Sau khi nói xong Hình Diệp không tìm kiếm trong đám con rối, anh nói với Cork: “Nếu như có người phát hiện con rối là giả và trốn thoát khỏi tay Benedict chạy đến tìm bà tính sổ thì phải làm sao?”
Cork xua xua tay nói: “Tôi chỉ là hầu gái hầu hạ tiểu thiếu gia, sao tôi biết được?”
Hình Diệp liếc mắt ra hiệu cho Tào Thiến một cái, Tào Thiến đấm một cú vào bên mặt Cork, vách tường phía sau bà ta lại thủng một lỗ.
“Tôi nói, tôi nói!” Cork sợ đến mức vội vàng tiếp: “Trong tay chủ mỏ quặng, lão ta cũng vì giấu tiểu thiếu gia nên mới cướp mỏ quặng từ tay đại sư Benedict.”
“Tốt lắm.” Hình Diệp gật gật đầu: “Tôi vẫn nên tìm trong đám con rối đầy bụi này thôi.”
Quan Lĩnh: “…”
Đã không tin bà ta, tại sao lại còn muốn hỏi?
Có điều hắn chỉ nghĩ trong lòng thế thôi. Thời gian qua khi ở chung với nhau đã khiến Quan Lĩnh hiểu rõ được rằng tất cả mọi chuyện Hình Diệp làm đều có lý trong đó, không có chuyện gì là thừa thãi vô ích. Chuyện khiến hắn cảm thấy vô dụng nhất định là vì chính hắn quá ngu, không rõ thâm ý trong đó.
Ba người tìm tới tìm lui trong căn phòng nhỏ tối đen, Cork luýnh quýnh đến mức mắt đảo lung tung.
Trong phòng nhỏ kia có ít nhất 30 con rối, mỗi cái đều có tuổi đời rất cũ, lại vô cùng chân thực.
“Hẳn những con rối này là do đại sư Benedict tự tay làm.” Hình Diệp nói: “Mỗi con đủ để lấy giả tráo thật. Trừ phi lấy hết toàn bộ, chứ không sẽ không tìm được.”
Mắt Tào Thiến và Quan Lĩnh hoa hết cả lên, hoàn toàn không phân biệt nổi điểm khác nhau giữa mấy chục con rối.
“Không phải, mỗi con rối đều có điểm khác biệt.” Gương vốn luôn im lặng bỗng mở miệng nói: “Mọi người nhìn con này đi, mũi nó nhọn. Còn con này, trên ngón tay nó có một lỗ nhỏ, bên trong lỗ có mùi mực, hẳn là từ đầu ngón tay có thể bắn bút ra.”
Tào Thiến và Quan Lĩnh nhìn về phía gương, họ vốn rất tò mò về cậu, nhưng lại ngại Hình Diệp nên không dám hỏi. Có đôi khi Quan Lĩnh sẽ không nhịn được mà nhìn tấm gương một cái, còn Tào Thiến ngay cả nhìn cũng không dám, sợ sẽ khiến Hình Diệp tức giận.
Lúc này khi gương lên tiếng, họ mới dám nhìn chính diện quan sát tấm gương.
Hình Diệp biết sức quan sát của gương đến giờ vẫn rất giỏi, mà đó không chỉ là sức mạnh của Mắt chân thực. Một năng lực không cần điểm số cũng có thể khởi động tuyệt đối không chỉ có được nhờ vận may. Căn cứ vào hiểu biết của Hình Diệp với hệ thống thì kỹ năng khởi động không cần phải trả điểm là vì dù không được hệ thống trao cho kỹ năng này, gương vẫn có thể khám phá ra được vật ngụy trang.
Tấm gương đi dạo một vòng quanh phòng tối, sau đó dừng lại trước một con rối bình thường nhất. Cậu giơ tay ra ôm lấy nó, trong giọng nói đượm ý cười: “Nhất định mày chính là tiểu thiếu gia rồi.”
“Sao cậu phát hiện được?” Hình Diệp hỏi.
“Mọi người nhìn vẻ ngoài con rối này đi, rồi so sánh với những con rối khác xem có nhìn ra cái gì khác biệt không?” Gương đáp.
Ba người Hình Diệp cùng lắc đầu, không nhìn ra gì cả.
Gương thở dài, nói: “Mặt nó bóng loáng luôn này. Những con rối khác cũng được làm rất tinh tế, nhưng ít nhiều gì cũng có vài bộ phận có gờ ráp nhô lên. Xem con rối có thể hút bụi ở bên ngoài kia, đầu ngón tay của nó vì thường xuyên làm việc nhà mà sinh ra ma sát, hơi thô ráp. Duy chỉ có con rối này toàn thân nó nom như được người tự tay mài giũa đánh bóng một cách tỉ mỉ, chẳng vương chút tì vết. Nhất định sau khi nó được chế tạo có người đã chăm sóc một cách công phu, chỉ cần nhìn nó thôi là đã có thể cảm giác được tình yêu thương ngập tràn. Đây là con rối được chế tạo đầy dụng tâm.”
Hình Diệp nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới cũng chẳng thấy được tình yêu ở chỗ nào. May là anh tin tưởng vào năng lực của gương, bèn nói chắc chắn với hai người kia: “Ừ, chính là nó.”
Lần này Cork thật sự căng thẳng, bà chặn lại trước cửa, nói: “Các người không thể lấy con rối này đi được!”
“Bà không hi vọng thiếu gia có được trái tim sao?” Hình Diệp hỏi: “Bà phí hết công sức bảo vệ nó không phải là vì thích nó ư?”
Cork không nói chuyện, nhưng thái độ của bà lại rất kiên định.
“Quan Lĩnh, khôi phục lại căn phòng bị Tào Thiến đấm vỡ như cũ đi.” Hình Diệp bỗng nói: “Che giấu phòng tối đó lại, không để người khác phát hiện.”
Hẳn là hai người chơi phục mệnh kia có thể trốn thoát khỏi Benedict, đến lúc đó bọn họ sẽ quay lại nơi này. Nếu như không kịp xây lại, sẽ bị họ phát hiện sự tồn tại của phòng tối.
Quan Lĩnh sử dụng kỹ năng Gương vỡ lại lành, hắn đặt tay lên vách tường, căn phòng lập tức lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
“Chúng ta cần nói chuyện.” Hình Diệp đặt con rối nhỏ vào tay gương, anh ngồi trước mặt Cork: “Người có hay nói dối đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ thể hiện tính cách chân thực lúc gặp nguy hiểm. Tôi tin bà quan tâm lo lắng cho tiểu thiếu gia, vậy có thể nói cho tôi biết tại sao bà không để Benedict lắp tim cho con trai mình không?”
Cork không hé lời nào.
“Nếu bà không nói, chúng tôi sẽ mang tiểu thiếu gia đi gặp Benedict ngay lập tức.” Hình Diệp uy hiếp.
“Không được!” Cork rít lên the thé: “Tiểu thiếu gia không thể rời thành con rối. Nếu muốn lắp tim cho con mình, nhất định đại sư phải lắp ngay trong thành này!”
Hình Diệp hơi nheo mắt lại. Gương nhỏ tìm một chiếc khăn sạch sẽ và lau chùi con rối nhỏ. Trên người nó phủ đầy bụi bặm, nhưng không hề có một vết xước, cũng không lên gỉ, rõ ràng được người chăm sóc cẩn thận, lại giả vờ như nó là một món đồ cũ rích.
Hình Diệp vốn cho rằng Cork được Benedict giữ lại để bảo vệ con rối nhỏ. Đội trưởng đội trị an cùng một nhóm với bà, bọn họ đang cố gắng giấu con rối ngay trước mắt chủ thành và vẫn một mực đợi chờ Benedict phái người đến lấy con rối, ai ngờ cũng không phải.
Hình Diệp suy nghĩ sâu hơn một chút, sau đó đã hiểu rõ. Anh nói với Cork: “Trước khi đi Benedict có thể để lại lời nhắn cho lão Nick, chứng tỏ ông ta bỏ trốn không hề vội vàng. Không phải ông ta chạy trốn, mà tự mình rời đi. Nếu đã không phải chạy trốn thì tại sao Benedict lại không mang con rối nhỏ này theo? Xem ra trước đó tôi đã đoán sai rồi. Chủ thành chưa từng dùng con rối uy hiếp Benedict, mà người giấu con rối chính là bà!”
“Benedict tạo ra bà là vì để bà chăm sóc con rối thiếu gia. Ông ta rất tin tưởng bà, đã ra lệnh cho bà đưa con rối cùng ông ta ra khỏi thành. Ai ngờ bà không ra, trái lại còn giấu con rối và trốn ngay ở đây, ngay cả Benedict cũng không tìm được nó. Vả lại người hợp mưu với bà chính là đội trưởng đội trị an, các người đã phản bội Benedict!”
“Tôi cũng đâu có muốn thế!” Cork bị vạch trần, bà ta căng thẳng quát: “Tôi không phản bội đại sư. Mục đích duy nhất tôi được tạo ra đúng là để yêu thương tiểu thiếu gia, đại sư hi vọng tôi dùng thứ tình cảm như mẹ hiền để yêu tiểu thiếu gia. Đây là bản tính của tôi, tôi không thể nào chống cự lại được bản tính của mình. Dù biết mình chỉ là sản phẩm phụ của cậu bé, chỉ tồn tại để phục vụ cậu, nhưng tôi vẫn yêu thiếu gia! Đây là tình cảm đã hòa nhập vào trong hạt nhân của tôi, tôi không thể nào chối từ.”
Gương nhìn chăm chú vào Cork rồi bảo với Hình Diệp: “Bà ta nói thật đấy. Nếu không yêu thương thì con rối kia không thể vẫn còn linh hoạt đến vậy sau bao năm.”
Khi Hình Diệp vừa đến thế giới này, tình trạng cơ thể của anh vô cùng tệ hại do nguyên chủ rối bỏ bê chăm sóc bản thân. Đến ngay chính mình còn khiến bản thân nát bươm như thế thì một con rối không có năng lực tự gánh vác như tiểu thiếu gia mà lại được linh hoạt quá đỗi, chứng tỏ Cork thật sự có tâm. Người không có tình cảm không thể cực kỳ có trách nhiệm như vậy được.
“Đã yêu nó, vậy tại sao lại ngăn cản không cho Benedict lắp trái tim?” Hình Diệp hỏi.
“Bởi vì tôi không muốn chết.” Cork đau khổ nói: “Đội trưởng đội trị an đã nhìn thấy nhật ký của đại sư. Ngài ấy muốn sau khi dẫn con rối nhỏ đi sẽ hủy diệt tất cả con rối trong thành, lần nữa tạo nên một đất nước lý tưởng thích hợp để tiểu thiếu gia sinh sống. Toàn bộ những con rối như chúng tôi chỉ là sản phẩm thất bại mà thôi. Đội trưởng đội trị an, chủ thành và tôi đều muốn bảo vệ thành con rối. Chúng tôi có nhân tính, lúc đau khổ hạt nhân sẽ nhức nhối, lúc vui vẻ hạt nhân sẽ thoải mái dễ chịu, lúc nghĩ đến việc mình sẽ bị hủy diệt cũng biết sợ. Chúng tôi không muốn chết…”
Tình cảm của Cork rất mâu thuẫn, lại vô cùng chân thực.
Benedict có thể tạo ra một chốn bồng lai tiên cảnh cho con trai mình, cũng có thể hủy hoại nơi này vì không hài lòng.
Nhưng còn các con rối thì sao? Nếu như không có nhân tính thì còn được, máy móc đơn giản sẽ không nhận ra cái chết là một chuyện đáng sợ đến nhường nào. Nhưng Benedict lại trao nhân tính cho con rối. Bọn họ đã hiểu được cảm giác sợ hãi, như vậy có khác gì giết người không?
Cha mẹ sinh con đẻ cái, chẳng lẽ chỉ vì con cái không lớn lên theo ý muốn của mình mà bóp chết con ư?
Không có đạo lý như vậy.
Thế nên vì để tự vệ, mấy người biết chuyện ít ỏi trong thành con rối đến thuyết phục Cork, để bà giấu con rối tiểu thiếu gia thật sự đi. Sau khi rời khỏi thành con rối, Benedict mới phát hiện con rối là giả.
Lúc này chủ thành đã niêm phong cửa thành, không để Benedict quay lại tìm kiếm con trai.
Nếu thật sự đi theo kết cục bề ngoài, sau khi Benedict có được con rối nhỏ, thành con rối sẽ ngập trong tai ương chết chóc.
“Xem ra kết cục thật là phải giết chết Benedict, và thành con rối được yên tĩnh rồi.” Quan Lĩnh nói: “May là đi theo đại lão, nếu không sẽ thực hiện kết cục sai lầm.”
“Không nhất định là thế.” Hình Diệp lắc đầu: “Anh còn nhớ một việc không, nhiệm vụ của chúng ta là gì?”
Tào Thiến kịp thời trả lời câu hỏi của thầy Diệp: “Tìm kiếm con rối nói thật duy nhất, thực hiện nguyện vọng của nó. Nhưng con rối nói thật duy nhất là ai?”
Trong thành con rối này không có bất cứ ai đáng tin, tất cả đều là kẻ lừa đảo, nói dối không chớp mắt!
“Là nó.” Gương ôm con rối nói: “Con rối duy nhất chưa được lắp tim, chưa được trao nhân tính.”
Dứt lời cậu tìm dây cót trên người con rối, bắt đầu vặn.
“Là nó á?” Quan Lĩnh không thể tin nổi: “Con rối không có nhân tính cũng có ước muốn sao?”
Gương không nói chuyện, sau khi lên dây cót xong, cậu đặt con rối xuống đất.
Con rối nhỏ chớp chớp mắt hai lần. Nó mở to mắt ngỡ ngàng nhìn một vòng quanh phòng, khi nhìn thấy Cork, nó vui vẻ cười rồi vươn tay ra với bà: “Mẹ ơi, ôm ôm nào.”
Cork nghẹn ngào, bà nói với Hình Diệp: “Hãy cho tôi ôm cậu ấy một lần đi, đừng cướp thiếu gia khỏi tôi. Vợ đại sư sinh thiếu gia không bao lâu sau thì qua đời, đại sư vẫn còn say mê nghiên cứu con rối. Khi tiểu thiếu gia còn bé, tôi luôn là người chăm sóc cậu ấy. Lúc còn sống, thiếu gia vẫn lén lút gọi tôi là mẹ.”
Hình Diệp gật gật đầu. Tào Thiến buông Cork ra, bà ngồi xổm xuống ôm con rối vào ngực, vừa đau khổ vừa vui vẻ nói: “Tiểu thiếu gia của tôi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin lỗi…”
Bà yêu thiếu gia, cũng hi vọng thiếu gia có thể sống lại, có thể vui vẻ sống trong thành con rối, giống như Benedict mong ước. Nhưng đồng thời bà cũng không muốn thành con rối bị hủy diệt.
Giữa an nguy của thành con rối và tiểu thiếu gia, Cork đã lựa chọn thành con rối. Trong lòng bà vẫn canh cánh nỗi hối hận và áy náy với tiểu thiếu gia.
Nghe thấy tiếng Cork, rối nhỏ vươn cánh tay gỗ bé xinh ra xoa mặt Cork, đoạn dùng âm thanh cực kỳ máy móc nói: “Mẹ ơi đừng khóc, đừng khóc.”
“Chính là điều này.” Hình Diệp bỗng nói.
“Cái gì?” Quan Lĩnh đang chìm đắm trong tình cảm của con rối và Cork. Hắn nhớ đến người vợ đã ly hôn và đứa con của mình, suýt nữa bật khóc. Đương nhiên hắn sẽ không rơi lệ, vì con rối không có nước mắt.
Gương vui mừng nói: “Nguyện vọng của con rối nhỏ, cũng chính là nhiệm vụ chúng ta cần hoàn thành đó chính là câu ‘Mẹ ơi đừng khóc’ này.”
________________