Ngày thi đấu thứ ba, Đế Thu dậy từ rất sớm.
Không còn Phong Diễm chuẩn bị cho phần ăn ấm áp, hơn nữa tối hôm qua lại kết thúc bằng một giấc mộng kỳ quái, nên khi hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn phủ một màu xám trắng mông lung.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng những dấu chân hôm qua bọn họ để lại dưới chân núi sớm bị màn tuyết dày đặc che lấp sạch sẽ, mặt đất bao la không còn lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Tinh thần đã tỉnh táo, Đế Thu cẩn thận gấp chăn gối, xếp ngay ngắn cho vào balo rồi bước ra ngoài cửa.
Cửa vừa mở ra, hắn liền thấy một người nằm ngay trên hành lang. Người kia dựa lưng vào một cánh cửa khác, vừa nghe tiếng động đã lập tức mở mắt.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Đế Thu khẽ nhướng mày:
“Chu Lệ, tối hôm qua ngươi lại ngủ ngoài hành lang sao?”
Chu Lệ xoa vai có chút cứng ngắc, đứng dậy đáp:
“Đúng thế. Trong phòng không có sự khống chế, ta sợ có kẻ thừa cơ đánh lén nên ở ngoài này trông chừng. Ai ngờ trông một lúc rồi lại ngủ quên mất. Ngươi hôm nay dậy sớm thật đấy.”
Đế Thu “à” một tiếng:
“Ta nằm mơ, không ngủ tiếp được. À, mấy tên hải tặc tinh nhân kia thế nào rồi?”
Chu Lệ nói:
“Bọn chúng ở ngoài phòng an toàn kia. Sói bạc ác mộng đang canh giữ. Đám đó thể chất kháng hàn cực mạnh, chắc chắn không chết cóng đâu.”
“Vậy ta xuống đó xem một chút.” Đế Thu nói xong liền vượt qua Chu Lệ, trực tiếp đi xuống dưới.
Chu Lệ dõi mắt nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, trong đầu bất giác lại hiện lên cảnh tượng tối hôm qua.
Nghĩ tới hai thi thể tàn tạ của hải tặc tinh nhân kia, nội tâm hắn không khỏi dâng lên một tia vui mừng.
Trải qua một trận phong ba tối qua, Chu Lệ rốt cục đã hoàn toàn tin tưởng Sonja Nhã. Hắn cũng thấy may mắn khi Đế Thu là chiến hữu của bọn họ, chứ không phải kẻ địch.
Đế Thu nhẹ nhàng bước qua tầng một đầy những vết tích tan hoang, đứng trước cửa. Hắn đội chiếc mũ lông dày, kéo chặt vào, rồi giấu bàn tay vào tay áo để giữ ấm.
Trang bị xong, hắn mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài kia, Sói bạc đang ngồi bệt xuống đất, trước mặt nó là ba tên nam nhân da xanh lam. Ba kẻ này đã tỉnh từ sớm, nhưng không ai dám nhúc nhích, chỉ co ro thu mình vào góc tường.
Thấy Đế Thu bước ra, Sói bạc lập tức vươn người đứng dậy, cái đuôi lông xù vui vẻ đong đưa, còn cất tiếng kêu mừng rỡ.
“Gào gừ ~”
Chủ nhân, ôm một cái đi ~
Đế Thu bước tới, vươn tay xoa đầu sói bạc:
“Tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi, kỵ sĩ.”
Sói bạc ác mộng vui vẻ lè lưỡi, húc nhẹ đầu vào cổ chủ nhân, lông mao dựng đứng run lên như phát điên:
“Gào gừ ~”
Không khổ, không khổ chút nào ~
Ba tên hải tặc chỉ dám nín thở, không dám thở mạnh, chỉ nhìn thiếu niên cùng ma thú trong lòng đầy run sợ.
Trấn an một lúc, Đế Thu mới chậm rãi bước tới gần bọn chúng. Hắn vừa mới tới nơi, tiếng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống liền vang lên.
[Keng! Chúc mừng ký chủ đại nhân, thu được thêm 400 điểm sợ hãi. Hiện tại tổng số điểm sợ hãi của ngài đã đạt 2600, có thể mở ngay “Thương thành hối đoái giá trị sợ hãi”. Xin mời ký chủ đại nhân lựa chọn mở ra.]
Hắn nhướn mày: hóa ra chỉ cần lại gần, mấy tên hôn mê kia cũng lập tức cống nạp đủ sợ hãi giá trị. Quả nhiên là một đám hải tặc biết điều.
“Ngươi tối hôm qua đã hứa với ta,” tên hải tặc mắt to run rẩy nhìn thiếu niên đối diện, “Ngươi nói sẽ không giết chúng ta, cũng sẽ không để Sói bạc ác mộng giết chúng ta. Tọa độ phi thuyền ta cũng đã nói cho ngươi biết rồi… Cầu xin ngươi, thả chúng ta đi.”
Ba kẻ kia toàn thân đã bị Chu Lệ trói chặt, căn bản không động đậy nổi, càng không thể nào chạm được vào thiết bị cầu viện ngoài trời. Giờ phút này, chúng như cá nằm trên thớt, mặc người định đoạt.
Đế Thu cười nhạt:
“Ta nói sẽ không giết các ngươi, nhưng chưa từng nói sẽ thả ra. Nếu bây giờ ta thả, nhỡ các ngươi ấn cầu viện rồi đoạt phi thuyền bỏ trốn thì sao? Các ngươi cứ đi theo bọn ta, đợi thi đấu kết thúc thì lập tức đưa ta đến phi thuyền.”
Tên mắt to giận đến run rẩy, nhưng không dám nói gì khác:
“Được, đại nhân.”
Trong lòng hắn gào thét: Đây là phi thuyền của chúng ta, khi nào thành của ngươi rồi?! Giặc! Ngươi chính là tên giặc cướp thật sự!
Đế Thu chơi đùa cùng kỵ sĩ trong tuyết một lúc, Sonja Nhã ôm tiểu quái đi ra.
Trên đầu tiểu quái, chùm lông đỏ đã biến mất. Nó trốn trong ngực Sonja Nhã, vừa liếc thấy Đế Thu liền sợ hãi run cầm cập, co tròn lại như một quả cầu tuyết.
“Thu Thu, tiểu cữu cữu gọi chúng ta vào ăn cơm. Ăn xong rồi phải tiếp tục lên đường.”
Đế Thu vỗ đầu Sói bạc, dặn một câu:
“Trông chừng bọn họ, ta vào một lát sẽ ra.”
Rồi hắn theo Sonja Nhã quay lại căn phòng an toàn.
Trong phòng khách vết tích chiến đấu loang lổ khắp nơi, may mắn vẫn còn một chiếc sofa dài coi như nguyên vẹn.
Chu mụ đã moi được hai túi bánh quy nén, cạnh đó còn có một túi sữa bò.
Đế Thu cầm lấy một gói, vừa cắn một miếng, mùi vị khô khốc đắng ngắt liền khiến hắn cau mày.
Cho dù đã ăn bao lần, thức ăn tinh tế mỗi lần vẫn như tra tấn cực hạn khẩu vị của hắn.
[Thức ăn ở tinh tế thời đại, tại sao đều mang vị đắng khó chịu như thế?] Hắn nhăn mặt hỏi trong lòng.
Hệ thống giải thích:
[Một ngàn năm trước, hành tinh R20 từng trải qua thời kỳ tận thế. Khi ấy vật tư thiếu thốn, nhân loại còn bị bệnh độc cảm hóa. Sau này tuy bệnh độc bị tiêu diệt, nhưng độc tố thẩm thấu vào đất đai, từ đó thực phẩm trên hành tinh này đều mang theo mùi vị ấy. Tuy nhiên người dân đã có kháng thể, ngoài việc khó ăn thì không gây hại gì cho thân thể.]
Đế Thu gật gù:
[Nghe ngươi nói, bốn ngàn năm nay R20 đã trải qua không ít đại sự.]
Hệ thống đáp:
[Đúng vậy. Nhưng R20 là một tinh cầu kiên cường, đã vượt qua hết thảy.]
[Ha,] Đế Thu thở dài, [quả nhiên là hành tinh ta sống, vừa xấu vừa cứng đầu.]
Hệ thống im lặng vài giây rồi dè dặt nhắc nhở:
[Ký chủ đại nhân, ngài thật sự không mở Thương thành hối đoái giá trị sợ hãi sao?]
Động tác cắn bánh quy của hắn khựng lại:
[Quên mất, mở ra đi.]
Hệ thống: [……]
Làm sao có thể quên được, vừa nãy còn nhắc nhở rồi cơ mà.
[Keng! Nhắc nhở thân thiện: mở Thương thành hối đoái cần tiêu hao 100 điểm sợ hãi. Có mở hay hủy bỏ?]
Đế Thu trợn mắt:
[Cái gì? Mở một cái thương thành cũng tốn điểm? Các ngươi chẳng khác nào ăn cướp!]
Giọng hệ thống nhỏ đi, dè dặt đáp:
[Chỉ 100 thôi, đây đã là mức thấp nhất rồi.]
Đế Thu đưa mắt nhìn khung chữ “Mở ra” nửa trong suốt trước mặt, bực dọc ấn xuống. Trong đầu lập tức vang lên thông báo:
[Keng! Tiêu hao 100 điểm sợ hãi, mở Thương thành hối đoái thành công.]
[Chúc mừng ký chủ đại nhân, từ giờ có thể tùy ý trao đổi đạo cụ trong thương thành ~]
Lời vừa dứt, trong đầu Đế Thu xuất hiện một khung chữ màu xanh nhạt, bên trên viết rõ ràng: Thương thành hối đoái giá trị sợ hãi.
Vừa ăn bánh, Đế Thu vừa phân tâm nhập ý thức vào khung, mở thương thành ra.
Bên trong chia thành ba khu:
Khu sinh hoạt.
Khu cường hóa.
Khu đạo cụ.
Đế Thu mở khu đầu tiên, phát hiện toàn là vật dụng đời thường, từ một cây đinh nhỏ đến cả phi thuyền vũ trụ. Không thiếu thứ gì.
Một cái đinh chỉ tốn 1 điểm sợ hãi, nhưng phi thuyền thì nhiều số đến mức hắn đếm hai lần mới rõ. Tóm lại, toàn là những món hắn hiện tại không thể mua nổi.
Đế Thu nhanh chóng đóng lại, mở khu thứ hai.
Khu cường hóa: trong này toàn bộ là tăng cường các năng lực thân thể. Từ thị giác, thính giác, khứu giác, thể lực, sức bền… đủ cả.
Nhưng không rẻ. Món thấp nhất cũng phải 2000 điểm sợ hãi, hơn nữa còn chia cấp bậc 1.0, 2.0, 3.0… nhìn qua liền biết phải nâng cấp dần dần.
Đế Thu lật qua loa, thấy vô vị. Chỉ đến khi gần cuối, hắn bỗng dừng lại ở một hạng mục đặc biệt: Cường hóa tăng trưởng thân thể.
Còn có cả tăng chiều cao sao?!
Nhưng khi thấy số điểm cần, hắn suýt hộc máu.
Muốn cao thêm 1mm, phải 10.000 điểm sợ hãi!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Hệ thống khốn nạn, rõ ràng là đi cướp!
Một mét rưỡi muốn cao lên một mét chín, vậy cần bao nhiêu điểm?!
Nhiều khủng khiếp!
Nghiến răng đóng khu cường hóa lại, Đế Thu mở khu đạo cụ.
Đây là nơi bán đạo cụ ngoại dụng phụ trợ, chẳng hạn buff tăng lực, tăng tốc…
Trước kia hắn nhận được đạo cụ “Trôi nổi” cũng thuộc loại này.
Trong danh mục quả nhiên có, giá 500 điểm sợ hãi cho 3 phút trôi nổi. Đắt đỏ, mà cũng có nhiều loại khác: một lần, nhiều lần… đủ cả.
Nhưng nhìn chung, vẫn quá đắt.
Đang lật tới lật lui, hắn bỗng thấy một món cực kỳ nổi bật: Không gian chứa đồ.
Bên cạnh dán nhãn: “0.01 bẻ gãy chân nhảy lầu giá đại khuyến mãi”.
Giá gốc 100.000 điểm, nay chỉ 100 điểm.
Hệ thống lập tức cất giọng nịnh bợ:
[Ký chủ đại nhân, đây là chương trình ưu đãi hiếm có! Không gian chứa đồ, từ nay ngài không phải phiền não vì không có chỗ để đồ. Thảm, chăn, gối, tất cả đều chứa được! Lần này bỏ lỡ, không biết phải đợi bao nhiêu năm mới có lại! Động lòng thì chi bằng hành động, mau ấn ngay đi!]
Đế Thu: [……]
Có cảm giác như ngươi học mấy khóa bán hàng đa cấp vậy.
Hắn nghi ngờ hỏi:
[Cái không gian chứa đồ này thật sự hữu dụng như vậy sao? Có phải hàng ế tồn kho không?]
Thường nói đồ rẻ thì không tốt.
Hệ thống lắp bắp vài tiếng, rồi đáp nhỏ:
[Thật sự rất hữu dụng, nhất là để cất đồ. Tin ta đi, ký chủ đại nhân, hàng đẹp giá rẻ, bỏ qua chẳng khác gì vứt đi.]
Đế Thu trầm mặc suy nghĩ một lát rồi hỏi: [ có thể chứa được sinh vật sống không? ]
Hệ thống đáp: [ mới mua thì không thể, nhưng sau này khi thăng cấp thì sẽ được! Ở mặt sau có phần giới thiệu tóm tắt, ngài có thể tự mình mở ra để xem. ]
Nghe vậy, Đế Thu lập tức đưa sự chú ý tới mặt sau của xúc tiêu hàng, quả nhiên phát hiện nơi đó có một dấu chấm than.
Ý thức khẽ động mở dấu chấm than kia, hắn liền thấy hiện ra phần giới thiệu chi tiết về không gian chứa đồ này.
[ tên gọi: Thao Thiết Vực Sâu ]
[ đẳng cấp hiện tại: cấp 1 (cấp cao nhất: 10) ]
[ công năng: không gian chứa đồ ]
[ giới thiệu phân cấp như sau: ]
[ cấp 1: chỉ có thể chứa vật vô sinh, sức chứa lớn nhất: cấp độ phi thuyền vũ trụ. ]
[ cấp 2: vẫn chỉ chứa vật vô sinh, sức chứa lớn nhất: cấp độ khu sinh hoạt quy mô cục vực. ]
…
[ cấp 5: mở ra khu vực tăng cường sinh mệnh, có thể chứa cơ thể sống. Sức chứa lớn nhất: cấp độ rừng rậm. ]
[ cấp 6: mở ra phân khu tăng cường, chủ nhân có thể tự chia không gian thành nhiều khu vực riêng biệt. Lúc này sức chứa lớn nhất: cấp độ quốc gia. ]
…
[ cấp 10: mãn cấp, chủ nhân nhận danh hiệu [Sáng Thế Nhân ]. Không gian được tăng cường thành hệ sinh thái hoàn chỉnh, chủ nhân có thể tự mình thiết lập môi trường bên trong. Sức chứa lớn nhất: cấp độ vũ trụ. ]
[ điều kiện thăng cấp: tiêu hao điểm sợ hãi để nâng cấp. Chỉ cần lấp đầy thanh tiến độ, lập tức có thể bước vào cấp tiếp theo. ]
Đế Thu xem hết phần giới thiệu, cả người sững sờ.
Ngươi gọi cái này là không gian chứa đồ? Rõ ràng nâng lên tới mãn cấp thì chẳng khác nào khai sáng một cái tinh hệ mới!
Hệ thống lần này không hề lừa gạt hắn, đây thực sự là một bảo vật vô giá.
Chỉ cần sau này hắn gom đủ ma thú, hoàn toàn có thể dựng nên một hệ sinh thái trong không gian này, để chúng trực tiếp sinh tồn bên trong, vậy thì quá hoàn hảo rồi còn gì?
Một món đồ như thế, vậy mà chỉ bán có 10 vạn?
Thậm chí ngay cả ở sàn nhảy lầu cũng chỉ cần 100?
Trong khi một chiếc phi thuyền vũ trụ trước đó phải mất hàng trăm ngàn mới mua nổi!
Đây chỗ nào là “xúc tiêu nhảy lầu giới”, rõ ràng là ép người ta đến mức óc cũng đặc lại rồi còn gì!
Chỗ này liệu có giấu hố nào cực lớn không?
Đế Thu càng nghĩ càng thấy bất ổn: [ ngươi chắc chắn thứ này chỉ bán 100 thôi à? ]
Hệ thống lập tức đáp: [ chính xác đó nha, đây là thành ý của hệ thống cứu thế chúng ta, mua được chính là lãi to. ]
Đế Thu dán chặt ánh mắt vào biểu tượng không gian chứa đồ vài giây, sau đó mím môi, nói:
[ Mua! ]
Cầu tài phải liều mạng. Dù cho có hố, hắn cũng phải mua trước hưởng dụng rồi tính sau.
Có không gian này, mấy ngày tới khi đi cướp đoạt tài bảo, hắn có thể trực tiếp thu giữ bên trong.
Dù sao mới có 100 điểm sợ hãi, cho dù có bị “mua mù” thì hắn cũng chẳng lỗ bao nhiêu.
Hệ thống: [ Keng! Chúc mừng ký chủ đại nhân, nhận được đạo cụ chứa đồ “Thao Thiết Vực Sâu”.]
Vừa dứt lời, Đế Thu liền cảm giác trong lòng bàn tay xuất hiện một v*t c*ng. Khóa lại giao diện thương thành, ý thức rút về thực tại, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy trong lòng bàn tay có thêm một đôi khuyên tai bằng hồng ngọc.
Viên hồng ngọc sáng lấp lánh, trong ánh sáng thoáng chốc còn hiện ra dòng lưu quang nhàn nhạt.
[ ký chủ đại nhân, đây chính là “Thao Thiết Vực Sâu”. Chỉ cần ngài đeo nó, lập tức hoàn thành trói buộc, trở thành chủ nhân duy nhất. Ngoại trừ ngài, bất cứ ai khác đều không thể mở nó ra. ]
Đế Thu còn hơi choáng váng: [ thật không ngờ, các ngươi cũng có ngày hào phóng như vậy. ]
Ngay sau đó, âm thanh điện lưu “ting ting” vang lên hai tiếng, hệ thống lại bổ sung: [ chỉ là, còn có một điểm cần nhắc thêm. ]
Thân thể này vừa khéo có lỗ tai, Đế Thu cũng thấy mới lạ nên trực tiếp đeo khuyên tai lên. Chỉ nghe “tách” một tiếng khẽ vang, hệ thống lập tức báo: [ chúc mừng ký chủ đại nhân, đã hoàn thành chứng thực không gian chứa đồ. Từ hôm nay trở đi, ngài chính là chủ nhân duy nhất của “Thao Thiết Vực Sâu”. ]
Đế Thu hài lòng sờ vào khuyên tai hồng ngọc ở vành tai, thuận miệng hỏi: [ ngươi vừa bảo còn có điều bổ sung gì? ]
Hệ thống ấp úng: [ cái này… chính là… không gian này vốn được chế tạo từ Thượng Cổ Hung Thú Thao Thiết có năng lực nuốt chửng vạn vật. Nó… thật ra chưa chết, chỉ đang ngủ đông trong một khu vực nào đó bên trong không gian. ]
[ khi tức giận, nó có khả năng phản phệ lại chủ nhân. ]
[ bất quá, chỉ cần ngài định kỳ cho nó ăn điểm sợ hãi, nó sẽ không gây chuyện lớn. Thao Thiết vốn khá biết điều, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ… đói bụng mà thôi. ]
Đế Thu im lặng một lúc: [… ngươi nghĩ ta dễ dãi lắm hả? ]
Hệ thống: [ cái này… ]
[ chẳng trách thứ này lại bị quẳng vào xúc tiêu, ] Đế Thu cười giận dữ: [ nếu giờ ngươi đứng trước mặt ta, ta lập tức xoay người bỏ đi ngay. ]
Một không gian chứa đồ biết cắn ngược chủ nhân, còn dám hố ta 100 điểm sợ hãi?
Trong tinh hệ, ngay cả tư bản cũng không đen tối bằng cái hệ thống này!
(〝▼皿▼), khốn kiếp, chờ ta khôi phục sức mạnh, ta nhất định nghiền chết bọn hệ thống như các ngươi!
Hệ thống dè dặt hỏi: [ quay đầu bước đi? ]
Đế Thu lạnh nhạt: [ ngẩng đầu nhìn ngươi một cái, rồi xoay lưng rời khỏi. ]
Dù không có thực thể, hệ thống vẫn theo bản năng rùng mình: [ ký chủ đại nhân, ngoài điểm đó ra, không gian này thực sự rất hữu ích. Hơn nữa, chúng ta bắt buộc phải để ngài nhận lấy bởi vì nó sẽ phát huy tác dụng lớn trong công cuộc cứu thế phía sau. Chỉ sợ ngài biết chân tướng thì không chịu tiếp thu, nên chúng ta mới dùng cách xúc tiêu để đưa cho. ]
[ còn nữa, đây là Thượng Cổ Hung Thú Thao Thiết đó. Nếu ngài thu phục được nó, thậm chí có thể ôm ôm hôn hôn nâng cao cao cùng nó. ]
Đế Thu: [ hiện tại ta chỉ muốn ôm ôm hôn hôn nâng cao cao với chính ngươi, ngươi có giỏi thì đi ra đây. ]
Hệ thống: [… ]
Ô ô ô, tha mạng đi mà, ký chủ đại nhân!
Tựa hồ như để đáp lại, khuyên tai nơi tai Đế Thu khẽ run lên, tiếp đó trong tai hắn vang lên một tiếng gầm trầm thấp chưa từng nghe qua của hung thú: “Đói bụng, đói bụng, cơm, cơm.”
Đế Thu ngẩn người: [? ]
Ngươi là Thượng Cổ Hung Thú cơ mà, có thể giữ chút khí phách của Thượng Cổ Hung Thú được không?
Xin đừng có bán manh* như thế, cảm ơn!
*Bán manh: dễ thương
Thế nhưng Thao Thiết dường như chẳng nghe thấy, lại một lần nữa cất tiếng gầm, trong âm thanh còn kèm theo chút nức nở: “Đói bụng, đói bụng… cơm cơm… ăn cơm cơm…”
Đế Thu bất đắc dĩ xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, thả ý thức chìm vào trong khuyên tai.
Trong không gian vực sâu mờ mịt, hắn liền thấy một con thú nhỏ mềm nhũn, đang nằm úp sấp trong bóng tối.
Trên thân nó bị trói chặt bằng xiềng xích, co rúc thành một đoàn nhỏ bé, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Ánh mắt Đế Thu lập tức trầm xuống.
Đây… là Thao Thiết?
Các ngươi còn dám gọi đây là Thượng Cổ Hung Thú Thao Thiết?
Rõ ràng là đáng yêu muốn chết thì có!
Còn dùng xiềng xích buộc nó lại? Lương tâm các ngươi không thấy đau à?