” Dứt lời, nàng lại lấy ra mấy miếng đồng vàng, đặt ở trên chiếc bàn sứt mẻ bên cạnh Dịch Thủy Giác: “Cất kỹ.


“Đây là? Có ý gì?” Dịch Thủy Giác nhìn mấy miếng đồng vàng kia một cái, lại nhìn về phía Tô Linh Phong, khó hiểu hỏi.

“Tiền của mấy tấm bản vẽ lúc nãy.

” Tô Linh Phong thản nhiên trần thuật: “Ta là người luôn luôn không thích chiếm tiện nghi của người khác.



“…” Trán Dịch Thủy Giác đen lại, hắn ta chỉ vào mấy miếng đồng vàng trên bàn, cao giọng nói: “Mấy tấm bản vẽ của ta, chỉ đáng giá mấy đồng vàng này?” Nàng lại còn không biết xấu hổ nói là không chiếm tiện nghi của hắn ta!
“Trong mắt ngươi, mấy tờ giấy kia vốn là thứ không đáng một xu, bây giờ có kiếm được tiền đã không thỏa mãn, làm người, không nên quá tham lam.

” Tô Linh Phong lạnh lẽo nói.

“…” Dịch Thủy Giác tức đến muốn khóc, hắn ta đến cùng đã trêu chọc ai! Ngươi sao lại vô lương tâm như vậy chứ!
Tiểu Bạch, Hứa Nặc, Tiêu Minh Lãng đồng loạt nhìn Dịch Thủy Giác, ánh mắt nhất trí đồng tình…
“Tiêu thúc, Tiểu Nặc, chúng ta đi thôi.

” Tô Nghi Phong không nhìn biểu tình hơi vặn vẹo trên mặt của Dịch Thủy Giác, nàng nói với Hứa Nặc và Tiêu Minh Lãng một tiếng, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi cửa tiệm thuốc nhỏ của Dịch Thủy Giác.

“Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên ngươi!” Dịch Thủy Giác cầm nửa quả táo trong tay, đuổi theo ra khỏi cửa tiệm, hét lên với bóng lưng của Tô Linh Phong.

“Tô Linh Phong.

” Tô Linh Phong trả lời một tiếng mà không quay đầu lại.

“Phụt… Ha ha ha…” Sau khi rời khỏi cửa tiệm thuốc kia một đoạn, Hứa Nặc cuối cùng cũng nhịn không được vui vẻ lên tiếng: “Tiểu thư, biểu cảm vừa rồi của người nọ, thật sự quá buồn cười…”
Tiêu Minh Lãng vuốt ve chòm râu trước cằm, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên hỏi: “Tiểu thư, người nọ họ Dịch sao?”.


Bình Luận (0)
Comment