Ma Thần Máu

Chương 142

"Sao em thấy nhức đầu chóng mặt quá." - Ngân Nguyệt dùng tay day day đầu.

"Chắc do nàng đi đường xa nên mệt thôi, nàng nghỉ ngơi một lúc nhé."

Tên học giả lấy ra một cái gối cho Ngân Nguyệt nằm. Hai mắt hắn ta nhìn như muốn xé rách lớp áo của Ngân Nguyệt.

Tôi lặng im quan sát tất cả, chỉ cần thời cơ tới là tôi đâm Nanh Độc xuyên đầu hắn ta ngay.

Càng ngày thân thể Ngân Nguyệt càng nóng lên, khuôn mặt ửng đỏ vì tác dụng của thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ.

Hơi thở của nàng ngày càng gấp gáp dồn dập.

"Sao em thấy khó chịu quá, chàng bỏ thứ gì vào trà vậy?"

"Lát nữa nàng sẽ biết." - Tên học giả cười bí ẩn.

"Sao tên này có vẻ là lạ, để hắn ta sống thêm một lúc vậy, mình muốn xem xem hắn định làm gì."

Cuối cùng Ngân Nguyệt hoàn toàn ngấm thuốc, miệng nàng phát ra tiếng rêи rỉ yêu kiều.

Tên học giả bế Ngân Nguyệt lên.

"Chàng định làm gì, chúng ta còn chưa thành thân, chàng không được làm như vậy." - Ngân Nguyệt yếu ớt phản kháng.

"Rồi nàng sẽ sớm biết thôi." - Tên học giả cười nói, nhưng điều kỳ lạ là bây giờ trêи mặt hắn ta không có chút sắc niệm nào, hắn ta có vẻ đang tính toán một thứ gì khác.

Hắn ta đem Ngân Nguyệt sang ngôi nhà đóng kín, khi cánh cửa hé mở thì mùi máu tươi nồng đậm tràn ra từ trong phòng.

Bên trong phòng là hàng chục thi thể của các thiếu nữ, người nào vốn dĩ cũng xinh đẹp như hoa, tươi tắn rạng rỡ.

Nhưng bây giờ trông họ vô cùng thê thảm, người thì bị chặt hết chân tay, người thì bị móc mắt cắt lưỡi, người bị moi sạch nội tạng, ai cũng có nét mặt vô cùng đau khổ.

Hình ảnh này làm tôi nhớ đến trạng thái ác linh của Sương Đen.

"Mẹ kiếp, tên này vậy mà tu luyện thuật hiến tế."

Khung cảnh tàn ác bi thương trong phòng kϊƈɦ thích tôi mãnh liệt.

Thuật hiến tế là một trong những cấm thuật tàn ác nhất, trong giọt máu của Quỷ Thần Máu cũng lưu trữ vài loại, nhưng tôi chẳng bao giờ động đến chúng.

Ma Trận hiến tế trong phòng là loại, Bách Nữ Tử Tâm, đại loại thì người muốn dùng thuật này sẽ đi cưa cẩm mê hoặc đủ một trăm thiếu nữ xinh đẹp, khiến các nàng yêu hắn ta say đắm, khi mà các nàng hạnh phúc nhất, toàn tâm toàn ý yêu thương hắn thật lòng. Thì kẻ thi pháp sẽ giết chết các nàng thật dã man tàn bạo bằng cách tra tấn hành hạ suốt nhiều ngày, khiến các nàng chuyển từ yêu thành hận, từ sung sướиɠ hạnh phúc sang đau khổ cùng cực.

Khi chết đi linh hồn không thể tan biến, mà bị nhốt lại trong ma trận hiến tế, ngày ngày chịu cảnh giày vò đau khổ.

Khi hiến tế đủ một trăm thiếu nữ, thì oán niệm của họ sẽ bị ma trận chuyển hóa thành một loại năng lượng vô cùng tà ác, cung cấp cho kẻ thi pháp.

Loại năng lượng này thường dùng để đột biến gien, trợ giúp kẻ thi pháp tiến hóa, hoặc tu luyện một loại ma thuật nào đó cần nhiều năng lượng. Như hồi sinh kẻ đã chết chẳng hạn.

Với tình hình trước mắt thì 100% tên học giả định dùng loại cấm thuật tàn ác này để tiến hóa thành Bậc 5.

"A..." - Khi thấy khung cảnh bên trong căn phòng, Ngân Nguyệt hét lên sợ hãi, nàng cố gắng giãy giụa thoát ra nhưng bị tên học giả giữ chặt.

Hắn ta trói nàng lên bàn hiến tế giữa phòng.

"Mình sẽ đợi thêm một lúc nữa, khi Ngân Nguyệt sắp bị hại thì mình sẽ ra tay cứu nàng."

"Chỉ có cứu nàng trong lúc nguy nan nhất thì mới gây ấn tượng mạnh, từ đó khiến nàng yêu mình." - Tôi cố nén giận, để cho tên học giả sống thêm một lúc.

"Tại sao chàng lại muốn làm hại ta, không phải chàng hứa sẽ yêu thương chăm sóc ta cả đời sao?" - Khuôn mặt Ngân Nguyệt ngân ngấn lệ, nàng vừa khóc vừa hỏi.

"Thì ta đâu có nói dối, ta chẳng phải luôn yêu nàng, cho đến khi chính tay ta giết nàng hay sao." - Tên học giả cười nói, khuôn mặt hắn ta tràn ngập điên loạn tàn ác.

"Ma trận hiến tế này đã sắp thành công rồi, ta đã chính tay giết chín chín thiếu nữ yêu ta, nàng chính là người thứ một trăm."

"Nếu nàng yêu ta thì hãy hy sinh mạng sống vì ta đi, sau khi giết nàng ma trận sẽ hoàn thành, ta sẽ có thể tiến hóa thành Bậc 5." - Tên học giả cười như điên, việc sắp tiến hóa khiến hắn ta trở nên điên loạn.

Hắn rút ra một con dao nhọn, chuẩn bị mổ phanh lồng ngực Ngân Nguyệt ra.

"Ta sẽ mãi mãi yêu nàng, giờ hãy chết vì ta đi."

Ngân Nguyệt nhắm mắt lại, khuôn mặt nàng giàn giụa nước mắt, đầy vẻ đau khổ thất vọng.

"Ha ha ha..." - Tên học giả tiếp tục cười.

"Phập..." - Tôi dùng Nanh Độc đâm xuyên qua đầu hắn ta từ phía sau, tên này hoàn toàn không phòng bị chút nào, tôi đắc thủ dễ dàng, khi tôi rút thanh kiếm về, máu của hắn bắn lên người Ngân Nguyệt, khiến nàng vô cùng hoảng sợ.

"Em không sao chứ Ngân Nguyệt." - Tôi ném xác tên học giả sang một bên, ân cần hỏi thăm nàng công chúa tội nghiệp đang bị trói trêи bàn.

"A...Máu Xấu... Thực sự là anh sao?" - Ngân Nguyệt lắp bắp hỏi, cách làm của tôi lần này thực sự rất đạt hiệu quả.

Tôi cởi trói cho Ngân Nguyệt, ôm nàng vào lòng, Ngân Nguyệt khóc như mưa.

"Mọi chuyện qua rồi, đừng sợ nữa, anh sẽ bảo vệ em." - Tôi vỗ lưng nàng an ủi.

Cô nàng vẫn khóc không ngừng, chuyện hôm nay có vẻ quá sức chịu đựng của nàng.

Bỗng cả căn phòng rung chuyển, xác những thiếu nữ trêи bốn bức tường đồng loạt mở mắt, họ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo đáng sợ.

"Sao mình quên mất chuyện này cơ chứ, kẻ thi pháp chết thì ma trận hiến tế mất tác dụng, vong hồn của các nạn nhân sẽ thoát khỏi trói buộc."

Tôi ôm Ngân Nguyệt phóng ra khỏi căn phòng kinh dị này, đặt Ngân Nguyệt xuống đất.

"Em tránh xa nơi này đi, sắp có quái vật xuất hiện, anh sẽ giết nó." - Tôi nói với Ngân Nguyệt, cô nàng sợ hãi lùi ra xa.

"Rầm...rầm..." - Căn phòng hiến tế sụp đổ, thi thể của các thiếu nữ dung hợp lại với nhau, biến thành một con quái vật vô cùng kinh dị.

"Gào..." - Tiếng gầm của nó khiến tôi đinh tai nhức óc, là kỹ năng Tâm Linh Gào Thét.

Ngân Nguyệt thì trực tiếp ngất trêи mặt đất khi nghe tiếng gầm.

"Các cô bình tĩnh đi, tôi đã giúp các cô giết chết kẻ thù, các cô có thể yên nghỉ được rồi." - Tôi thử thương lượng với họ.

"Mi đã giết chàng, chúng ta sẽ trả thù cho chàng." - Âm thanh của hàng chục cô gái vang lên, giọng nói của họ vô cùng kinh khủng.

"Chết tiệt, họ vừa yêu vừa hận tên học giả, nên sau khi hắn ta chết thì sự oán hận của họ chuyển sang mình."

"Ác Quỷ Biến Hình."

"Giờ họ chỉ là con quái vật khát máu sinh ra từ cấm thuật, đành phải giết họ vậy."

Tôi truyền năng lượng vào Nanh Độc, chém ra những lưỡi kiếm năng lượng màu đen vào cơ thể con quái vật, con quái vật đau đớn gào thét.

Nhưng những vết thương của nó hồi phục rất nhanh, chỉ vài giây là đã lành lại.

Con quái vật giơ móng vuốt cào về phía tôi, tôi nhảy sang một bên né tránh.

"Ầm..." - Một cái hố to xuất hiện, bàn tay của con quái vật rất mạnh.

Từ mắt của nó bắn ra chùm tia chết chóc, tôi nghiêng người né tránh, hai chùm sáng đục ra hai lỗ sâu trêи mặt đất.

"Kinh khủng thật!"

"Giờ chắc chỉ có các kỹ năng máu mới gây ra sát thương cho con quái vật này."

Tôi tự cứa tay mình, máu tuôn ra như xối.

"Lửa Máu!" - Dòng máu của tôi bốc cháy thành ngọn lửa đỏ, lao về phía con quái vật.

Ngọn lửa bám lên da thịt, thiêu đốt con quái vật đau đớn gào thét, những khuôn mặt các thiếu nữ trêи cơ thể nó vặn vẹo không ngừng.

"Ghéc..." - Con quái vật gầm lên rồi vỡ vụn thành nhiều con quái vật nhỏ hơn, nhưng tốc độ cũng nhanh hơn.

Chúng lao về phía tôi cào cấu cắn xé.

Nhưng bị tôi dùng Nanh Độc chém thành nhiều mảnh.

Mỗi khi một con quái vật nhỏ chết thì nó nổ tung, bắn những mảnh xương lên người tôi.

Gần một tiếng thì tôi mới giết sạch lũ quái vật, thi thể các cô gái bây giờ biến thành vô số thịt vụn và máu tươi.

"Hên con quái vật này không phải sinh vật Bậc 5, hơi khó chơi nhưng vẫn giết được."

Tôi quay lại chỗ Ngân Nguyệt ngất, bế nàng rời khỏi căn nhà đầy máu tươi này.

Tôi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, khi bước vào thì những người khác nhìn tôi chỉ trỏ, có vài tên còn cười đểu.

"Cô nàng này ngon quá, người anh em chơi chán thì bán lại cho bọn tôi nhé." - Một tên ma nhân râu ria xồm xoàm lại gần tôi.

"Cút!!" - Tôi trừng mắt đuổi hắn ta đi.

Tên này định nói gì tiếp nhưng bị một tên khác giữ lại, chúng thì thầm to nhỏ. Sau khi nghe xong thì tên ma nhân râu ria không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi cười lạnh.

"Hừ! Nếu lũ này tự tìm đường chết thì mình chiều."

Tôi đi về phía quầy tiếp tân của khách sạn.

"Cho ta một phòng tốt nhất."

Cô nàng tiếp tân tươi cười lấy ra một tấm thẻ phòng màu vàng.

"Mười đá 4 thưa ngài."

Tôi lấy ra một viên đá 5 đưa cho cô ta, rồi bế Ngân Nguyệt lên lầu, nàng công chúa vẫn chưa tỉnh lại.

"Lại một cô gái xinh đẹp sắp bị tên cầm thú chà đạp." - Nàng tiếp tân lẩm bẩm trong miệng, nàng ta nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy.

"Bộ trông mình giống cầm thú hãm hϊế͙p͙ phụ nữ lắm hả?"

"Mà hình như mình sắp làm ra mấy hành động cầm thú thật."

Bình Luận (0)
Comment