*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thế nào, Thần tôn bé nhỏ của chúng ta đau đến nói không nên lời rồi sao?” Thấy Trầm Ngọc không hề lên tiếng, Lăng Yên khiêu khích nhướn mày, lại chợt cúi đầu nhìn vào chỗ đau của Trầm Ngọc, cố tình lắc đầu than: “Thần giới đúng là càng ngày càng tệ.”
“Câm mồm!” Vốn dĩ Trầm Ngọc định phó mặc cho đối phương tự mình lảm nhảm nhưng Lăng Yên lại đề cập đến Thần giới, hắn nhịn không được liền lạnh giọng quát.
Lăng Yên cười cười, cũng không thèm đáp trả hắn nữa, chỉ hất cằm nói như ra lệnh: “Ngươi biến trở về nguyên hình đi.”
Trầm Ngọc khó hiểu: “Cái gì?”
bước theo sau. Vừa rồi hắn nghỉ ngơi được một lát cũng đã khá hơn một chút, lúc đi dọc đường cũng chỉ rũ mắt không lên tiếng, Lăng Yên thỉnh thoảng sẽ liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn là cố ý bước chậm lại.
trên đường hai người phối hợp rất tốt, nhưng điều kỳ lạ là, lực lượng thần bí đột ngột xuất hiện lúc họ rơi xuống đây bỗng dưng biến mất, toàn bộ khe đất trong bóng tối trở nên an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có những hòn đá nhỏ lóe ra ánh sáng trong suốt của dạ minh châu nằm vất vưởng dưới đất. Lăng Yên nhìn những thứ đang tán loạn dưới đất, rốt cuộc cũng lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “Lý nào khí tức của yêu thú ban nãy lại biến mất?”
Nàng nói xong liền tiến về phía trước, Trầm Ngọc vội vàng đuổi theo, cùng lắm hai người chỉ mất một lát đã tới được nơi phát ra ánh sáng.
Thứ ánh sáng đó hiển nhiên chính là những hòn đá nhỏ họ luôn nhìn thấy ban nãy. Những thứ này luôn rải rác suốt dọc đường, nhưng khi đến đây số lượng lại tăng lên một cách đáng kể, hơn hết toàn bộ hòn đá đều được gom lại nằm chung một chỗ, chính vì vậy mới có hiện tượng cả một vầng sáng tích tụ từ một phía. Có điều ở phía dưới những phiến đá này, dường như có thể thấy được những vết xước nhẵn mịn đầy dứt khoát ẩn hiện dưới mặt đất.
Khi Trầm Ngọc cau mày thì đồng thời Lăng Yên cũng phát giác được điều bất thường, nàng đột ngột quay đầu lại, liền bắt gặp vùng đất vốn đang bằng phẳng bên kia của vách núi, quả thực đang chấn động dữ dội.
“Là... yêu thú?”Vào lúc khe sâu xảy ra rung chấn dữ dội, luồng khí tức cường đại của ban nãy lại một lần nữa phóng tới, thân hình Lăng Yên lập tức dịch chuyển, nảy người bay lên. Danh Lưu đao trong tay chợt lóe sáng, chỉ chớp mắt ánh đao bổ toạc vùng đất trống trước mặt, cuồng phong rít gào tựa như sao băng phóng qua nhưng đúng lúc lại rơi xuống trên vách núi tối đen đang rung kịch liệt đằng kia.
“không sai!” Lăng Yên nóng nảy nói, dồn hết suy nghĩ vào loài tà thú trước mặt, “Chúng ta gặp rắc rối rồi!”
Tứ đại tà thú của thượng cổ có nguồn gốc từ dưới lòng đất do bị nhiễm yêu tà mà sinh trưởng ra nguyên hình nguyên dạng, vì thế trong người chúng đã sản sinh nguồn lực lượng cực kỳ mạnh sẵn có. Năm xưa Tam giới cũng không có cách thu phục bọn chúng, chỉ có thể áp chế trong tầm kiểm soát có giới hạn,ngay cả người ngoài chạm trán bọn chúng còn phải tương kính như tân không dám chạm đến. Cũng may, nhờ vào loài tà thú này chỉ biết làm theo bản năng của loài vật, không có tâm trí, phần lớn chúng đều tìm đến nơi sâu thẳm trong núi rừng mà rơi vào giấc ngủ nghìn năm. Nếu không bị kẻ khác làm kinh động thì cũng sẽ không thức tỉnh mà gây ra sóng gió gì.
Nàng khẽ quát một tiếng, khí thế tỏa ra càng khiến sắc đỏ quanh thân nàng càng thêm bén nhọn chói mắt, vực thẳm nơi đây bất chợt bị kích thích khiến địa chấn so với ban nãy lại càng thêm rung chuyển kịch liệt. Lăng Yên cắm thẳng trường đao xuống trung tâm trận pháp, lấy vị trí dưới chân mình làm điểm tựa, đao khí len lỏi khuếch tán ra ngoài khiến cự thạch vững chắc lập tức nứt toạc văng tứ tung, dấy lên một trận cuồng phong mù mịt.
Thế là, một trận pháp đã tồn tại mấy vạn năm trong chớp mắt vì một đao của Lăng Yên mà biến mất hoàn toàn.
Rốt cuộc đã tiêu diệt được trận pháp ở đây, nhưng vào lúc này nàng lại cảm nhận được khí tức của yêu khí từ phía xa, hẳn là bọn yêu giới phát hiện được biến động ở đây nên tức tốc kéo đến. Theo lẽ thường, nàng còn ở lại đây đấu với bọn chúng một trận, tốt nhất là cho bọn chúng một bài học đánh cho đến tàn phế mới thôi. Nhưng rồi khi nhớ Đường Lam còn đang ở An Nhạc trấn thì Lăng Yên chỉ muốn có thể nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây để còn trở về gặp hắn, càng sớm càng tốt.
Nếu đã phá hủy được trận pháp, vậy bước tiếp theo họ cũng không cần phải ở lại chiến đấu đến thừa sống thiếu chết nữa.
Lăng Yên liền xoay người, định bụng nói với hắn rằng bọn họ mau rời khỏi nơi này nhưng ngay lập tức đãbị cảnh tượng trước mắt làm ngẩn người.