*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người đều không lường trước việc tà thú kia sẽ đột ngột mất khống chế. Vốn Trầm Ngọc trong thân phượng hoàng đã nhỏ gấp mấy lần loài cự thú, dưới tình hình hiện tại lại càng thêm chỉ mành treo chuông, bị chấn động đảo nghiêng cả người. Mắt thấy chung quanh nơi này như dấy lên trận bụi mù mịt, Lăng Yên lập tức lùi lại mấy bước, lớn tiếng nói: “Chúng ta phải nhanh chóng bay lên từ chỗ này.”
nói đến đây, nàng chợt nhớ ở đây còn có Thạch văn thú, nếu chọn cách bay lên từ chỗ này thì tình thế cũng chẳng có gì khác so với lúc này, nhất định sẽ bị yêu lực của đối phương quấy phá, căn bản không thể rời khỏi.
Trầm Ngọc vẫn đang trong hình thể phượng hoàng, nghe vậy thì đến mi mắt còn chả buồn nâng lên: “Ngươi chết không nổi đâu.”
Tất nhiên nàng không chết được rồi, có nói gì thì Lăng Yên cũng không thể trở thành một Ma tôn bị đè chết chỉ bởi một tảng đá. Nàng liếc Trầm Ngọc, vừa định mở miệng nói gì đó thì Trầm Ngọc đã nói trước: “Chúng ta đi mau!”
Lăng Yên gật đầu, vừa thấy phượng hoàng nhỏ định giương cánh bay lên thì nàng vội vàng ngăn lại, nói: “Ở đây ta không dùng thuật phi hành được.”
…
Lăng Yên ôm cổ Trầm Ngọc, trông thấy cảnh tượng đó mà không nhịn được cười: “Ngươi đoán xem đám yêu giới chạm trán Thạch văn thú, cuối cùng bên nào thắng?”
Trầm Ngọc vẫn không mảy may đáp trả. Lăng Yên thấy hắn không muốn nói liền tự mình tiếp tục độc thoại. Vực thẳm này sâu hun hút, khó khăn lắm hai người bay tận một lúc mới đến được đầu bên kia của đáy vực. Khi lên tới được đất liền hắn liền dứt khoát ném Lăng Yên xuống đất, còn bản thân biến lại hình người rồi tựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi, một mực cúi đầu im lặng không nói.
Có thể bởi vì ánh mắt này và của Đường Lam thật sự quá mức giống nhau, nên chẳng rõ thế nào mà Lăng Yên đột nhiên mềm lòng, bất đắc dĩ quay người đi về phía hắn, một lần nữa đã đứng trước mặt Trầm Ngọc, khoanh tay hỏi: “Sao rồi?”
Thanh âm Trầm Ngọc trầm xuống: “Cũng nhờ ngươi ban phước.”
Lúc này Lăng Yên mới đưa mắt nhìn xuống mắt cá chân của hắn, cúi người: “Còn chưa khỏi nữa sao?”
Nghe lời này, mới vừa rồi Lăng Yên còn nói nói cười cười liền đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh xuống: “Ngươi muốn nói gì cũng được, nhưng người này thì tuyệt đối không được.”