Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương

Chương 39

Khán giả vừa xem vừa tự tay rót cho mình một tách cà phê nóng, ngồi nhâm nhi, hưởng thụ bầu không khí thư thái trong buổi phát sóng.

Khác hẳn những tuyển thủ khác đang vật lộn đến ngày thứ bảy, ở buổi trực tiếp này, bọn họ chỉ cảm thấy một sự thích ý, lâu rồi chưa từng được thư giãn thế này.

Hình ảnh hiện ra là một vùng băng giá, vậy mà trong đó, họ lại có thể thấy mấy người thoải mái nằm dài trên sô pha, cuộn mình trong chăn bông dày, uống sữa bò nóng, ngắm tuyết rơi bên ngoài. Tựa như tất cả nguy hiểm đều chẳng còn liên quan gì, họ giống như đang đi nghỉ dưỡng, chỉ có hưởng thụ và hưởng thụ.

Nhìn cảnh một lớn một nhỏ vui đùa ngoài kia, lại quay sang Sonja Nhã và Đế Thu đang ngồi ăn, trong lòng Chu Lệ bỗng nảy sinh một cảm giác mơ hồ như đang mơ.

Hắn nhớ lại lần trước trong khu băng hà, suốt bảy ngày bảy đêm hắn đều trải qua sinh tử.

Khi đó, mỗi một ngày với hắn đều là một lần khiêu chiến cực hạn.

Thế nhưng lần này… khu băng hà lại hoàn toàn khác.

Nếu nói đây là một cuộc thi đấu, thì dưới con mắt hắn, nó lại giống như một chuyến nghỉ phép hơn.

Thì ra, có đại lão và không có đại lão, khác biệt lớn đến vậy sao?

Nằm mà vẫn thắng, quả nhiên là quá sung sướng, vừa nằm vừa sảng khoái.

___

Sau khi tắm rửa thoải mái bằng nước nóng, Đế Thu bắt đầu dọn giường chiếu cho mình.

Mền gối đều đã sắp xếp gọn gàng trong không gian chứa đồ, chỉ có trứng của loại trùng Vương – thứ dùng để kiểm tra mầm bệnh – là không thể bỏ vào, nên hắn đành mang sau lưng trong ba lô.

Đến giờ hắn vẫn chưa rõ không gian chứa đồ rộng bao nhiêu, chỉ biết mỗi lần chìm ý thức vào trong, thứ hiện ra chỉ là một màu đen kịt.

Trong đó, Thao Thiết luôn k** r*n rằng nó đói, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn chằm chằm không rời.

Tuy nhìn thì rất đáng yêu, nhưng Đế Thu vẫn chưa dám lại gần tiếp xúc.

Trước khi ngủ, hắn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Giữa mênh mông tuyết trắng, công chúa và kỵ sĩ đã sớm chìm vào giấc ngủ. Cả hai không biết tự khi nào đã dựa sát nhau – công chúa nằm yên trên đất, còn kỵ sĩ thì vươn móng to ôm lấy, một lớn một nhỏ rúc sát lại với nhau.

Trong khoảnh khắc, Đế Thu ngẩn người, cảm giác như bản thân quay về Ma Vương cung điện.

Ngày trước khi nuôi công chúa, bởi nó quá sợ người lạ nên hắn luôn giấu kỹ trong tẩm cung, sói bạc chưa từng gặp nó.

Từ lúc hắn mang công chúa về cho tới khi xuyên qua thế giới này, mới chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi.

Trong khoảng thời gian đó, công chúa còn chưa kịp trưởng thành. Khi ấy, mỗi ngày nó đều nằm ủ rũ bên cạnh hắn, giống hệt như lúc này kỵ sĩ đang nằm cạnh gấu con vậy.

Khẽ thì thầm chúc ngủ ngon với hai thú ngoài cửa sổ, Đế Thu tắt đèn, chui vào chăn, thoải mái tiến vào giấc mộng đẹp.

___

Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng, hắn bị đánh thức bởi tiếng “ầm ầm” phá cửa.

Có chút cáu kỉnh vì bị gọi dậy sớm, Đế Thu dụi mắt, ủ rũ ra mở cửa:

“ Sáng sớm thế này làm gì ồn ào vậy?”

Chu Lệ vừa thấy hắn mở cửa, đang định nói chuyện, thì chợt khựng lại.

Thiếu niên trước mặt tóc tai rối bù, đôi mắt còn ngái ngủ, trên người khoác bộ đồ ngủ lông xù màu vàng hình vịt con, cả người toát lên vẻ đáng yêu vô tội.

Có thể nghĩ tới dáng vẻ thường ngày của đối phương, Chu Lệ lập tức lắc đầu thật mạnh.

Đáng yêu? Vô tội?

Không, tuyệt đối không thể nào! Hoàn toàn không liên quan chút nào đến người trước mặt này!

Khán giả trong buổi trực tiếp thì lại cực kỳ hứng thú khi thấy cảnh Đế Thu trong bộ đồ ngủ:

[ Lần đầu tiên nhìn thấy Đế Thu mặc đồ ngủ, dễ thương quá sức! ]

[ Thu Thu bảo bối hình như tâm trạng không vui kìa, đây chính là “khí rời giường” trong truyền thuyết sao? ]

[ Khí rời giường thì sao chứ? Người ta là manh thần mà! ]

[ Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, còn nửa tiếng nữa là đến hạn bảy ngày bảy đêm. Cuộc thi lần này chắc là lần thoải mái nhất ta từng xem. Ta có cảm giác mình không xem thi đấu, mà đang ngắm một chuyến du lịch nghỉ dưỡng của người khác vậy. ]

[ Ta cũng thế. Giờ ta thậm chí còn mong chờ Đế Thu vào khu rừng rậm. Khu băng hà thì không có tài nguyên, chỉ dựa vào tiếp tế. Nhưng vào rừng rậm thì không được mang theo gì, tất cả đều phải tự cấp tự túc. Lúc đó, đồ ăn chắc chắn phong phú, trăm hoa đua nở. Ta thật sự muốn biết Thu Thu sẽ ăn cái gì! ]

___

Chu Lệ lúng túng gãi đầu:

“ Cái đó… còn nửa tiếng nữa là tới thời hạn cuối cùng. Ngươi thu dọn nhanh rồi xuống đây đi. Một lát khi bị truyền tống, ngươi phải đứng cạnh công chúa và kỵ sĩ, bằng không hai đứa nó sẽ không thể truyền tống cùng được.”

Đế Thu dụi mắt, tỉnh táo hẳn, liếc đồng hồ đeo tay, gật đầu:

“Được, chờ ta một chút.”

Nói xong, hắn “phịch” một tiếng đóng cửa lại.

Chu Lệ ngẩn ngơ đứng ngoài, hai phút sau cửa lại lần nữa mở ra…

Mới vừa rồi còn là thiếu niên mặc áo ngủ, giờ đã thay ra quần áo sạch sẽ cùng một bộ vũ nhung phục chỉnh tề.

Hắn đeo ba lô lên vai, mái tóc mềm còn hơi rối dựng lên, ngốc nghếch phất phơ, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Lệ:

“Đi thôi, ta đã thu dọn xong rồi.”

Ánh mắt Chu Lệ dừng lại nơi bóng lưng Đế Thu rời đi, y lặng lẽ liếc vào trong phòng.

Bên trong được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, hoàn toàn không hiểu thiếu niên kia làm sao trong vòng hai phút ngắn ngủi lại có thể thu dọn xong mọi thứ.

Đế Thu khẽ im lặng: “. . . . . .”

Không cần phải đi từng bước, pháp thuật của hắn, ngoại trừ trị liệu không làm được, còn lại cơ hồ có thể coi như vạn năng.

Vì tối hôm qua Đế Thu đã hủy đi một đống gỗ, đến sáng sớm hôm nay, trong lò sưởi tường dặm ngọn lửa vẫn còn cháy.

Chu Lệ cũng không ngủ ở hành lang tầng lầu, mà lại nằm trên ghế sa-lông ở đại sảnh qua một đêm.

Tập tính nhiều năm khiến y không thể nào an tâm ngủ trong phòng kín cửa, mặc dù Đế Thu không tháo dỡ căn phòng ngủ kia, y cũng vẫn không chịu đi nghỉ trong đó.

Khoảng cách kết thúc trận đấu chỉ còn năm phút, trên đồng hồ cá nhân của bọn họ liền truyền đến rung động mãnh liệt.

Đế Thu mở đồng hồ ra, lập tức trong màn hình nửa trong suốt màu lam u tối hiện lên một dấu chấm than khổng lồ màu vàng:

[ Nhắc nhở thân thiện: Kính gửi tuyển thủ, khoảng cách trận đấu kết thúc còn lại năm phút, xin mời ngài một lần nữa kiểm tra kỹ lưỡng hành lý, xác nhận không có bất kỳ đồ vật nào bỏ sót. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, chúng ta sẽ thanh lý toàn bộ khu vực băng hà an toàn. Một khi vật phẩm bị bỏ lại, sẽ không thể tìm lại được. Cảm ơn sự phối hợp của ngài. ]

Bọn họ vốn đã chuẩn bị xong từ sớm, lo sợ sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn nên không đợi đến phút cuối cùng mới xuất phát, mà ngay khi còn năm phút theo lời nhắc của cá nhân phần cuối, cả nhóm đã rời khỏi phòng.

Khi cửa phòng bị đẩy ra, công chúa cùng kỵ sĩ đã sớm tỉnh lại.

Không biết tối qua hai con ma thú đã trải qua chuyện gì, quan hệ giữa chúng so với trước đã trở nên hòa hoãn hơn nhiều.

Công chúa không còn đẩy kỵ sĩ ra, kỵ sĩ thì lại mềm nhũn tựa vào bên cạnh công chúa.

Chúng dường như cũng cảm giác được chủ nhân sắp rời đi, chỉ lẳng lặng ngồi yên trong tuyết, kiên nhẫn đợi bọn họ xuất hiện.

Ngay khi Đế Thu đi tới trước mặt, trong nháy mắt công chúa và kỵ sĩ lập tức chạy lại tụ họp.

Hắn đưa tay, mỗi tay vỗ nhẹ trấn an một con:

“Kỵ sĩ, công chúa, chờ thêm chút nữa, ta sẽ mang các ngươi về nhà.”

Dừng lại một khắc, hắn nhìn Sonja Nhã, liền đổi lời:

“Trước hết về nhà của người khác, còn nhà của chúng ta… cũng sắp có lại rồi.”

Chỉ cần bán đi châu báu cướp được trên phi thuyền hải tặc, cộng thêm số tiền cảm tạ phí từ chủ nhân, pháo đài Ma Vương rất nhanh liền có thể trở về trong tay hắn!

(#^.^#)

Chu Lệ: “. . . . . .”

Ngươi nói “nhà”, chẳng lẽ là cái nơi trị giá hai trăm ức kia?

“Thân ái tuyển thủ, xin chào.” Cá nhân phần cuối bất ngờ truyền đến giọng nữ điện tử:

“Khoảng cách kết thúc cuộc tranh tài thứ ba chỉ còn mười giây, sau mười giây tất cả tuyển thủ sẽ được truyền tống thông qua cá nhân phần cuối. Xin mời tuyển thủ đặt vật phẩm tùy thân tại vị trí tiếp xúc thân thể.”

“Đếm ngược hiện tại bắt đầu.”

“Mười, chín, tám… linh! Đếm ngược kết thúc, ngay sau đây mở ra truyền tống!”

Trong khoảnh khắc, đồng hồ cá nhân của Đế Thu bừng sáng một tia sáng trắng, trước mắt hắn lóe rực, thân thể như bị cuốn vào trong cơn lốc xoáy.

Không rõ đã qua bao lâu, cảm giác không trọng lực biến mất, cái lạnh đặc trưng của băng hà cũng tan biến ngay tức khắc.

“Tôn kính tuyển thủ, hoan nghênh các ngươi trở lại khu chuẩn bị, rất hân hạnh gặp lại.”

Âm thanh quen thuộc của nữ điện tử vang lên từ trên cao.

Đế Thu mở mắt ra, phát hiện bọn họ đã được đưa về khu chuẩn bị.

Công chúa rõ ràng bị dọa sợ, bốn phía toàn là tuyển thủ xa lạ, mùi khí tức hỗn tạp cùng hoàn cảnh chưa từng gặp khiến nó hoảng loạn.

Nó rụt rè trốn sau lưng Đế Thu, hai tay ôm đầu, vừa nức nở vừa run rẩy.

Đế Thu nhìn vậy liền vỗ một cái “bốp” lên trán nó, khiến công chúa lịm đi tạm thời.

Ngay khi công chúa ngủ say, trong không trung lại vang lên tiếng kèn đồng:

“Xin mời các tuyển thủ nhanh chóng tiến đến khu đăng ký, hoàn thành việc nộp vật phẩm chỉ tiêu. Sau một giờ, chúng ta sẽ công bố kết quả của lần tranh tài này.”

Đế Thu để sói bạc ở lại chăm sóc công chúa, còn hắn cùng Chu Lệ và Sonja Nhã nhanh chóng hoàn tất thủ tục chứng thực.

Một giờ sau, giọng nữ điện tử lại truyền vang:

“Tiếp theo, xin công bố kết quả thi đấu.”

“Trước tiên chúc mừng tất cả tuyển thủ đã kiên trì bảy ngày bảy đêm sinh tồn trong hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt của khu băng hà. Ý chí cùng sự chịu đựng của các ngươi chính là phẩm chất tuyệt hảo mà tinh tế cần có nhất.”

“Cuộc tranh tài lần này có tổng cộng 60.912 tuyển thủ tham gia, không ai bỏ cuộc ngay từ đầu. Hoàn thành trận đấu thứ ba có 51.903 người, số tử vong là 903 người. Tỷ lệ vượt qua là 85,21%, tỷ lệ tử vong 1,48%. Chúc mừng những tuyển thủ đã thành công qua cửa! Đồng thời chúng ta cũng gửi lời chúc phúc tới những tuyển thủ thất bại, và dành mặc niệm cho những người đã bỏ mình.”

“Khu chuẩn bị sẽ mở chế độ phi hành trong vòng mười phút nữa, điểm đến là trung tâm đế đô.”

“Thời gian nghỉ ngơi lần này là mười ngày. Xin mời các tuyển thủ tận dụng mười ngày này để khôi phục thể lực, chuẩn bị cho vòng thi nguy hiểm hơn nữa.”

“Mười ngày sau, cuộc thi đấu thứ tư sẽ chính thức mở ra. Địa điểm—khu núi cao!”

Chu Lệ lặng lẽ nhìn Đế Thu.

Khóe môi thiếu niên vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua tâm tình rõ ràng đang rất tốt.

Hắn phấn khởi đến mức nằm bò bên khung cửa sổ, hết lần này tới lần khác ngó nghiêng ra ngoài, ánh mắt tràn đầy hứng khởi cùng mong chờ.

Chu Lệ không nhịn được hiếu kỳ hỏi:

“Nhìn ngươi có vẻ rất vui. Là có chuyện gì tốt sao?”

Đế Thu đáp ngay:

“Đương nhiên là có.”

Chỉ một lát nữa thôi là hắn có thể gom góp tiền mà mua nhà rồi.

Hài lòng.jpg.

“Chu Lệ, ngươi có biết lái phi hành khí không?” – Đế Thu thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân. Vừa xoay tầm mắt, hắn liền vô tình bắt gặp bóng dáng Phong Diễm ở cách đó không xa. Hai người chỉ thoáng chạm mắt nhau một giây.

Ánh mắt Đế Thu dừng lại giây lát, sau đó rời đi, rơi xuống thân hình Phong Diễm ở xa xa.

Chỉ thấy Phong Diễm đã nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, gương mặt hắn vẫn yên tĩnh, không lộ nửa điểm biểu cảm, tựa như trước giờ chỉ đang trò chuyện với người bên cạnh.

Khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, e rằng cũng chỉ là ảo giác của Đế Thu.

Chu Lệ gật đầu:

“Ta biết lái phi hành khí.”

Nghe vậy, Đế Thu quay đầu nhìn thẳng vào hắn, từng chữ rõ ràng:

“Ta cần ngươi.”

Chu Lệ hơi ngẩn ra, gương mặt bất giác nóng lên:

“Ta có gì quan trọng lắm sao?”

“Dĩ nhiên là có.” – Đế Thu cười, trong lòng thầm nhấn mạnh: Ở bất cứ lúc nào cũng không thể coi nhẹ giá trị của một “công cụ nhân loại”.

Khóe mắt dư quang của Phong Diễm thoáng lướt qua cảnh tượng ấy. Hắn lại một lần lặng lẽ dõi theo thân ảnh Đế Thu từ xa.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, mà thiếu niên kia lại thu phục thêm được một hung thú. Quả nhiên, không hổ là con trai nhà họ Phong.

Quá mức ưu tú!

Sonja Nha lúc này đang ôm con tiểu quái trong lòng, ngồi dựa vào bộ lông dày của gấu to, ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi:

“Tiểu cữu cữu, vì sao cuộc tranh tài thứ ba số người bị loại lại ít đến như vậy?”

Chu Lệ ôn tồn giải thích:

“Bởi vì ở hai cuộc tranh tài trước, phần lớn những tuyển thủ yếu ớt đã bị loại bỏ hết. Người có thể đi tiếp đều là những kẻ thực lực mạnh và quyết tâm vững. Vì thế tỉ lệ tử vong cùng tỉ lệ đào thải mới thấp đi rất nhiều.

Ngươi cũng thấy rồi đó, số người tham gia từ trận thứ ba trở đi vốn không còn ai tự nguyện bỏ cuộc nữa. Sau này các trận tiếp theo cũng sẽ như vậy, số lượng bỏ quyền càng lúc càng ít, mà độ khốc liệt của thi đấu chỉ có tăng chứ không giảm.

Liên minh tinh tế tổ chức giải này tuy nhận được chú ý, nhưng tỉ lệ tử vong cũng khủng khiếp đến mức ai cũng biết. Chỉ tính riêng ba trận đầu tiên, số người chết đã lên tới mấy ngàn. Thêm vào đó, độ tuổi dự thi lại bị hạn chế, chỉ giới hạn trong vòng năm năm sau khi thành niên. Thế nên tuy rằng giải đấu ba năm mới tổ chức một lần, nhưng số người báo danh thật ra cũng không nhiều như trong tưởng tượng của đại đa số.”

“Trên lý thuyết, số người báo danh có thể lên tới vài trăm ngàn, nhưng thật sự tham gia cũng chỉ khoảng mười vạn mà thôi.”

Sonja Nha nghe xong liền “A” một tiếng, đôi mắt tròn xoe:

“Thì ra là vậy.”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mây ngũ sắc phản chiếu trong đôi đồng tử long lanh.

Chiếc phi cơ khổng lồ đang chậm rãi hạ xuống đế đô. Cửa khoang máy bay vừa mở, vô số người chen chúc đổ ra ngoài.

Trong khoảnh khắc cửa vừa mở, Đế Thu gần như là người đầu tiên lao vọt ra. Nhờ có công chúa và kỵ sĩ mở đường phía trước, không ai dám tranh giành với hắn.

Vừa bước ra, hắn liền trông thấy một gia đình đứng sẵn ở nơi đó chờ đợi – chính là Tống lão gia tử cùng người nhà Tống.

Tống Huyền Trương và Tống lão gia tử đã theo dõi trận đấu từ đầu đến cuối. Trước khi cuộc thi chấm dứt, họ đã chờ sẵn tại đây. Thông qua phát sóng trực tiếp, bọn họ thấy tận mắt cảnh Đế Thu lại thu phục thêm một hung thú thần bí.

Tuy đã biết từ trước, nhưng khi chứng kiến tận mắt con quái vật khổng lồ ấy, cả hai vẫn không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Tống lão gia tử nuốt khan một cái, ho nhẹ hai tiếng, đang định mở miệng thì ánh mắt Đế Thu đã dừng lại nơi phía sau họ – một chiếc phi hành khí đang đậu đó.

“Tống lão gia tử, kia… là máy bay của các ngươi sao?”

“Đúng thế.” – Tống lão gia tử gật đầu.

Vừa đặt chân xuống mà câu hỏi đầu tiên đã là máy bay, thậm chí còn vội vàng lao ra không chờ nổi.

Trong lòng lão lập tức sáng tỏ: Thiếu niên này chắc chắn là rất nhớ thương bọn họ, muốn đến nhà bọn họ, chỉ là ngại ngùng không tiện nói thẳng!

Điều này chứng minh gì? Chứng minh rằng trong tiềm thức, hắn đã coi Sonja Nha cùng Chu Lệ như nửa người nhà, coi Tống gia như nửa cái nhà của chính mình.

Phương pháp của mình quả nhiên đúng! Thà lui một bước để tiến hai bước, để thiếu niên lấy thân phận “người bảo hộ” mà cùng Sonja Nha lập đội, như vậy hắn sẽ không tự ti mà chọn cách độc hành nữa.

Đáng thương đứa nhỏ… ngươi yên tâm, gia gia nhất định sẽ thật lòng đối đãi tốt với ngươi.

Nhìn gương mặt đỏ hồng, non nớt mà lại rắn rỏi của thiếu niên trước mặt, vành mắt Tống lão gia tử chợt cay xè. Ông run giọng:

“Ngươi có muốn hay không…”

“Ta muốn.” – Đế Thu cắt ngang, nắm chặt tay kéo Chu Lệ: “Đa tạ Tống lão gia tử. Làm phiền ngài hãy đưa công chúa về Tống gia sắp xếp ổn thỏa giúp ta. Ta đã dặn dò nó rồi, nó sẽ không quấy rầy.”

Dứt lời, trong ánh mắt mờ mịt của mọi người, hắn kéo Chu Lệ vội vã chui vào phi hành khí.

Chỉ mấy chục giây sau, cửa khoang đã đóng chặt, phi hành khí lao vút lên trời, nhảy không gian rồi biến mất khỏi tầm mắt.

Mọi người ở lại nhìn nhau ngơ ngác, còn hai con hung thú Đế Thu để lại thì mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Tống Huyền Trương khẽ nghiêng đầu, thì thầm bên tai phụ thân:

“Cha, rốt cuộc là có ý gì đây?”

Tống lão gia tử nhìn sang con gấu to đang kiệt sức nằm bẹp, bên tai nó còn đeo nơ bướm to tướng lắc lư trong gió.

Đầu óc lão lóe sáng, vỗ bốp lên trán:

“Ta hiểu rồi!”

“Ngài lại hiểu rồi? Rốt cuộc là ý gì?” – Tống Huyền Trương nghi hoặc.

“Đây là tiểu Thu đang thử thách chúng ta. Hắn để lại hai con hung thú quý giá nhất, chính là muốn xem chúng ta có thể chăm sóc chúng nó chu toàn hay không.”

Sonja Nha lập tức gật mạnh:

“Thu Thu vốn dĩ đã nói qua, hy vọng công chúa… chính là con gấu trắng này, có thể tạm thời ở hậu sơn Tống gia. Ta cũng đã đáp ứng rồi. Cha, gia gia, có thể được không?”

Tống Huyền Trương lập tức nhìn cha mình với ánh mắt khâm phục:

“Cha, vẫn là ngài nhìn xa trông rộng!”

“Hừ, ngươi tưởng ta là ai?” – Tống lão gia tử ưỡn ngực tự tin: “Đừng nói ở tạm, cho dù nó ở cả đời cũng chẳng sao. Hậu sơn nhà ta còn rộng lắm, tiểu Thu muốn đến lúc nào cũng có thể ở lại.”

Sonja Nha mắt sáng long lanh, reo lên:

“Thật tốt quá, gia gia! Lần sau gặp Thu Thu, ta sẽ hỏi lại hắn! Gia gia của ta thật lợi hại!”

“Đúng vậy, phụ thân, cái nhà này quả thật phải nhờ ngài chủ trì đại cục!” – Tống Huyền Trương cũng vội vàng khen.

Tống lão gia tử cười híp mắt, dần dần chìm đắm trong những lời tán tụng:

“Ha ha ha ha…”

___

Trên phi hành khí, sau khi nhập tọa độ chỉ định, chừng nửa canh giờ sau, Đế Thu cùng Chu Lệ đã đến vị trí mục tiêu – Nguyệt Tinh.

Chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ kia ẩn giấu trong một khe núi. Có tọa độ chỉ dẫn, hai người dễ dàng tìm được.

Từ xa nhìn, đôi mắt Đế Thu sáng rực, càng lúc càng lấp lánh.

Hắn nhịn không nổi hối thúc:

“Mau, nhanh lên một chút!”

Chu Lệ: “…”

Xin lỗi, tốc độ này đã là nhanh nhất rồi.

“Đây là phi thuyền hải tặc tinh nhân lưu lại phải không?” – Chu Lệ thuận miệng hỏi.

Đế Thu tâm tình cực kỳ tốt, hiếm khi kiên nhẫn gật đầu:

“Đúng vậy, chính nó. Có phải rất lớn không? Tất cả đều là của ta!”

Chu Lệ: “…”

Trong khoảnh khắc, hắn không rõ ai mới thật sự là hải tặc.

“Đeo lồng phòng hộ này lên đi.” – Chu Lệ đưa cho hắn một cái. “Không khí ở Nguyệt Tinh khác R20. Nếu cứ vậy đi ra ngoài, ngươi sẽ ngạt thở đấy.”

Hôm nay Đế Thu vô cùng phối hợp, ngoan ngoãn đeo vào, không một lời than phiền.

Chu Lệ thở dài, ấn nút lái tự động, rồi quay lại cẩn thận điều chỉnh lồng phòng hộ cho thiếu niên, thiết lập môi trường bên trong sao cho thích ứng với hô hấp của hắn.

Chờ tất cả chuẩn bị xong, phi hành khí cũng đã hạ xuống bên cạnh phi thuyền vũ trụ.

Cửa vừa mở, Đế Thu liền như tia chớp lao ra ngoài.

Qua khung cửa sổ, Chu Lệ nhìn bóng lưng ấy mà bất giác nở nụ cười bất đắc dĩ.

Hắn thật sự không hiểu rõ con người Đế Thu.

Có lúc hắn hung ác tàn nhẫn, hệt như ma quỷ bò ra từ địa ngục. Nhưng cũng có lúc lại giống hệt một thiếu niên chưa từng trải đời, ngây thơ mà đáng yêu.

Tàn nhẫn thì tàn nhẫn đến cực điểm. Mà khả ái thì cũng khả ái đến không tưởng.

Trên một cơ thể, sao có thể tồn tại những mặt đối lập như thế?

Chu Lệ ngẫm nghĩ vài giây, lúc ngẩng đầu thì Đế Thu đã biến mất khỏi tầm mắt. Vội vàng mang lồng phòng hộ, hắn cũng bước xuống, theo vào trong phi thuyền.

Chỉ vừa đặt chân vào cửa khoang, hắn đã nghe thấy tiếng gào đầy tức giận vang vọng khắp nơi:

“Kho báu của ta! Đồ đạc của ta!”

“Đáng chết! Là tên nào dám trộm hết bảo vật của ta?!”

Chu Lệ: “…”

Đáng yêu? Xin lỗi, vừa rồi tất cả đều là ảo giác.

Hắn bước nhanh vài bước tiến vào trong, chỉ thấy phi thuyền trống rỗng, rộng lớn đến choáng ngợp, nhưng lại chẳng còn bất kỳ thứ gì.

Rõ ràng nơi đây trước kia từng chất đầy vô số tài vật, mà giờ chỉ còn khoảng không lạnh lẽo.

Đế Thu đứng đó, khuôn mặt không còn chút nào hứng khởi, chỉ còn lại phẫn nộ và bất khả tư nghị. Cả bờ vai hắn run lên vì tức giận.

Rốt cuộc là kẻ nào to gan như thế, ngay cả kho báu của Ma Vương cũng dám cướp?!

Lẽ nào là đám hải tặc tinh nhân kia? Hay còn có kẻ nào khác?

Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua! Dám động vào kho báu của Ma Vương, tức là chấp nhận phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Ma Vương!

A a a a! Tức chết mất!

Ánh mắt Chu Lệ vô thức nhìn xuống bàn tay Đế Thu.

Tấm bảng ghi tọa độ kia vẫn còn nằm trong tay hắn, nhưng đã bị vò đến mức sắp nát bấy.

Hiểu rõ tình hình, Chu Lệ lặng lẽ lùi ra sau vài bước.

Khi bước đến buồng lái, hắn im lặng quan sát bảng điều khiển to lớn. Bỗng ánh mắt khựng lại ở một tờ giấy đặt ngay ngắn bên cạnh.

Tờ giấy ấy được cẩn thận dán bằng lớp keo trong suốt, rõ ràng là sợ nó rơi mất.

Chu Lệ do dự một chút, rồi tiến lên cầm lấy. Khi đọc rõ nội dung trên mặt giấy, khóe miệng hắn co giật dữ dội.

Liếc nhìn tờ giấy, lại nhìn sang thiếu niên đang sắp bùng nổ đến nơi, Chu Lệ khổ sở đem nó đưa qua:

“Đế Thu, cái này… cũng là để lại cho ngươi.”

Đế Thu nghi hoặc nhận lấy, cúi đầu xem. Ngay sau đó, hắn giận đến run người, vo tròn tờ giấy ném mạnh xuống đất:

“Đồ khốn Phong Nhuệ chết tiệt!”

Chỉ thấy trên giấy viết một dòng:

 “Người ta đã cứu đi rồi, tang vật ta cũng tiện tay mang theo. Cảm tạ Đế Thu vì đã cống hiến trong việc giải cứu đồng bào hành tinh R20.”

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Đây rõ ràng là tiền của ta, tại sao lại bị các ngươi giành mất?! Bọn giặc cướp khốn kiếp!

Chu Lệ trầm ngâm một lát, rồi cố gắng mở lời an ủi:

“Nếu nhìn ở góc độ khác, thì ít ra đồng bào hành tinh R20 đã được cứu. Hơn nữa, Phong Nhuệ nguyên soái cũng không lấy đi toàn bộ.”

Nói xong, hắn gõ gõ tay lên lớp vỏ phi thuyền. Âm thanh “duang duang duang” trầm nặng vang vọng:

“Phi thuyền này đều được chế tạo từ vật liệu vô cùng cao cấp. Chúng ta tháo ra chắc cũng bán được một khoản.”

Bình Luận (0)
Comment