Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương

Chương 33

Đế Thu cau mày: [ Ngươi vừa rồi gọi ra cổ hung thú Thao Thiết? ]

[ Ngươi nghe ta giải thích đã, không phải như ngươi nghĩ đâu, ] hệ thống dù không có hình thể, nhưng giờ phút này lại cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra như thác, [ vốn dĩ nó không như vậy, chỉ là đói bụng quá lâu… đói đến mức biến dạng. ]

Đế Thu nhíu chặt chân mày: [ Đói bụng quá lâu? Rốt cuộc là bao lâu? ]

Đây mà gọi là đói bụng đến biến dạng sao? Rõ ràng là thay đổi cả một chủng loại rồi còn gì.

Hệ thống ngượng ngùng cười khan hai tiếng: [ Ít nhất cũng phải vài ngàn năm đi. ]

Đế Thu: [ … ]

Nghĩ kỹ mới thấy, quả thật nếu đổi thành sinh vật khác thì đã sớm chết đói từ lâu. Chỉ có Thượng Cổ Hung Thú mới có thể chịu đựng được.

Ngay lúc này, tiếng rên yếu ớt của thú nhỏ lại truyền đến, kéo ánh mắt của Đế Thu tập trung về phía nó.

Trước mặt hắn, con thú nhỏ lớn cỡ một con dê non ba tháng tuổi, thân hình gầy gò đến mức xương cốt trơ cả ra ngoài, toàn thân mềm nhũn nằm bẹp trên mặt đất, thở hổn hển chẳng còn sức.

Bộ lông nó phủ một màu xanh sẫm u tối, phía sau mọc ra hai cái đuôi dài nhỏ, mảnh khảnh như roi, đuôi cuối còn chụm thành chùm lông tròn như chóp đuôi sư tử.

Trên đỉnh đầu, bờm lông dài rủ xuống, che lấp gần hết đôi mắt to trong suốt như nước, chỉ còn thấp thoáng mơ hồ nhìn thấy.

Ẩn dưới lớp bờm ấy còn có một đôi sừng đá màu nâu, lởm chởm nhưng tinh xảo, mọc ngược về phía sau.

Đế Thu thật sự không tài nào đem cái sinh vật bé nhỏ, đáng thương này liên hệ với hung danh ngập trời trong truyền thuyết.

Thao Thiết – cái tên kia, từ xa xưa đã như sấm bên tai.

Đông Phương thượng cổ tứ đại hung thú, dữ tợn tàn nhẫn, dối trá hung bạo, miệng có thể nuốt vạn vật, thậm chí Nhật Nguyệt Tinh Thần cũng có thể nuốt trọn.

Thế nhưng giờ đây, trước mắt hắn chỉ là một sinh vật yếu ớt, bất lực. Nó cố sức vẫy vẫy hai cái đuôi dài nhỏ, phát ra âm thanh như mèo con: “Đói… đói… cơm… cơm…”

Đế Thu nửa ngồi nửa quỳ xuống, lấy từ hệ thống ra 500 điểm sợ hãi giá trị, đặt ngay trước mặt Thao Thiết. Sợ hãi giá trị sau khi thực thể hóa thành một đoàn bông đen sì, thoạt nhìn giống như một khối kẹo đường.

Dù trông đáng yêu đến đâu, đối diện hắn vẫn là một Thượng Cổ Hung Thú. Hắn không ngu đến mức đưa tay ra thử nghiệm.

Đế Thu lặng lẽ đặt khối kẹo đen trước mặt nó rồi thối lui về sau mấy bước. Một khắc sau, hắn thấy Thao Thiết hé miệng, khẽ hít một cái. Không ai thấy nó cắn hay nhai gì, đoàn kẹo đen đã biến mất, bị nuốt chửng ngay lập tức.

Con thú nhỏ phát ra tiếng gừ khe khẽ như mèo con thỏa mãn, cặp mắt trong veo lại lấp lánh nhìn Đế Thu: “Còn nữa… không?”

Đế Thu im lặng: “… Ta lấy cho ngươi.”

Có! Có! Bao nhiêu cũng cho ngươi!

Hắn đem toàn bộ số sợ hãi giá trị còn lại đặt ra trước mặt nó. Lần thứ hai, Thao Thiết lại hé miệng khẽ hút, toàn bộ đều biến mất không sót.

Con tiểu khả ái này, ăn cái gì cũng không nhai sao? Trực tiếp nuốt luôn? Không hổ danh Thượng Cổ Hung Thú, hôm nay quả là mở mang tầm mắt.

Sau khi ăn hơn hai ngàn điểm sợ hãi giá trị, Thao Thiết mới thôi kêu, thoải mái đánh một cái ngáp dài, chậm rãi ngồi dậy, nghiêng nghiêng đầu.

Hai chiếc đuôi phía sau khẽ quấn, xoay vòng rồi chập lại, tạo thành một hình trái tim hướng về phía Đế Thu.

Ái tâm phóng ra 

Đế Thu lập tức đưa cả hai tay che kín miệng.

Hắn không muốn động tâm, nhưng nó lại cứ như muốn cướp đi lòng hắn.

Xin lỗi, kỵ sĩ, nhưng Thao Thiết thật sự biết cách lấy lòng.

Ngoài cửa, con sói bạc đang trông chừng bỗng hắt hơi một cái, cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên.

Kỳ lạ… không có long khí xuất hiện, sao lại đột nhiên cảm thấy nguy hiểm? Tựa hồ còn có sinh vật nào khác đang ở bên cạnh chủ nhân?

Một cái vỗ nhẹ lên vai kéo Đế Thu ra khỏi không gian chứa đồ. Hắn ngẩng đầu liền thấy Sonja Nhã từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt: “Thu Thu, chúng ta nên đi rồi.”

Đế Thu gật nhẹ: “Được, đi thôi.”

Ánh mắt Sonja Nhã dừng ở đôi khuyên tai hồng ngọc mới xuất hiện trên tai hắn: “Thu Thu, ngươi có thêm một đôi khuyên tai, thật đẹp.”

Đế Thu mỉm cười: “Cảm ơn.”

Không chỉ đẹp, mà còn có thể ăn được. Ai nghĩ tới cơ chứ?

Ba người nghỉ ngơi chốc lát rồi rời khỏi căn phòng an toàn tàn tạ ấy.

Ba tên hải tặc tinh nhân bị trói chặt, căn bản không có khả năng chạy thoát, nên bọn họ không phải bận tâm.

Chu Lệ nắm chặt dây thừng, đi ở phía trước. Sonja Nhã cùng Đế Thu đi hai bên. Phía sau là bọn hải tặc bị trói nghiêm ngặt, buộc phải lê bước theo.

Sói bạc lặng lẽ theo sau cùng.

Đi được một đoạn, trong đám hải tặc, một tên A cấp hạ giọng dùng tiếng Tinh Ngữ lẩm bẩm.

“Tức chết ta, chờ ta thoát khỏi chỗ này, nhất định phải giết bọn chúng! Nhục nhã hôm nay, ta sẽ trả gấp mười lần!”

Tên mắt to bên cạnh thấp giọng: “Nhưng lão đại đã bị bọn chúng giết, chúng ta còn có cửa thắng sao?”

A cấp hải tặc gằn giọng: “Ca ca ta là Sall thuyền trưởng, sức chiến đấu đệ nhất, dưới trướng còn có một đội binh hùng tướng mạnh. Chỉ cần ta tìm đến, hắn nhất định sẽ thay ta báo thù! Ta thề sẽ bắt sống tên Đế Thu kia, hành hạ hắn cho sống không bằng chết, để hắn biết trêu chọc ta có kết cục gì!”

“Chỉ tiếc lão đại, một đời anh hùng, không chết nơi chiến trường, lại bị hung thú cắn đứt cổ, thật sự quá oan khuất!”

Tên mắt to liếc cẩn thận về phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi cẩn thận một chút, kẻo bị nghe thấy.”

A cấp hải tặc khinh khỉnh: “Sợ gì? Chúng đâu hiểu được ngôn ngữ của chúng ta.”

Hắn cười lạnh: “Chờ ta về đến nổ tung tinh, sẽ lập tức tuyên bố treo thưởng, đưa tên hắn vào danh sách đen! Ta muốn cả tinh cầu đều truy sát hắn!”

Chu Lệ quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt: “Các ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?”

Tên mắt to giật mình, vội vàng đổi sang ngôn ngữ hành tinh R20: “À… chúng ta đang bàn, sau trận đấu này, sẽ sửa mình làm lại, sống cho tử tế.”

Thiếu niên bên cạnh bỗng bật cười khẽ.

Tên mắt to hít sâu, cẩn thận liếc nhìn: “Đại nhân, ngài cười cái gì?”

Đế Thu quay đầu, ánh mắt hiền hòa: “Không có gì, ta vốn thích cười. Người ta thường nói, ai hay cười thì vận khí sẽ không tệ. Ta nghĩ vận khí của ta rất tốt.”

Thí dụ như việc còn đang lo lắng sợ hãi giá trị ở đâu, liền có người tự dâng tới cửa. Thật tuyệt.

Thiếu niên bất chợt hỏi: “Đúng rồi, tinh cầu các ngươi tổng cộng bao nhiêu nhân khẩu?”

Tên mắt to nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật đáp: “Khoảng gần một trăm triệu.”

“Ồ, một trăm triệu sao, quả cũng không ít.”

Tên mắt to nói thêm: “So với R20 của ngài có hai tỷ nhân khẩu thì chẳng đáng gì.”

Nhưng trong lòng hắn chấn động. Không hiểu sao, khi thiếu niên nói câu đó, hắn luôn cảm thấy ẩn giấu hàm ý gì đó.

Thiếu niên lại hỏi tiếp: “Vậy bình thường người của tinh cầu các ngươi đều ở trên nổ tung tinh, hay tản ra khắp tinh tế?”

Tên mắt to: “Bẩm đại nhân, thường thì tản mác khắp nơi, chỉ khi hàng năm tổ chức luận võ mới tập trung về nổ tung tinh.”

Chu Lệ xen lời: “Ngươi dường như đặc biệt quan tâm đến văn hóa nổ tung tinh.”

Ánh mắt thiếu niên sáng rực, trong trẻo như bầu trời sao: “Đúng vậy, ta rất hứng thú.”

Sonja Nhã khẽ nói: “Nói đến mới nhớ, luận võ hằng năm của bọn họ cũng sắp đến, Thu Thu. Ta có một quyển 《Tinh tế bách khoa toàn thư》, trong đó có một chương chuyên viết về lịch sử nổ tung tinh. Nếu ngươi hứng thú, đợi rời khỏi đây ta cho ngươi mượn.”

Thiếu niên cười rạng rỡ: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn ngươi.”

Tên mắt to hải tặc nhìn nụ cười rực rỡ ấy mà toàn thân run rẩy, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên sợ hãi khó tả.

Cả đoàn đi tiếp suốt ba canh giờ, dọc đường càng lúc càng gặp nhiều tuyển thủ.

Lo sợ tiêu chí vật bất cứ lúc nào có thể bị cướp mất, Chu Lệ thúc giục mọi người tăng tốc.

Đến giữa trưa, bọn họ rốt cục đến vùng trung tâm hàn băng khu – một cái hố tuyết khổng lồ trũng thấp hơn mặt đất, bốn phía là sườn núi cao phủ tuyết, giữa là ao băng rộng lớn.

Trong ao băng ấy, vô số cột băng trong suốt dựng lên, đan xen khắp nơi, từ xa nhìn như một khu rừng pha lê mộng ảo.

Rất nhiều tuyển thủ đã chui vào trong tìm kiếm tiêu chí vật.

Khoảng cách từ mép tuyết xuống ao băng khoảng mười mấy mét. Đế Thu và hai người đứng trên bờ nhìn xuống, xung quanh từng đợt tuyển thủ chen nhau trượt xuống, nhập vào dòng người tranh đoạt.

Chu Lệ nhìn thoáng qua rồi nói: “Chúng ta cũng xuống thôi.”

Hắn liếc về mấy hải tặc phía sau: “Các ngươi đi trước, đừng giở trò.”

Ba tên hải tặc nhìn nhau, dưới sự dẫn dắt của tên mắt to, bị ép trượt xuống trước.

Bỗng, một tiếng "Ầm ầm" vang dội, làm toàn bộ tuyển thủ trong ao băng chú ý.

Họ ngẩng đầu lên, chỉ thấy nơi mép tuyết có gì đó vừa rơi xuống, tạo thành lỗ hổng lớn.

Còn đang nghi hoặc, thì một cái đầu sói khổng lồ bất ngờ thò ra từ đống tuyết. Trong nháy mắt, sắc mặt đám tuyển thủ đại biến, đồng loạt lùi lại, năng lượng bảo vệ cũng lập tức được kích hoạt.

Chó sói?

Ở hàn băng khu này, ngoài cực địa tuyết lang, còn loài sói nào to đến thế?

Mà cực địa tuyết lang thường chỉ đi săn theo bầy, nếu có một con xuất hiện, ắt hẳn bên cạnh còn nhiều con nữa.

Trong lúc mọi người căng thẳng, con sói kia lại làm một hành động ngoài dự đoán.

Nó cúi đầu, lục tung hai bên, sau đó ngẩng đầu lên tru dài "Gào—", rồi lại cắm đầu chui vào đống tuyết.

Chỉ thấy phần đầu nó lắc qua lắc lại trong lớp tuyết dày.

Mọi người: “?”

Con cực địa tuyết lang này… có phải đầu óc có vấn đề không?

Một lát sau, nó lại ngẩng đầu lên, lần này trong miệng còn ngậm một vật.

Nhìn kỹ, tất cả sững sờ.

Hải tặc tinh nhân?!

Cả tuyết ao náo động.

“Lẽ nào cực địa tuyết lang là sủng vật của hải tặc tinh nhân? Vậy thì phiền rồi!”

“Không đúng, nhìn kỹ xem, trên người hắn bị trói chặt!”

“Hải tặc tinh nhân bị bắt? Ai dám làm chuyện này? Không sợ bị đưa lên danh sách đen của hải tặc sao?”

“Khoan… nhìn kỹ lại! Không phải một tên, mà là cả một chuỗi!”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía xa xa một khối tuyết khổng lồ đang cao cao chồng chất.

Ngay sau đó, cái đầu sói bạc to lớn từ trong tuyết dùng sức ngẩng lên, giống như đang rũ bỏ từng hạt đậu nhỏ, kéo theo một chuỗi hải tặc tinh nhân nối liền nhau.

Nó không hề nể tình, trực tiếp vung mạnh sợi dây “người” kia sang một bên, làm cả đám hải tặc tinh nhân liên kết với nhau bị quật mạnh xuống đất, chất chồng thành một đống thê thảm.

Mọi người: “……”

A… cái này…

Chuyện vừa xảy ra, bọn họ thật sự có thể tận mắt chứng kiến sao?

Liệu hải tặc tinh nhân có để bọn họ sống yên ổn rời đi, hay sẽ giết người diệt khẩu ngay tại chỗ?

Số lượng hải tặc tinh nhân tham gia thi đấu vốn không nhiều, tổng cộng cộng dồn lại cũng chỉ khoảng ba mươi người. Trong đó, một vài tuyển thủ thật ra cũng không phải là không thể đối phó hải tặc tinh nhân, thế nhưng nguyên nhân khiến họ kiêng kỵ vô cùng chính là vì thủ đoạn báo thù tinh vi tàn độc của đối phương.

Trước kia từng có một kẻ ngông cuồng dám nhục mạ một tên hải tặc tinh nhân. Từ đó trở đi, người kia bị toàn bộ tập thể hải tặc tinh nhân ghi tên vào sổ đen, trở thành mục tiêu bị truy sát suốt mười năm trời. Cuối cùng, sau biết bao nhiêu năm chạy trốn, hắn vẫn bị bắt lại.

Kết cục thì sao?

Người kia bị hành hạ đến chết, chết thảm vô cùng.

Chính vì vậy, sau khi chứng kiến tấm gương máu đó, các tuyển thủ cho dù chạm mặt hải tặc tinh nhân cũng tuyệt đối không dám trực diện xung đột.

Nếu ở những nơi không có máy quay, họ có thể sẽ g**t ch*t hải tặc tinh nhân trong âm thầm. Nhưng tuyệt đối không bao giờ dám làm như thế ngay trước màn ảnh, trước mặt hàng triệu người đang theo dõi.

Một khi bị đám hải tặc tinh nhân để mắt đến, thì sẽ thật sự được “trải nghiệm” thế nào gọi là: như ruồi bâu mật, như bóng với hình — tuyệt vọng khôn cùng!

Vậy rốt cuộc là kẻ nào mà gan lớn như thế?

Sói bạc hất đầu, nhìn ba hải tặc tinh nhân chất đống thành một ngọn núi nhỏ, vô cùng hài lòng “gào gừ” một tiếng, rồi lần nữa vùi đầu chui vào trong tuyết.

Còn… còn nữa sao?!

Các tuyển thủ đều trợn to mắt.

Chỉ thấy sói bạc lại từ trong đống tuyết ngẩng đầu, lần này động tác của nó vô cùng ôn nhu. Nó dùng miệng cẩn thận ngậm lấy chiếc mũ trùm, rồi nhẹ nhàng đặt một người xuống trên mặt tuyết.

Đó là một thiếu nữ, trong lòng còn ôm chặt một con thỏ.

Một người một thỏ run lẩy bẩy, tuyết rơi trên người theo từng nhịp run mà rớt xuống.

“Cái này… thật giống không phải cực địa tuyết lang thì phải.”

Trong đám đông ồn ào, một tuyển thủ hành tinh R20 khẽ nói: “Ta như đang định đến khu vực này để gặp con chó sói ấy, ta không nhìn nhầm đâu, hẳn là Ác Mộng Màu Bạc.”

Sáu vạn tuyển thủ tham gia, Ác Mộng Màu Bạc lại chỉ xuất hiện ở phạm vi cực nhỏ. Không phải ai cũng biết đến sự tồn tại của nó, càng không phải người nào cũng có hứng thú nghiên cứu hung thú.

Nghe vậy, lại có người phụ họa: “À, ta nhớ rồi! Lần trước lúc xem phát lại trực tiếp, ta từng thấy Ác Mộng Màu Bạc bị một thiếu niên thu phục. Nhưng tại sao bây giờ lại đi cùng một thiếu nữ?”

Lời hắn vừa dứt, sói bạc lần nữa từ tuyết lôi ra một người khác.

Lần này động tác càng dịu dàng, nó cẩn thận đặt người xuống, rồi xoay quanh người đó, đi đi lại lại như đang bảo vệ.

Người kia thì dường như đã quá quen thuộc cảnh này, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Kỵ sĩ ngoan.” Rồi thẳng thắn đi về phía ba hải tặc tinh nhân.

Mọi người nhìn thấy thế, đồng loạt thở phào một hơi.

Hung thú đã có chủ, vậy thì chắc sẽ không tấn công bọn họ.

Hơn nữa, chắc đây chỉ là một khúc nhạc đệm, bọn họ vẫn phải tiếp tục tìm kiếm tiêu chí vật.

Ngay khi mọi người định xoay người rời đi, khối tuyết kia lại động.

Một bàn tay run rẩy từ trong tuyết vươn ra, chống mạnh lên mặt tuyết, gân xanh nổi rõ, hiển nhiên chủ nhân dùng toàn lực.

Chỉ vài hơi thở sau, một bóng người chật vật từ trong đống tuyết bò ra.

Chu Lệ mím chặt môi, nhìn hai tên đồng đội “không tim không phổi” đã chạy xa, chỉ có thể nuốt ngược một ngụm khí nghẹn trong lòng.

Tất cả đều do Ác Mộng Màu Bạc! Ngươi nhất định phải lao thẳng xuống tuyết như thế sao?!

Đã thế còn chưa tính, ngươi còn tiện tay lôi cả đám hải tặc tinh nhân ra, để ta một mình bị chôn sống trong tuyết?

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Không chơi nữa! Ta mặc kệ rồi!

Đau lòng chết đi được!

---

Trực tiếp.

[ Chỉ có Chu ma ma là người bị thương nặng nhất thế giới. ]

[ Tuy rằng thật sự thương xót cho Chu ma ma, nhưng… xì, sao lại buồn cười thế này. Xin lỗi, ta thật sự không nhịn nổi. Ta thề ta không phải cười nhạo hắn, ta là fan Chu Lệ chính hiệu! Nhưng mà… ha ha ha, cười chết mất. ]

[ Chu Lệ tức tối lui vào nhóm chat cằn nhằn. ]

---

“Ồ, tiểu cữu cữu, ngươi vừa rồi còn bị chôn trong tuyết hả? Ta cứ tưởng ngươi gặp chuyện rồi.” Sonja Nhã thấy vẻ mặt lạnh như băng của Chu Lệ, liền thử dịu giọng: “Sớm biết thì ta nên đi đào ngươi ra mới phải.”

Chu Lệ nghiến răng ken két: “Cảm ơn ngươi nhiều lắm nha.”

Sonja Nhã làm như không nghe ra ẩn ý châm chọc, cười hì hì: “Không cần khách khí.”

Chu Lệ giật giật khóe miệng: “……”

Ba phút sau, Chu Lệ chỉnh tề lại quần áo, đám hải tặc tinh nhân cũng lần lượt bò ra khỏi tuyết.

Sonja Nhã nhìn quanh, thấy đâu đâu cũng toàn người chen chúc, liền nhíu mày hỏi: “Nhiều người thế này, cảm giác chỗ nào cũng đã bị lục soát qua rồi. Vậy chúng ta nên tìm từ đâu đây, tiểu cữu cữu?”

Chu Lệ: “A.”

Giờ mới nhớ đến ta sao? Lúc ta bị chôn trong tuyết, sao không thấy ngươi nghĩ đến ta?

“Không khó tìm đâu.” Ngay khi Chu Lệ còn đang định thừa nước đục thả câu, thì Đế Thu chậm rãi mở miệng.

Chu Lệ tò mò nhìn sang, thấy thiếu niên bình thản vỗ vỗ đầu Ác Mộng Màu Bạc: “Chúng ta có khứu giác nhạy bén nhất thế giới. Đến ta còn có thể tìm được, huống chi chỉ là mấy tiêu chí vật.”

“Kỵ sĩ, ngươi còn nhớ mùi tiêu chí vật chứ?”

Sói bạc nghiêng đầu, “Gào gừ?”

Tiêu chí vật? Đó là cái gì vậy?

Đế Thu hơi khựng lại, lúng túng thu tay về: “Hay là, chúng ta nên tìm trước một viên tiêu chí vật đã.”

Chu Lệ: “……”

Để ta xem nên bắt đầu mắng chửi từ đâu.

Hắn đứng bên bờ tuyết, đưa mắt quan sát bốn phía, cuối cùng chỉ tay về nơi có ít người hơn: “Qua bên kia tìm xem. Ở đó có băng trụ, vừa hay có thể buộc mấy hải tặc tinh nhân lên.”

Đế Thu thản nhiên gật đầu: “Tốt, đi thôi.”

Ba người cùng một thú, mang theo mấy hải tặc tinh nhân chật vật, rất nhanh đã đến khu vực có nhiều bông tuyết trong suốt. Ở đây, gần như mỗi hai ba mét lại có một cột băng thật dài vươn lên khỏi mặt tuyết.

Sau khi trói chặt hải tặc tinh nhân vào băng trụ, bốn người bắt đầu tìm tiêu chí vật.

Sonja Nhã hỏi: “Tiểu cữu cữu, làm sao tìm được? Chẳng lẽ chỉ mò mẫm bừa bãi như vậy?”

Chu Lệ liếc nàng một cái: “Rất tiếc, nhưng đúng là như thế. Tiêu chí vật được giấu kín vô cùng, tìm kiếm không có kỹ thuật gì cả. Chính vì không có kỹ xảo nên mới công bằng tuyệt đối.”

Đế Thu đá đá mặt tuyết: “Vậy chẳng phải thi đấu này dựa hết vào vận may? Có người tìm được rất nhiều, có kẻ một cái cũng không?”

Chu Lệ gật đầu: “Đúng, nhưng để công bằng, số lượng tiêu chí vật nhiều hơn số tuyển thủ. Dù vậy, vẫn có kẻ vận xui không tìm được gì. Ngay cả tìm được thì cũng không thể quá nhiều. Theo thống kê, trung bình bốn tiếng mới tìm được một viên.”

“Hơn nữa còn phải trừ đi thời gian chống rét ban đêm, thời tiết xấu, tránh hung thú… Cứ vậy thì tìm được cũng chẳng là bao.”

Đế Thu chống tay vào một cột tuyết, khẽ nghiêng người: “Nơi này tiêu chí vật khó tìm vậy sao?”

Chu Lệ liếc hắn: “Rất khó. Đào đất ba thước còn chưa chắc ra. Kiểu ngươi cứ lấy chân quét quét thế kia, mười ngày cũng chẳng được gì.”

Lời hắn vừa dứt, mũi chân Đế Thu bỗng dừng lại.

Chu Lệ ngoài mặt im lặng, nhưng trong lòng hơi vui vẻ.

Biết nghe lời, cũng không tệ lắm.

Hắn ho nhẹ, định an ủi vài câu, thì thấy thiếu niên cúi người, lấy tay gạt lớp tuyết nơi vừa quét qua, rồi moi ra một vật tròn xanh biếc tỏa sáng: “Chu Lệ, ngươi xem, đây là cái gì?”

Chu Lệ nhìn vật phát sáng trong tay hắn, trầm mặc: “……”

Thứ đó trong suốt, ánh sáng xanh lóe lóe, cứ như đang “bộp bộp bộp” cười nhạo hắn vậy.

Tê, mặt đau quá…

Tên tiểu tử này vận may cũng quá nghịch thiên rồi!

Chỉ tùy tiện quét chân cũng ra tiêu chí vật? Không lẽ kiếp trước hắn đã cứu cả tinh hệ sao?

---

Lượng người xem trực tiếp của Đế Thu tăng vọt. Hôm qua còn chỉ vài vạn, hôm nay đã gần hai trăm ngàn.

[ Ha ha ha, ta cười chết mất! Ba người này đúng là tổ hợp hài hước nhất. Đế Thu vận may cũng cao quá rồi! Chu ma ma chắc phát điên luôn. ]

[ Manh Thần từng nói rồi, người hay cười thì vận may sẽ không kém. ]

[ Ta đã chính thức lạc lối trong nụ cười của Manh Thần rồi. ]

[ Từ lúc bỏ thành kiến với Đế Thu, mới thấy hắn thật sự đáng yêu. Xin lỗi Manh Thần, ta trước đây đúng là có mắt không tròng. ]

[ Được rồi, ta thừa nhận trước kia ta to tiếng quá mức. ]

[ Dù đến muộn, nhưng cuối cùng ta cũng thấy hắn thật thơm. ]

[ Chu Lệ: ta là ai, ta đang ở đâu? Đây có phải giải đấu liên minh tinh tế mà ta biết không? Hay là Đế Thu tự mình mở cuộc thi này?! ]

[ Cười ngất, ngươi chính là cái miệng của Chu con mẹ nó à? ]

---

“Chỉ vậy thôi?” Đế Thu khinh thường hừ nhẹ, rồi đưa tiêu chí vật tới trước mũi Ác Mộng Màu Bạc: “Kỵ sĩ, ngửi kỹ, tìm tiếp đi.”

Sói bạc lập tức vẫy đuôi, hít hít ngửi ngửi mấy hơi, rồi “gào gừ” hai tiếng, lao như tên bắn về phía xa.

Nó chạy thẳng đến chỗ bông tuyết dày đặc, dừng lại, sau đó dùng hai chân trước vung mạnh. Ngay tức thì, một mảng bông tuyết bị nó đánh gãy, rơi lả tả xuống mặt đất.

Không dừng lại, sói bạc hưng phấn gầm lên một tiếng, rồi bắt đầu đào bới điên cuồng trong đống tuyết.

Chu Lệ nhìn thiếu niên với vẻ mặt ung dung, bỗng có cảm giác như đang ôm chặt cái đùi vàng.

Thì ra đây chính là “nằm mà thắng” sao?

Cảm giác thắng lợi ngọt ngào đến tê rần.

Hắn vốn tưởng lần này hàn băng khu cũng hung hiểm chẳng khác gì lần trước, nào ngờ lại thuận lợi đến thế.

Theo nhịp điệu này, chẳng mấy chốc bọn họ đã có tiêu chí vật, còn lại bốn ngày — biết đâu thật sự có thể thấy truyền thuyết Long? Còn có thể tận mắt chứng kiến Đế Thu thu phục rồng?

Wao nha…

Ai đã cho hắn niềm tin mãnh liệt như vậy chứ?

Đương nhiên, bên cạnh bọn họ lúc này chính là thiếu niên thần bí kia.

Nhìn thấy con sói bạc đang điên cuồng cào bới, Chu Lệ cùng hai người khác cũng lập tức tiến lại gần.

Tốc độ nó cào bới quả thực cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đào xuống hơn một thước, bốn chân đều đã lún sâu tới một nửa.

Vài người hoàn toàn không thể giúp được gì, bởi vì cho dù cộng lại, bọn họ cũng chẳng thể nào nhanh bằng một móng vuốt của cơn ác mộng màu bạc kia.

Chu Lệ lẳng lặng đứng bên cạnh, dần dần lại có thể chấp nhận loại niềm vui kỳ lạ này—chỉ cần nằm im cũng có thể thắng.

Nằm im mà thắng, quả thật sung sướng ngoài tưởng tượng. Không nằm thì không biết, đã nằm rồi mới thấu.

Cứ nằm, cứ thấy vui.

Mới chỉ chừng nửa ngày ngắn ngủi, hắn đã có thể an tâm thoải mái ngồi xem sói bạc hăng hái tự mình đào bới.

Khoảng hai mươi phút sau, con sói bạc đã đào xuống tới độ sâu ba mét.

Thế nhưng, thứ cần tìm vẫn chưa xuất hiện.

Chu Lệ không khỏi thoáng nghi hoặc, khẽ lẩm bẩm:

“Làm sao còn chưa thấy? Đã hơn ba thước rồi, hẳn là gần đủ lắm chứ?”

Ngay khi lời nói vừa thốt ra, sói bạc đột nhiên dừng lại, quay đầu gầm gừ một tiếng với bọn họ.

Ba người lập tức lao tới, nhảy ngay vào trong hố sâu.

Sonja Nhã sốt ruột hỏi:

“Đã tìm thấy chưa? Ở chỗ nào? Mau, ở đâu vậy?”

Ánh mắt Chu Lệ lúc này sáng rực như tuyết.

Đúng thế! Ở đâu? Mau cho bọn ta thấy đi!

Ba người cùng đồng loạt nhìn chằm chằm về phía sói bạc. Chỉ thấy con ác mộng màu bạc kia hưng phấn gầm gừ một tiếng, rồi giơ móng vuốt lên, hung hăng đập xuống.

“Ầm ầm—” một tiếng vang chấn động, ngay sau đó bọn họ cảm thấy mặt băng dưới chân truyền đến những âm thanh răng rắc vỡ vụn.

Còn chưa kịp để Chu Lệ kịp phản ứng, mặt đất dưới chân hắn đã hoàn toàn mất đi sự cân bằng. Ngoài cảm giác nghiêng ngả, hắn còn lập tức rơi vào trạng thái mất trọng lực.

Chu Lệ lặng lẽ liếc nhìn mặt đất đang ngày một xa khỏi tầm mắt mình:

“……”

Ôm đùi?

Nằm im chờ thắng?

Ngươi đúng thật là đồ lão lục chết tiệt, ta không nên tin quỷ nhà ngươi mới đúng!

Bình Luận (0)
Comment