Đội cứu viện ròng rã hơn năm canh giờ mới có thể xử lý xong toàn bộ vết thương trên người gấu to.
Phía sau lưng “công chúa” thương tích nặng nề, chẳng rõ đội y tế đã sử dụng loại đạo cụ trị liệu gì, nhưng bọn họ dĩ nhiên đem cả tấm lưng nàng dùng băng gạc quấn kín mít. Sau khi băng bó xong, để tăng thêm vẻ đáng yêu cho “công chúa”, đội chữa trị còn đặc biệt buộc lên sau lưng nàng một cái nơ bướm thật to, mềm mại mà tinh xảo.
Chờ đến khi tất cả trị liệu hoàn tất, trời đã triệt để chìm vào màn đêm.
Nơi hàn băng này, khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ sẽ lao thẳng xuống dưới âm sáu mươi độ, căn bản chẳng có chút quá độ nào. Vì vậy, mỗi khi mặt trời lặn, hầu như tất cả tuyển thủ đều rời đi tìm đến phòng trú ẩn an toàn để tránh rét.
Chỉ có số ít những tuyển thủ vốn có dị năng chống lạnh đặc thù mới còn nán lại bên bờ hồ băng để tiếp tục tìm kiếm tiêu chí vật.
Trong lúc đội y tế tập trung trị liệu cho công chúa, Chu Lệ cùng Sonja Nhã cũng không hề nhàn rỗi. Lợi dụng khoảng thời gian ban trưa, bọn họ đã tìm được hai viên tiêu chí vật. Cộng thêm viên đã có từ trước, hiện tại trong tay bọn họ tổng cộng ba viên, vừa khéo chia đều cho mỗi người, ai nấy đều có thể qua cửa.
Dương Lâm tướng quân thì đã sớm rời đi, hắn bận rộn công vụ, không tiện nán lại lâu. Trước khi đi, hắn chỉ căn dặn đội y tế vài câu, rồi liền dẫn theo đám côn trùng quái vật đáng sợ kia quay về căn cứ.
Ngay khi rời đi, đội trưởng đội y tế còn cẩn thận dặn dò tỉ mỉ về việc chăm sóc gấu to trong thời gian dưỡng thương: “Tuyệt đối không được vận động quá sức”, “Không để chạm nước”, “Ăn nhiều lòng trắng trứng một chút”… Lời dặn kỹ lưỡng đến mức dường như chỉ còn thiếu đưa hẳn một quyển sổ tay hộ lý nhét vào trong tay bọn họ.
Mãi đến khi đội y tế cũng rời đi, bờ hồ băng mới trở nên vắng lặng, gần như không còn một bóng người.
Khi mất đi ánh nắng ấm áp, nhiệt độ của khu băng không phải từ từ hạ xuống, mà sẽ đột ngột rơi thẳng xuống một mức cực thấp tại một thời khắc bất ngờ nào đó.
Sonja Nhã lúc này đã rét run cầm cập, thân thể không ngừng run lẩy bẩy. Nàng ôm chặt tiểu quái trong lòng, dù có tựa sát vào lồng ngực sói bạc, cái lạnh băng giá cũng chẳng vơi đi bao nhiêu. Chu Lệ nhìn thấy đôi môi Sonja Nhã tím tái, định cởi áo nhung trên người để khoác lên cho nàng thì chợt cảm nhận trên đầu xuất hiện một bóng đen khổng lồ.
Ngẩng đầu nhìn, hắn mới phát hiện công chúa chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng. Gấu to phát ra hai tiếng rên trầm thấp nghẹn ngào trong cổ họng, rồi chậm rãi vươn cánh tay to lớn về phía bọn họ trong ánh mắt hơi ngẩn ngơ của Chu Lệ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả ba người liền bị nhấc bổng lên, chui thẳng vào một mảnh ấm áp dịu dàng.
Dưới phần cổ của gấu to là một tầng lông tơ dày đặc, giữ nhiệt cực tốt. Sonja Nhã vừa chạm vào liền lập tức chui rúc vào trong, cả người thoải mái đến mức thở ra một tiếng than nhẹ: “A… thật ấm áp, cám ơn ngươi, công chúa.”
Con gấu to không biết nói chuyện nhưng dường như hiểu được lời Sonja Nhã, khẽ hừ một tiếng như để đáp lại.
Chu Lệ thoáng kinh ngạc: “Nó thực sự nghe hiểu được tiếng người sao?”
Đế Thu đưa tay đỡ lấy móng vuốt to lớn của công chúa, chậm rãi giải thích: “Chắc nó không thật sự hiểu, nhưng tâm tư lại rất mẫn cảm. Nó có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương. Như khi gặp phải ác ý của tuyển thủ, nó sẽ nổi giận điên cuồng; ngược lại, khi nhận được thiện ý, nó cũng sẽ chủ động đến gần.”
Chu Lệ trong lòng cảm thấy được luồng ấm áp đúng lúc, ngẩng đầu nhìn thân hình khổng lồ cùng hàm răng sắc bén dữ tợn của công chúa, chỉ biết im lặng không nói nên lời. Đáng lẽ phải cảm động, nhưng hắn lại không dám tùy tiện động chạm.
___
Bên ngoài, khán giả đang xem trực tiếp đều bị hấp dẫn đến mức chưa đã thèm.
[ Ta đây bị cái nơ bướm mà đội y tế buộc cho công chúa hạ gục rồi! Ai bảo tiểu công chúa đáng yêu như vậy thì làm sao có thể thiếu đi nơ bướm chứ? ]
[ Haha, cao thêm chút, lớn thêm chút mà thôi, ai mà không phải là tiểu bảo bối được cưng chiều cơ chứ. ]
[ Công chúa ôm người một cái trông thật ấm áp. Người khác thấy hung thú trong rừng thì đều hoảng hốt “tránh xa, mau chạy đi”, còn manh thần gặp phải thì lại thành “ôm ôm, hôn hôn, bế bế cao cao”. Chẳng lẽ vì manh thần quá đáng yêu nên ngay cả hung thú cũng không nỡ làm hại hắn? ]
[ Này, ta nghi ngờ dị năng của Đế Thu có liên quan đến việc giao tiếp hoặc điều động hung thú. Cái lúc hắn búng tay kia, chẳng lẽ chính là cách để kết nối với linh hồn hung thú? ]
[ Nghe hợp lý đó, ta cũng thấy có khả năng lắm!]
[ Nhưng mà, trước ở khu hoang dã, hắn cũng búng tay với ba tên hải tặc, bọn chúng liền quỳ rạp xuống ngay tại chỗ kia mà. ]
[ Vậy có lẽ dị năng của Đế Thu không chỉ dành cho hung thú, mà là công kích trực tiếp vào linh hồn. Đúng rồi! Linh hồn công kích! Giống như nữ thần Lâm Mạn vậy. ]
[ Ôi, lời giải thích này có lý nhất. Vậy tức là chúng ta đã phá án rồi sao? Dị năng của Đế Thu chính là hệ linh hồn, hơn nữa còn là loại biến dị đặc thù. ]
[ Ừ, nghe giống nhưng cũng không hoàn toàn giống. Có lẽ chỉ là phân loại nhỏ khác nhau thôi.]
---
Ba ngày tiếp theo, Chu Lệ men theo ký ức năm xưa, dẫn mọi người đi về phía nơi từng phát hiện ra Cự Long.
Cả đoàn một đường đi về hướng đông. Nhờ có công chúa hỗ trợ, bọn họ căn bản không cần tự mình vất vả bước đi. Tiểu công chúa liền trực tiếp cõng tất cả trên lưng, bọn họ chỉ cần chôn người vào lớp lông tơ ấm áp, thoải mái như được ôm cả bầu trời.
Đúng như lời Đế Thu nói, công chúa thực sự là một hung thú hiền hòa hiếm có. Nhưng sự ôn nhu ấy lại không hề áp dụng cho “ác mộng màu bạc”.
Tiểu công chúa cực kỳ để tâm việc “ác mộng màu bạc” đã từng dám tiểu tiện lên bộ lông quý giá của mình, cho nên tuyệt đối không cho sói bạc lại gần, huống hồ là leo lên lưng.
Sói bạc cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tức tối “gào gừ gào gừ” mà hướng Đế Thu oán giận.
“Gào gừ~”
Địch thủ kình liệt của nó vẫn chưa xuất hiện, nhưng lại nhảy ra thêm một con gấu khổng lồ. Không chỉ cướp mất sự quan tâm của chủ nhân, còn cướp luôn vinh quang làm tọa kỵ. Mấu chốt là chủ nhân còn đặc biệt dặn dò phải cưng chiều tiểu công chúa. Rõ ràng là đáng yêu đấy, nhưng nó vẫn thấy vô cùng oan ức.
Oan ức đến cực điểm.
Điều làm Chu Lệ càng đau đầu chính là công chúa rất dễ mệt mỏi, đi một, hai canh giờ liền nhất quyết phải dừng lại nghỉ ngơi, mà mỗi lần nghỉ lại kéo dài đến sáu, bảy tiếng.
Nếu bọn họ muốn tiếp tục lên đường, cũng không thể bỏ mặc một con thú ngây ngô, dính người lại nhát gan thế này giữa nơi hoang vắng. Chỉ cần một cơn gió thổi hay cành cây lay động cũng có thể dọa nó sợ.
Ba ngày như thế, Chu Lệ dần dần chấp nhận hình tượng “mềm mại – yếu đuối” hoàn toàn trái ngược với thân thể to lớn của gấu to tiểu công chúa.
Mỗi lần thấy gấu to mới đi chưa bao lâu đã đòi nghỉ, hắn chỉ biết thở dài lẩm bẩm: “Thành cũng nhờ gấu to, mà bại cũng bởi gấu to.”
Dù vậy, trong ba ngày, khung cảnh trực tiếp vẫn hết sức bình thản. Chỉ là những cảnh đi rồi dừng, ăn uống cùng đám thú, trò chuyện tầm thường, thế nhưng khán giả lại say mê thưởng thức chẳng chút nhàm chán.
[ Thật sự đúng kiểu “di chuyển một giờ, nạp điện bảy giờ”. ]
[ Nhưng nó là công chúa hừng hực của chúng ta cơ mà, toàn tinh tế độc nhất vô nhị đấy, ai mà chẳng muốn cưỡi chứ. ]
[ Có công chúa hừng hực ở bên, mẹ ta sẽ không cần lo lắng ta bị lạnh buổi tối nữa. ]
[ Đói có cơm ăn, đi đường thì có người cõng, lạnh thì có chăn ấm. Đây chẳng phải là cuộc sống mà ta luôn ao ước sao? Trong khi tuyển thủ khác vẫn đang liều mạng chém giết, đội của Đế Thu đã chuyển sang giai đoạn du lịch rồi. Quả nhiên niềm vui nỗi buồn của nhân loại chẳng hề đồng nhất. ]
[ Ta có thắc mắc, bọn họ rốt cuộc định đi đâu vậy? ]
[ Nghe nói là đi tìm rồng. ]
[ Rồng? ! Cái sinh vật trong truyền thuyết kia sao? Không phải chỉ là chuyện thần thoại bịa đặt thôi à? ]
[ Lỡ như thật sự tồn tại thì sao? Người khác chưa chắc tìm được, nhưng nếu là manh thần… nói không chừng đấy! ]
[ Hay quá! Trận này ta nhất định phải theo dõi đến cùng! ]
---
Lại sau sáu tiếng nghỉ ngơi, công chúa mới chịu tiếp tục chạy đi. Cứ như thế, đi một đoạn lại nghỉ một đoạn, từ hừng đông đến hoàng hôn, từ đêm tối đến sáng hôm sau, rốt cuộc vào ngày thứ ba, bọn họ đã tới nơi Chu Lệ từng phát hiện long.
Nhìn thấy dãy núi quen thuộc phía xa và mảng biển xanh lam vô tận, Chu Lệ thở phào nhẹ nhõm: “Chính tại nơi này, ta từng nhìn thấy rồng.”
Rốt cuộc cũng đến nơi!
Quãng đường vốn chỉ mất chừng một ngày rưỡi, vậy mà nhờ có công chúa, họ mất trọn ba ngày mới đi xong.
Nơi này nằm ở biên giới hàn băng khu, từ đây đã có thể trông thấy các khu vực khác.
Hung thú rừng rậm tổng cộng được phân chia thành tám khu. Ngoài khu thử luyện ban đầu, khu Tĩnh Lưu bị bỏ qua, cùng khu hoang dã và khu băng giá lần này, còn lại bốn khu vực khác: khu biển sâu, khu núi cao, khu sa mạc và khu rừng rậm.
Trong đó, hàn băng khu nằm tiếp giáp phía tây sa mạc khu, phía đông giáp biển sâu và núi cao khu. Nói dễ hiểu, vị trí hàn băng khu giống như phần ngực trên bản đồ, biển sâu khu là phần đầu thỏ, còn núi cao khu chính là đôi tai thỏ.
Sonja Nhã tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc thốt lên: “Oa, thật thần kỳ! Không hổ là một trong tám kỳ quan tinh tế – hung thú rừng rậm. Cảnh tượng này rốt cuộc là làm sao mà thành được?”
Rõ ràng là cùng một mảnh thiên địa, thế nhưng trước mắt lại như bị xé đôi.
Bên trái bầu trời đen đặc, vần vũ tầng tầng mây giông. Trên đó, dãy núi hùng vĩ vươn thẳng lên mây trời, uy nghiêm sừng sững. Trong số ấy có một ngọn núi đặc biệt nổi bật, như cây cột thông thiên đâm thẳng vào tầng mây, khiến những ngọn núi xung quanh trông chẳng khác nào lũ trẻ nhỏ chưa kịp lớn.
Còn bên phải tầm mắt, lại là biển xanh bao la vô tận. Dù nhìn thì có vẻ như sát bên, nhưng thực tế cách nơi họ đứng vẫn còn một quãng đường rất dài, phải đi thêm ba, bốn ngày nữa mới có thể chạm đến.
Chu Lệ thầm tính toán rồi lại xóa bỏ ý nghĩ: “Không, nếu đi theo tốc độ của công chúa, e rằng phải mất mười ngày.”
Ngay lúc đó, công chúa bất ngờ hắt hơi một cái: “Hắt xì…”
Sonja Nhã vội vàng v**t v* bộ lông mềm mại: “Công chúa, sao lại hắt hơi, có phải bị cảm không vậy?”
Công chúa chỉ hừ hừ vài tiếng: “Anh, anh.”
Sonja Nhã dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào công chúa, đừng khóc, để ta thổi một chút, đau nhức đau nhức sẽ bay đi hết.”
Chu Lệ xoa xoa huyệt Thái Dương, chẳng biết nên nói gì, chỉ im lặng thở dài.
Đế Thu lúc này giơ tay chỉ về dãy núi xa xa, hỏi: “Đó là nơi nào?”
Chu Lệ nghiêm giọng trả lời: “Đó chính là khu núi cao – khu vực tiếp theo trong trận thi đấu của chúng ta. Ngươi thấy những tia sét dày đặc kia chứ? Núi cao khu quanh năm đều chìm trong giông tố, bởi vậy người ta còn gọi nơi ấy là khu vực sấm sét.”
Lời vừa dứt, một tia sét khổng lồ bổ thẳng xuống, bủa ra như tấm lưới hung hãn trên không trung, dường như muốn xé rách cả bầu trời.
Tia sét cuối cùng đánh nổ tung một đỉnh núi, biến nó thành than cốc đen thẫm trong nháy mắt.
Sonja Nhã sợ hãi run rẩy, vội co rút người vào trong lồng ngực gấu to.
Chu Lệ thấy vậy liền trầm giọng: “Những tia sét kia có sức mạnh tương đương với một dị năng giả hệ lôi cấp S toàn lực. Nói cách khác, nếu chúng ta bước vào khu vực đó, bất cứ lúc nào cũng có thể phải đối mặt với công kích tương đương dị năng hệ sét cấp S.”
“Theo quy luật thi đấu trước nay, khu núi cao thường xuất hiện vào vòng thứ năm hoặc thứ sáu. Nhưng lần này thiếu mất khu Tĩnh Lưu, rất có thể trận tiếp theo hoặc sau đó nữa chúng ta sẽ tiến vào núi cao khu.”
Đế Thu trầm mặc. Trong ký ức mấy ngày trước, hắn từng mơ thấy long mang theo hắn bay, đích đến chính là ngọn núi cao này – xuyên qua mây giông dày đặc, thẳng l*n đ*nh trời.
Chu Lệ không hề nhìn lầm. Khi ấy, quả thật hắn đã thấy rồng. Có điều, nơi đó hẳn không phải ngay trên đầu bọn họ, mà là long đang bay trong khu núi cao, còn Chu Lệ khi bán hôn mê đã tưởng lầm rằng nó ở ngay phía trên.
Nửa canh giờ kế tiếp, cả nhóm vẫn đứng yên bất động. Nhưng nhờ bộ lông ấm áp của công chúa bao phủ, bọn họ không hề cảm thấy lạnh.
Xung quanh, tiếng gió rít gào ngày càng mạnh, sương mù dần dần tràn ngập, hoa tuyết theo gió từ trời rơi xuống, bóng tối phủ kín, báo hiệu một trận bão tuyết đang kéo đến.
Mặc dù bộ lông của công chúa đủ giữ ấm, nhưng họ vẫn cần tìm một nơi trú ẩn an toàn. Lương thực Chu Lệ mang theo vốn đủ cho ba người ăn một tháng, nhưng sau đó lại phải chia sẻ cho cả kỵ sĩ và công chúa, đồ ăn cạn kiệt, nước uống cũng chẳng còn. Lúc này, bọn họ buộc phải đến phòng trú an toàn để bổ sung tiếp tế.
Chu Lệ khẽ liếc nhìn Đế Thu. Từ nãy đến giờ, hắn vẫn chỉ lặng lẽ nhìn về phía dãy núi cao, ánh mắt không chút dao động, chẳng biết đang nghĩ gì.
Mắt thấy cơn bão tuyết ngày càng ập tới gần, Chu Lệ không còn cách nào khác, đành phải mở miệng nói:
“Đã ngồi đây nửa canh giờ rồi, ngươi xem đi, căn bản chẳng hề có chút dấu hiệu nào chứng tỏ long xuất hiện. Ta nghĩ cái hôm ấy, rất có khả năng chỉ là ta nhìn lầm, sinh ra ảo giác. Nếu hôm đó thực sự có long hiện thân, hẳn đã sớm bị hệ thống tinh võng ghi lại, không thể nào lại hoàn toàn không có lấy một chút tin tức. Bão tuyết sắp ập tới, chúng ta nên mau chóng tìm nơi trú ẩn an toàn thì hơn.”
“Được.” Đế Thu vỗ vỗ những bông tuyết rơi bám trên người, hết sức phối hợp gật đầu, thuận miệng đáp: “Chúng ta đi thôi.”
Trước khi xoay người rời đi, ánh mắt Đế Thu vẫn lặng lẽ liếc nhìn ngọn núi cao phía xa đang bị mây sấm và lôi vân quấn quanh.
Rồng, hãy chờ ta. Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.
Ngay khoảnh khắc bọn họ quay lưng lại, một đạo âm thanh du dương theo gió lạnh lướt qua, mơ hồ len lỏi trong tiếng gió rít, truyền vào tai ba người. Âm thanh kia nhỏ bé đến mức chẳng khác nào tiếng muỗi vo ve, nếu không lắng tai nghe kỹ thì tuyệt đối sẽ không nhận ra.
Sonja Nhã ngẩn ngơ nhìn quanh bốn phía, trong mắt ngập tràn nghi hoặc, cất tiếng hỏi:
“Tiểu cữu cữu, ngươi có nghe thấy âm thanh gì vừa vang lên không?”
Chu Lệ trầm giọng đáp chắc chắn:
“Đó là thanh âm truyền đến từ biển sâu.”
Hắn tiếp lời:
“Rừng rậm hung thú chia làm tổng cộng tám khu vực. Ngoại trừ khu băng hàn chúng ta đang ở, mỗi một khu còn lại đều gắn liền với một truyền thuyết liên quan đến hung thú.”
“Trước kia, ta vốn cho rằng những truyền thuyết ấy chẳng qua chỉ là trò tuyên truyền, là mánh lới sinh ra xoay quanh giải thi đấu tinh tế liên minh mà thôi. Thế nhưng bây giờ, khi ác mộng màu bạc cùng công chúa thật sự xuất hiện, ta mới bắt đầu nghiêm túc xem xét kỹ những truyền thuyết đó. Trong bảy truyền thuyết còn lại, câu chuyện về hung thú khu vực biển sâu lại càng thêm thần bí, lại càng nhuốm màu lãng mạn.”
“Người ta truyền rằng, nơi tận cùng biển sâu vô tận, có một con nhân ngư vô cùng xinh đẹp. Nhân ngư đó sở hữu gương mặt đẹp đến mức khiến cho thiên thần nhìn cũng trở nên ảm đạm mờ nhạt. Đôi mắt nó sáng lấp lánh tựa kim cương, từng chiếc vảy trên thân đều trong suốt óng ánh như thủy tinh. Tiếng ca của nó lại càng đẹp đẽ, như hòa cùng với tự nhiên. Và trong tất cả hung thú truyền thuyết, nó là loài duy nhất được nhắc đến có khả năng cứu vớt con người.”
“Nghe kể rằng, đã từng có một nhóm tuyển thủ lái thuyền giữa cơn bão tố, không may xông nhầm vào vùng đá ngầm kinh khủng, vốn là nơi một đi không trở lại. Khi họ gần như tuyệt vọng tưởng rằng mình chắc chắn phải bỏ mạng, chính là tiếng ca của nhân ngư dẫn lối, đưa họ quay về lại con đường bình an.”
“Nhưng chớ vì thế mà tưởng nhân ngư chỉ là sinh vật dịu dàng thiện lương. Truyền thuyết về nó vô cùng mâu thuẫn. Có người nói nó là hung thú lương thiện nhất thế gian, nhưng cũng có kẻ cho rằng nó chính là hung thú tàn nhẫn nhất thiên hạ. Nó có thể cứu người, nhưng cũng có thể giết người.”
“Khu vực biển sâu nơi có hung thú rừng rậm, thậm chí còn thông thẳng ra đại dương bên ngoài. Nếu nhân ngư thật sự tồn tại, vậy thì nó không chỉ giới hạn ở hung thú rừng rậm mà thôi.”
“Hơn nữa, từng có một hạm đội trên biển khơi đột ngột mất liên lạc. Đến khi người ta phát hiện, toàn bộ một trăm ba mươi bốn người trên thuyền đều đã chết, thi thể khắp nơi chi chít những vết thương dữ tợn, gương mặt mang theo vẻ khiếp sợ tột cùng, như thể bọn họ từng tận mắt nhìn thấy thứ quái vật kinh hoàng nào đó. Khi người ta tìm được thi thể thuyền trưởng, lại phát hiện trên boong thuyền, ngay trước mặt ông ta, có hàng chữ khắc sâu bằng dao, xiêu vẹo mà tuyệt vọng: Người cá đáng sợ.”
Nghe tới đây, Sonja Nhã chớp mắt mấy lần, giọng mang theo sự nghi hoặc:
“Tiểu cữu cữu, theo lời ngươi nói nhiều như thế, ý ngươi là chưa từng có ai thật sự nhìn thấy con nhân ngư ấy? Nhiều nhất cũng chỉ là nghe thấy âm thanh, hoặc chỉ thấy lại những chữ mà người chết để lại, phải vậy không?”
Chu Lệ gật gù khẳng định:
“Đúng thế.”
Lúc này, Đế Thu bỗng nhiên mở miệng, giọng trầm thấp vang lên:
“Vậy trong những truyền thuyết về hung thú kia, có ai từng thật sự tận mắt nhìn thấy chúng chưa?”
Chu Lệ ngẫm nghĩ hai nhịp, rồi chậm rãi gật đầu:
“Quả thật là có.”
“Ở khu vực sa mạc, tồn tại một loại hung thú côn trùng hệ cực kỳ hung tàn. Đó chính là một con bọ cạp khổng lồ. Nó hành tung quỷ dị khó lường, xuất quỷ nhập thần. Chỉ cần nó hiện thân, liền không có ai còn sống sót. Khác với ác mộng màu bạc vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, con bọ cạp khổng lồ này nhiều lần được camera quay lại rõ ràng trong các trận đấu. Người ta từng chứng kiến nó từ dưới lớp cát đá bất ngờ lao ra, tấn công thẳng vào tuyển thủ.”
Nghe xong, Đế Thu không lên tiếng, ánh mắt hắn lại lóe sáng, lặng lẽ nhìn về hướng biển sâu.
Sonja Nhã thấy vậy, khẽ nghiêng đầu hỏi:
“Thu Thu, sao vậy? Trông ngươi cứ như đang mang tâm sự gì đó.”
Đế Thu xoa nhẹ lên đầu gấu to, bình thản đáp:
“Không có gì, đi thôi.”
Nhưng trong lòng hắn vẫn so sánh. Tuy cũng là nhân ngư, thế nhưng tiếng hát của nhân ngư trong lòng hắn nghe dễ chịu, êm tai hơn hẳn âm thanh vừa rồi.
Nếu vậy… con nhân ngư vừa rồi cất tiếng, có phải chính là cá của hắn không?
Con người nơi tinh tế này đúng thật là ít hiểu biết. Âm thanh vừa rồi mà cũng dám gọi là dễ nghe? Chẳng qua vì bọn họ chưa bao giờ được nghe thấy tiếng ca thật sự động lòng người mà thôi.
Ngay lúc ấy, trong đầu Đế Thu vang lên giọng của hệ thống:
[Ký chủ đại nhân, ma thú của ngài quả thật muôn hình vạn trạng nha. Ngoài ma lang, ma hùng, giờ còn có cả ma bọ cạp.]
Đế Thu hơi cau mày:
[Cái gì mà ma bọ cạp?]
Hệ thống lập tức nịnh nọt giải thích:
[Chính là con bọ cạp ở khu sa mạc mà tuyển thủ Chu Lệ vừa mới nhắc đến đó thôi.]
Đế Thu chỉ thuận miệng “À” một tiếng, rồi thản nhiên đáp:
[Con đó thực sự không phải, ta chưa bao giờ nuôi bọ cạp.]
Hệ thống lập tức ấp úng:
[Thế… con bọ cạp kia là…]
Đế Thu dừng lại một thoáng, rồi quả quyết:
[Hẳn chỉ là một hung thú đặc biệt hung tàn mà thôi. Vì vậy không phải tất cả hung thú trong truyền thuyết đều là ma thú của ta.]
Thế nhưng bởi vì sự xuất hiện của con bọ cạp này không giống như tiếng ca nhân ngư kia, nên hắn vẫn ôm một chút nghi ngờ: Con cá biển sâu kia, liệu có phải chính là của mình?
Đón lấy gió tuyết dữ dội, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được một căn phòng trú ẩn an toàn trước khi màn đêm buông xuống.
Gấu to và sói bạc thân hình quá mức khổng lồ, không thể vào bên trong, đành phải nằm chờ ngoài cửa.
Còn ba người Đế Thu ở trong phòng an toàn rất nhanh đã tìm thấy nguồn tiếp tế. Lúc này, thời gian còn lại của trận đấu cũng chỉ chừng mười mấy tiếng cuối cùng.
Sonja Nhã ôm tiểu quái, ngồi cuộn mình trên ghế sô pha, ánh mắt lặng lẽ xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trong gió rét căm căm, giữa bão tuyết vần vũ, gấu to và sói bạc vẫn miệt mài chạy nhảy, nô đùa.
Sói bạc vốn dĩ khổng lồ vô cùng, nhưng giờ phút này, đứng trước mặt công chúa lại như biến thành một con thỏ bé nhỏ.
Công chúa vẫn chẳng mảy may ưa thích sói bạc. Mỗi lần nó muốn tiến lại gần, đều bị công chúa vung móng vuốt đẩy ra xa.
Chỉ là, phạm vi mỗi lần công chúa vung móng cũng không quá lớn, xem ra nàng chỉ muốn đẩy sói bạc ra xa một chút, chứ hoàn toàn không có ý định tấn công nó.
Tựa hồ, thái độ ấy chỉ dừng ở mức ghét bỏ, vẫn chưa đến độ căm ghét thật sự.
Nàng vẫn đang chăm chú nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa ngoài kia, thì bất ngờ có một chén nước tỏa khói trắng đưa tới trước mặt.
Sonja Nhã thuận theo chén nước nhìn sang, chỉ thấy Chu Lệ đang bưng một chén sữa bò nóng đưa cho nàng:
“Mới vừa hâm nóng, uống một hớp sẽ ấm người.”
Sonja Nhã hơi nghi hoặc, khẽ hỏi:
“Tiểu cữu cữu, ngươi làm sữa bò nóng từ đâu vậy?”
Khóe miệng Chu Lệ giật một cái, hắn chỉ về phía bức tường nơi có lò sưởi:
“ Ngươi vừa rồi không nghe thấy động tĩnh sao? Đế Thu đem cả một loạt sô pha với tủ âm tường đập nát, nhét gỗ vào lò sưởi trong tường. Ngươi không nhận ra trong phòng đang dần ấm lên sao?”
Lúc này Sonja Nhã mới để ý, nhiệt độ quả thật đang từ từ tăng cao. Nàng quay đầu nhìn về phía lò sưởi trong tường, chỉ thấy bên trong ngọn lửa đang cháy rừng rực, cạnh đó còn xếp đầy củi gỗ.
Đảo mắt một vòng quanh phòng, không thấy bóng dáng Đế Thu đâu, nàng lại hỏi tiếp:
“ Thế Thu Thu đâu rồi?”
Vừa dứt lời, trên lầu liền vọng xuống những tiếng “loảng xoảng loảng xoảng”.
Sắc mặt Chu Lệ hơi vi diệu:
“ Hắn cảm thấy chỉ một bếp củi thôi là chưa đủ, nên chạy lên lầu tiếp tục đập phòng ngủ.”
Im lặng.
Đây đúng thật là lần đầu tiên hắn thấy một “nhà buôn” lại phải tự đập đồ để sưởi ấm.
Nhà buôn mà đi nhóm lửa thế này? Trò này cũng có thể nghĩ ra sao?
Tiếng động trên lầu kéo dài một hồi. Rồi hai người lại nghe thấy giọng Đế Thu từ trên gọi xuống:
“ Chu Lệ, lên đây giúp một tay, ta không kéo nổi.”
Chu Lệ nghe xong, đành chấp nhận số phận, đi tới cửa cầu thang, dùng dị năng hệ Gió nhẹ nhàng vung tay. Ngay lập tức, một đống gỗ từ trên lầu bay xuống, hạ xuống vững vàng cạnh lò sưởi trong tường.
Nhìn núi gỗ chất cao như vậy, Chu Lệ chậm rãi mở miệng:
“Đủ rồi, đừng phá nữa.”
Nếu lại dỡ tiếp thì đúng là bọn họ phải đền tiền thật mất.
Mà cái loại ý tưởng quái gở này, đúng là chỉ có thể là của Đế Thu.
Vừa mới đặt chân vào phòng an toàn, Đế Thu đã hỏi hắn một câu: “Có phải trong phòng an toàn, cái gì cũng có thể dùng đúng không?”
Lúc đó hắn căn bản không biết đối phương đang tính gì, thuận miệng liền đáp: “Đúng vậy.”
Kết quả… thật là sai lầm to lớn.
So với Đế Thu, hắn vẫn còn quá non trẻ. Thật sự quá non trẻ.
Giờ đây hắn đã bắt đầu ý thức được, sau lần này nhất định phải sửa lại quy tắc. Những kẽ hở như thế này mà để Đế Thu chui lọt, sớm muộn gì cũng làm đau dạ dày người khác.
Giọng Đế Thu lại vang lên từ trên lầu:
“ Ừ, ta cũng không định phá hết đâu, để lại hai gian phòng. Ta một gian, Sonja Nhã một gian để ngủ.”
“……”
Chu Lệ ngây ra hai giây, sau đó chỉ vào chính mình:
“ Cái gì gọi là ngươi và Sonja Nhã một người một gian, còn ta thì sao?”
Đế Thu thản nhiên đáp:
“Ngươi chẳng phải thích ngủ hành lang à? Ta vốn định đập cả hành lang đi. Nhưng ngươi nói ngươi quen ngủ ở đó, nên ta đổi sang đập phòng ngủ.”
Chu Lệ: “…”
Ta… cảm ơn ngươi nhiều lắm đấy!
___
Khán giả trong buổi trực tiếp cười ngất.
[ Ha ha ha, nhà buôn nhóm lửa, ai mà nghĩ ra được trò này chứ. ]
[ Nhưng mà họ cũng đâu có phạm luật, trong quy định chỉ cấm ở lại một phòng an toàn quá 24 tiếng, chứ đâu có cấm đập nhà buôn đâu. Thế này là hợp lý trong khuôn khổ mà. ]
[ Ta sắp cười chết mất thôi. ]
[ Không hổ là vị thần luôn đặt hưởng thụ lên hàng đầu – Đế Thu đại nhân! Ra ngoài cũng vậy, việc quan trọng nhất là để bản thân thoải mái. Có thể đập được thì đập, chứ lạnh thì tuyệt đối không chịu được. Nói đến hưởng thụ cuộc sống, vẫn phải nhìn Đế Thu, đúng là người phóng khoáng, lạc quan! ]