“Mẹ ơi đừng khóc? Đó là nhiệm vụ gì thế?” Quan Lĩnh sững sờ bảo.
Hình Diệp nói với Cork: “Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi bà, xin bà nhất định phải trả lời thật lòng. Đáp án của bà quyết định đến an nguy của cả tiểu thiếu gia và thành con rối.”
Cork hơi sợ Hình Diệp, bà run rẩy gật đầu.
“Giết chết Benedict, thành con rối vĩnh viễn được tự do, bà sẽ vui chứ?”
Cork điên cuồng lắc đầu, lắc đến nỗi đầu suýt rớt: “Không không không, tôi chưa từng muốn giết đại sư. Đại sư là người sáng tạo nên chúng tôi, tuyệt đối tôi sẽ không có kiểu suy nghĩ đó!”
Hình Diệp kiên nhẫn hỏi: “Bà xác định chút, thật sự không muốn ư? Nghĩ cho kỹ hẵng nói. Đừng lo lắng, chúng tôi nắm được biện pháp giết chết Benedict mà cũng không cần bà phải tham gia. Nếu như bà không nỡ tiểu thiếu gia, chúng tôi cũng có thể lừa Benedict lắp trái tim cho cậu ấy, sau đó lập tức giết chết ông ta.”
“Không!” Cork gần như thét lên, trong cổ họng bà phát ra tiếng miếng gỗ gãy.
Hình Diệp gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Bà hãy nhớ tìm lão Nick sửa lại cổ họng.”
Nghe thấy âm thanh của Cork, con rối giơ tay sờ sờ cổ bà.
“Nó thật sự không có tình cảm à?” Hình Diệp hỏi gương nhỏ, thứ cảm giác tình yêu này anh không hiểu rõ.
Gương nhìn con rối, nói: “Có chứ, là tình cảm rất đơn giản. Vừa rồi lực độ lúc nó ôm tôi và ôm Cork hoàn toàn khác nhau. Anh xem kìa, nó dính cả người lên thân Cork, nhất định là không nỡ rời khỏi bà ấy.”
“Không có trái tim thì sao lại có tình cảm được nhỉ?” Tào Thiến khó hiểu.
“Có lẽ là nguyện vọng của Benedict.” Tấm gương nghĩ nghĩ một lúc: “Khi một người cha sáng tạo con rối thuộc về con trai mình đã gieo tình cảm của mình vào đó, và con rối đáp lại tình cảm của ông ta.”
Quan Lĩnh nhỏ giọng nói: “Quá khó tin.”
Hình Diệp thì ngược lại, anh rất đồng ý với gương: “Nơi này vốn là thế giới truyện cổ tích, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Dùng quan điểm của thế giới hiện thực để suy đoán là rất phiến diện.”
Thấy Cork và con rối vẫn đang ôm nhau, bả vai nhỏ của Hình Diệp khẽ chùng xuống. Anh nhức đầu nói: “Thật đúng là một nhiệm vụ phiền phức, nếu như chỉ giết Benedict thôi thì còn dễ xử lý chút.”
Ngay đến anh cũng cảm thấy khó thì đương nhiên Tào Thiến và Quan Lĩnh lại càng hết cách.
“Tôi…” Gương rất muốn nói gì đó, cậu len lén nhìn về phía Hình Diệp.
“Nói đi.” Hình Diệp đáp.
“Tôi cảm thấy không thể mang con rối đi được.” Tấm gương bảo: “Hẳn nó phải ở lại để bầu bạn với Cork.”
Nghe thấy câu nói của gương, Cork vẫn khăng khăng ôm chặt lấy con rối không thả, bà cực kỳ sợ con rối sẽ bị mấy người Hình Diệp cướp đi.
“Nhưng phức tạp lắm…” Hình Diệp cảm thấy làm như vậy hơi phiền toái. Có điều khi nhìn thấy Cork tựa bà mẹ sắp bị cướp con, anh luôn thấy mình làm thế đúng thật rất quá đáng, là đang ép hai người họ cốt nhục chia lìa.
“Thôi được rồi, để con rối ở lại đây, nhưng cần phải tạo mấy vết xước trên người nó. Như thế khi lại có người đến tìm sẽ rất khó nhận ra.” Hình Diệp bất đắc dĩ gật gật đầu, cuối cùng lòng dạ anh cũng không đủ ác độc.
Cork rất đau lòng, bà không nỡ khiến cơ thể của con rối bị thương. Hình Diệp bèn kiên nhẫn giải thích: “Nhất định những người kia sẽ tìm đến bà tính sổ. Phòng tối của bà thiết kế rất khéo léo khiến người ngoài hoàn toàn nhìn không ra, nhưng cũng không tránh được việc đo đạc thực tế. Kiểu gì họ cũng sẽ phát hiện được.”
“Vậy tôi nên làm gì?” Cork cầu xin Hình Diệp giúp đỡ.
Hình Diệp dạy bà: “Hãy để con rối thật bên ngoài. Trước đó con rối mà con trai người giàu nhất và chủ mỏ quặng lấy được cũng ở bên ngoài như chúng tôi. Với tư duy bình thường, bọn họ sẽ không ngờ được con rối lần này bà bày ở bên ngoài lại là hàng thật. Bà hãy lừa bọn họ nói rằng con rối đang ở chỗ chủ mỏ quặng như đã nói với chúng tôi. Có thể bọn họ sẽ tin, cũng có thể không tin, nhưng mà chẳng sao hết, kiểu gì cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.”
Anh lại nói tiếp: “Nếu bọn họ phát hiện ra phòng tối thì hãy nói với họ chúng tôi đã đến và lấy một con rối đi, bọn họ sẽ tới tìm tôi. Đương nhiên vì lý do an toàn, có thể bọn họ sẽ lấy hết đi những con rối ở trong phòng, nhưng chỉ duy nhất con rối ở bên ngoài là không. Bởi vì đã bị lừa một lần, bản năng bọn họ sẽ cho rằng đó cũng là âm mưu. Thông thường con người không nhìn thấy chân tướng gần ngay trước mắt.”
Không chỉ riêng Cork cảm thấy có lý, mà hai đồng đội còn lại của Hình Diệp cũng trợn mắt há hốc miệng. Quá đen tối, nếu Hình Diệp giấu thứ gì, nhất định họ sẽ không tìm thấy được.
“Đương nhiên, rất có thể con rối bày ở bên ngoài sẽ là đối tượng bị trút căm phẫn.” Hình Diệp nói tiếp: “Người cục cằn nóng tính có khi còn đánh nó nữa, lúc đó bà không thể biểu hiện mình quá căng thẳng. Trừ phi bọn họ thật sự phá hủy con rối, còn không nhất định bà phải nhịn, phải giả vờ như không hề quan tâm. Bà càng nhẫn tâm, bọn họ sẽ càng tin rằng đó chỉ là một con rối giả.”
Mới nghe Hình Diệp miêu tả thôi Cork cũng đã không chịu nổi, bà đau xót ôm lấy con rối nhỏ.
Tào Thiến cũng hơi không đành lòng: “Không còn cách khác sao? Nhất định phải bị đánh ư?”
Hình Diệp lắc đầu: “Tôi có thể phỏng đoán hướng đi của câu chuyện chứ không đoán được lòng người, nhất là chẳng ai biết được những người không bị trói buộc bởi đạo đức và pháp luật có thể làm đến mức độ nào.”
Đúng là sẽ có người thực hiện hành động tổn thương kẻ yếu để hả giận. Bản thân Hình Diệp không làm chuyện này, nhưng anh chẳng thể nào cam đoan rằng những kẻ khác có thể khống chế được cảm xúc của mình.
Lúc này gương nhỏ giật giật gấu áo Hình Diệp, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mã QR.”
Mã QR? Hình Diệp nhớ đến thế giới sân trường, mình đã giao mã QR quý giá cho Lâm Tĩnh Tuyết để siêu độ cô.
Trong thế giới hỗn chiến có mã QR, vả lại mỗi một cái đều có năng lực liên quan đến thế giới đó. Điều này có nghĩa là kỳ thực chưa chắc mã QR chỉ cung cấp cho người chơi mà thôi, cũng có thể là để bảo vệ người bình thường trong thế giới này.
Hình Diệp lấy mã QR của mình ra, đây là mã anh có được trong suối phun trước cửa phủ chủ thành, hẳn không thích hợp dùng cho con rối nhỏ.
Chỗ Quan Lĩnh còn hai mã QR, Hình Diệp hỏi: “Hai mã QR của anh tìm được ở đâu vậy?”
Quan Lĩnh nghĩ một lúc: “Một cái là trong khu dân cư, một cái là trong nhà của tôi. Trong hộp dụng cụ của lão Nick có một cuốn da dê, phía trên vẽ mã QR.”
Hình Diệp: “Nói một chút về hai mã đó đi.”
Quan Lĩnh click vaoc vòng tay đen trắng, sau đó nhìn lên không trung rồi nhỏ giọng đọc: “Mã ở khu dân cư như sau ‘Thành con rối không còn rác rưởi, đúng là một chuyện tốt’, còn cái trong nhà tôi là ‘Ta chỉ có thể bảo vệ ngươi lần này thôi’.”
Hình Diệp quả quyết đưa ra lựa chọn: “Sử dụng mã QR anh tìm được trong nhà, đối tượng thụ hưởng là con rối nhỏ.”
“Cái gì?” Quả thực Quan Lĩnh không tin được vào tai mình: “Dùng mã QR vất vả lắm mới tìm được cho con rối hả? Rõ ràng miêu tả của nó là vật dụng phòng vệ chỉ một lần đấy, với cả nói không chừng còn có thể kiềm chế con rối, hữu dụng biết bao nhiêu!”
“Bảo anh dùng thì cứ dùng đi!” Tào Thiến đá một cú vào mông Quan Lĩnh.
“Ối! Đừng đánh đừng đánh, tôi dùng thì được chứ gì, thật là.” Quan Lĩnh nhấn nút sử dụng mã QR: “Đúng là có khung chat chọn đối tượng bảo vệ này.”
Sau khi Quan Lĩnh chọn con rối, một đám tơ trong suốt bao trùm lấy nó, nhưng không tiến vào trong cơ thể.
“Sợi dây ngưng tụ”, mã QR vật phẩm chuyên dụng loại máy móc, có thể tái tạo lại như cũ những đồ vật máy móc đã hoàn toàn bị phá hủy, nghĩa là giao cho chúng một cơ hội sống lại lần nữa.
“Mã QR có ích đến thế này cơ mà!” Quan Lĩnh cảm thấy cực kỳ đau lòng: “Tương đương với việc chúng ta có thể cải tử hoàn sinh một lần trong thế giới này, đại lão à, anh có thể vẽ lại không?”
“Những mã QR trì hoãn đặc thù như thế này tôi không có cách nào vẽ lại. Vốn chỉ là một lá bùa bảo mệnh, hiệu quả giảm đi phân nửa thì coi thế nào được?” Hình Diệp lắc đầu, thế giới sân trường trước đó cũng có mã “Giấy than một lần” cũng không vẽ lại được.
Quan Lĩnh đau lòng đến mức khó chịu, ánh mắt nhìn con rối nhỏ cũng không tốt đẹp cho lắm.
“Nhưng mà đó còn là mã QR trì hoãn nữa đấy. Trong lúc nó có hiệu lực, tôi không thể nào sử dụng mã QR khác.” Quan Lĩnh lầu bầu.
Tào Thiến hừ lạnh một tiếng, đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc. Cô còn nhớ rõ lần trước khi Hình Diệp đưa piano cho Lâm Tĩnh Tuyết và hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh đã nhận được 5000 điểm và một mã QR quý giá.
Cork là con rối manh mối mấu chốt, người chơi vẫn cố kỵ trên người bà có lẽ còn thông tin nên sẽ không ra tay độc ác với bà. Nhưng con rối nhỏ thì lại khác, người chơi không biết nó là tiểu thiếu gia mình muốn tìm, rất có thể sẽ đập nát nó mà không hề lo lắng.
Nên chỉ cần dùng “Sợi dây ngưng tụ” trên người con rối nhỏ là đủ rồi.
Sau khi chuẩn bị chu đáo xong, Hình Diệp tùy ý lấy một con rối rồi đi, giả vờ như đã có được cơ thể con trai của Benedict.
“Chúng ta giấu con rối này ở đâu đây?” Tào Thiến thấy Hình Diệp cầm con rối đi về phía nhà mình thì hỏi: “Nhà tôi hả?”
Hình Diệp đáp: “Tôi muốn giao con rối cho Lâm Đạt để cô ta bảo vệ. Hai người còn nhớ không? Nhiệm vụ lần này không rõ ràng số điểm, mà căn cứ vào giá trị cảm tạ của con rối nhỏ để ngẫu nhiên chia điểm. Nếu Lâm Đạt giúp giấu con rối giả, chẳng khác gì ngăn cản người chơi khác, cũng vì thực hiện nguyện vọng của con rối mà tranh thủ thời gian. Làm như vậy cũng coi như cô ta đã tích cực tham gia trò chơi.”
Quan Lĩnh há hốc miệng. Hắn không dám phản bác, nhưng vẫn tìm cơ hội lén lút hỏi Tào Thiến: “Tôi còn nhớ ở thế giới trước, khi quyết chiến, đại lão không hề nương tay một chút nào, quả quyết bắn một phát giết chết Địch Huống. Tôi vẫn cho rằng đại lão là một người lòng dạ độc ác, nhưng bây giờ… Chẳng lẽ thực ra đại lão là thánh mẫu à? Lúc thì lãng phí mã QR để cứu con rối, lúc lại còn muốn chia độ cống hiến nhiệm vụ cho người chơi khác? Lâm Đạt có phải là đồng đội với chúng ta đâu!”
Tào Thiến cũng cảm thấy kỳ lạ. Cô có thể khẳng định, Hình Diệp là một người có nguyên tắc, cũng không hảo tâm bừa bãi, tại sao anh lại phải làm như thế?
Trong lòng hai người rất đỗi ngờ vực, nhưng chẳng ai dám hỏi thẳng.
Lúc này Lâm Đạt đang ở nhà, Hình Diệp để Tào Thiến gọi cô ra, sau đó đơn giản nói cho cô đây là cơ thể con trai của Benedict, là đạo cụ quan trọng, có thể sẽ bị người cướp đi. Ba bọn họ sẽ phân tán lực chú ý của đối phương, Lâm Đạt cũng không bị liên lụy.
Ai ngờ Lâm Đạt vô cùng dứt khoát từ chối: “Không cần, điểm của tôi còn đủ một khoảng thời gian nên tạm thời không muốn dây vào chuyện như vậy. Lỡ chẳng may bị bọn chúng phát hiện sẽ giết tôi mất, dù không chết thật cũng bị đau.”
Tào Thiến và Quan Lĩnh tức tối đến mức đập tường. Đại lão nể mặt cô nên mới có thể chia điểm cho cô, vậy mà cô lại không biết phải trái thế hả.
Vốn nghĩ rằng Hình Diệp sẽ dùng đủ cách thuyết (ép) phục (buộc) Lâm Đạt đồng ý, không ngờ anh chỉ hỏi một câu như vậy, thấy Lâm Đạt không đồng ý thì cầm con rối rời khỏi.
Tại sao lại thế?
Hai người hoàn toàn không hiểu cách làm của Hình Diệp. Thoạt nhìn thì giống như rất tốt bụng, nhưng lại không tận tâm, chỉ là thuận miệng hỏi một câu thế thôi.
Hai người Tào Thiến Quan Lĩnh ở đằng sau nhỏ giọng nói chuyện phỏng đoán tâm tư của Hình Diệp. Gương nhỏ thì đuổi theo anh, thấp giọng nói: “Anh đã cố hết sức rồi.”
Có lời cậu nói, Hình Diệp mới thoáng dễ chịu một chút.
Randy đã từng nói, nếu Lâm Đạt cứ thế tiêu cực biếng nhác, sớm muộn cũng sẽ xong đời. Nếu đã biết chuyện này, Hình Diệp sẽ không thể thấy chết mà không cứu. Anh quyết định giúp đỡ Lâm Đạt một lần, tiếc là bị cô từ chối.
Sống chết do số, Hình Diệp đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
________________