Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương

Chương 40

Đế Thu thuận miệng bật ra một câu châm chọc:

“Một đống sắt vụn rách nát, có thể bán được bao nhiêu tiền chứ?”

Chu Lệ thản nhiên đáp:

“Đừng coi thường. Chỉ riêng đống sắt vụn kia gom lại, ít nhất cũng có thể bán được mấy triệu tinh tệ. Ngoài ra, trong đó vẫn còn khá nhiều linh kiện có thể tháo rời bán riêng. Nếu giữ nguyên cả một con phi thuyền mà bán đi, ta tính toán ít nhất cũng đáng giá ba trăm triệu tinh tệ.”

Đế Thu lập tức ngẩng phắt đầu, ngạc nhiên đến mức trừng mắt:

“Ngươi nói… con tàu rách nát kia có thể bán ba trăm triệu tinh tệ?”

Thứ đồ chơi cũ nát ấy, thật sự có giá trị lớn như vậy sao?

Chu Lệ kiên nhẫn giải thích:

“Đây tuyệt đối không thể coi là phế thuyền. Phi thuyền này tính năng cực kỳ hoàn chỉnh, công năng bên trong đầy đủ, còn được gia cố hệ thống phòng hộ cùng nhiều tính năng đặc biệt khác. Chỉ tiếc rằng nó là phi thuyền của hải tặc tinh nhân, trên các sàn giao dịch chính thức căn bản không ai dám thu mua. Nếu muốn bán, chỉ có thể thông qua chợ đêm. Nhưng vấn đề là chúng ta hoàn toàn không biết chợ đêm nằm ở đâu, chỉ có thể tháo rời từng bộ phận rồi đem bán lẻ.”

Ngay lúc Chu Lệ còn tiếc nuối, âm thanh quen thuộc bỗng vang lên trong đầu Đế Thu:

[ Kí chủ đại nhân! Ta biết chợ đêm ở đâu! ]

Đây chính là cơ hội để hệ thống bộc lộ bản lĩnh thực sự. Kí chủ nhất định sẽ kinh ngạc vì sự uyên bác của ta. Cuối cùng, ta không còn là một hệ thống vô dụng nữa!

Chu Lệ vẫn đang tiếc hận, Đế Thu liền khẽ thốt ra một chữ:

“Thật.”

Chu Lệ ngẩn ra:

“A?”

Thật? Thật cái gì? Có gì mà thật? Tiểu tử này chẳng lẽ bị tức giận vì mất đồ mà hóa ngốc rồi sao?

Hắn còn chưa nghĩ xong thì đối diện, thiếu niên bỗng bật ra vài tiếng cười “hê hê khặc” quái dị. Ngay sau đó, Đế Thu nghiêm túc mở miệng:

“Trước tiên ta sẽ đem phi thuyền này bán đi, sau đó tìm Phong Nhuệ tính sổ nợ nần.”

Chu Lệ lặng lẽ lùi lại hai bước, trong lòng thầm kêu khổ:

(Tốt nhất là lúc tìm Phong Nhuệ tính sổ, xin đừng kéo ta theo, cảm ơn.)

Hắn do dự một chút, rồi cẩn thận hỏi:

“Nhưng mà… ngươi biết lái phi thuyền vũ trụ sao?”

Chỉ một giây sau, thiếu niên thẳng thắn lắc đầu, giọng dứt khoát như chém sắt:

“Không biết.”

Chu Lệ: “…”

Không biết thì thôi, còn làm ra vẻ tự tin như vậy để làm gì chứ?

“Phi thuyền vũ trụ và phi toa tuy cùng là máy bay, nhưng vẫn có khác biệt lớn.” Chu Lệ chậm rãi giải thích, lựa lời dễ hiểu:

“Chúng ta bình thường lái phi toa, chỉ có thể thực hiện nhảy ngắn cự ly, không thể dừng lâu ngoài vũ trụ. Ta thì có thể điều khiển phi toa, nhưng phi thuyền vũ trụ thì hoàn toàn không biết. Cho dù ngươi có biết chợ đêm ở đâu, chúng ta cũng chẳng thể lái phi thuyền tới đó.”

Trong lúc Chu Lệ bất đắc dĩ, Đế Thu chỉ hờ hững “Nha” một tiếng, rồi bình thản nói:

“Vậy thì gói lại mang theo là được.”

Chu Lệ: “…”

Đứa nhỏ này quả thật tức giận đến hồ đồ rồi, nói toàn những lời ngốc nghếch!

Đúng là hiện nay có loại “bao con nhộng” dùng để chứa đồ, thậm chí có thể thu cả phi thuyền, nhưng loại thiết bị này chỉ nằm trong tay cực ít người, hơn nữa giá cả đắt đến kinh khủng. Một phi thuyền khổng lồ như vậy, làm sao có thể tùy tiện cất vào được chứ?

Chu Lệ nhìn thiếu niên, trong lòng vừa hoài nghi vừa ngạc nhiên. Đế Thu dường như đã bình tĩnh lại, chỉ khẽ vẫy tay với hắn. Không hiểu đối phương định làm gì, nhưng Chu Lệ vẫn ngoan ngoãn bước theo thiếu niên ra khỏi khoang phi thuyền.

Ngay khoảnh khắc vừa bước ra, hắn liền thấy trên chiếc đinh tai* của thiếu niên lóe lên một tia sáng chói mắt.

*Đinh tai: bông tai

Một giây sau—

Chiếc phi thuyền khổng lồ trước mặt đột nhiên biến mất, hoàn toàn không còn dấu vết!

Chu Lệ hoảng hốt thất thanh:

“Phi thuyền đâu rồi? Ngươi làm thế nào vậy? Đó là bao con nhộng chứa đồ sao?”

Hắn đảo mắt khắp nơi, nhưng mặt đất sạch sẽ, không hề thấy dấu vết của bất kỳ bao con nhộng nào. Như vậy, tuyệt đối không phải do bao con nhộng. Nếu không phải, vậy thì… là cái gì?

Chu Lệ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Đế Thu, chỉ thấy thiếu niên giơ tay chỉ vào chiếc đinh tai của mình:

“Phi thuyền vũ trụ đã nằm trong này.”

“Đinh tai?” Chu Lệ càng kinh ngạc.

Không phải bao con nhộng, mà là trang sức đeo tai chứa đồ sao?

Chứa đồ có nhiều loại hình thức, nhưng nếu đây thật sự là loại trang bị đặc biệt, thì lại càng kỳ lạ. Liên minh tinh tế trong giải đấu đã nghiêm cấm tuyển thủ mang theo sản phẩm của nền văn minh cao cấp. Đế Thu từ đầu đã đeo chiếc đinh tai này, vậy hắn làm cách nào qua được kiểm tra?

Chu Lệ hoàn toàn không hay biết, món trang bị kia vốn không thuộc sản phẩm văn minh khoa học, mà bắt nguồn từ vực sâu Thao Thiết đã tồn tại từ ngàn năm trước.

“Chu Lệ.”

Tiếng gọi của Đế Thu kéo hắn về thực tại.

Chu Lệ hơi bối rối, nhìn vào ánh mắt lóe sáng của thiếu niên, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.

“Làm sao?” hắn dè dặt hỏi.

Đế Thu: “Ta còn muốn nhờ ngươi giúp một chuyện nữa.”

Chu Lệ càng thấy bất an: “Là chuyện gì gấp vậy?”

Đế Thu dứt khoát: “Đưa ta đến chợ đêm.”

Chu Lệ ngẩn người:

“Ờ… ta cũng không biết chợ đêm nằm ở đâu. Hơn nữa nghe nói nơi đó cực kỳ nguy hiểm, chi bằng chúng ta—”

Câu nói còn chưa dứt, đã bị thiếu niên cắt ngang:

“Hoặc là… ngươi định đi báo Nguyên Soái Phong Nhuệ?”

Chu Lệ: “…”

Thôi thôi, vẫn nên đi chợ đêm thì hơn. Không biết nó ở đâu, nhưng ta sẽ nghĩ cách tìm cho ngươi!

___

Năm phút sau.

Chu Lệ lái phi toa hướng đến tọa độ đã định, trong lòng vẫn thấp thỏm khó hiểu.

Hắn không kìm được nghi hoặc hỏi thiếu niên bên cạnh:

“Ngươi làm sao lại biết chính xác tọa độ của chợ đêm?”

Chợ đêm—cái tên chỉ vì nơi ấy vĩnh viễn không bao giờ thấy ánh sáng. Đây là chỗ tụ tập bí mật của những kẻ bị truy nã, cũng như nơi trao đổi hàng cấm mà tinh hệ không cho phép. Tin tức treo thưởng Kỵ Sĩ Lệnh mà hải tặc tiết lộ, tám chín phần cũng bắt nguồn từ nơi đó.

Chính vì chợ đêm tuyệt đối bí mật, không ai lãnh đạo, hầu như không người nào có thể tìm ra địa chỉ cụ thể.

Đế Thu nhún vai, ngạo mạn đáp:

“Nếu ta muốn biết, thì không có chuyện gì mà ta không biết.”

Chu Lệ cạn lời, không nhịn được lẩm bẩm:

“Vậy tại sao ngươi lại không biết Phong Nhuệ cướp tiền của mình?”

Trong nháy mắt, gương mặt vốn đắc ý của thiếu niên cứng đờ lại. Đáng ghét! Không có lời nào phản bác.

Phi toa sau vài lần nhảy không gian đơn giản, rất nhanh đã đến vị trí mục tiêu.

Chu Lệ ngước nhìn tinh cầu quen thuộc trước mặt, hơi nghi ngờ:

“Nơi này… chính là chợ đêm sao?”

Tinh cầu này hắn từng biết qua. Trong vũ trụ tồn tại nhiều tinh cầu thương mại tự do, vốn chỉ là hành tinh hoang vu không thuộc quản hạt của bất kỳ nền văn minh nào. Nhờ đặc điểm vô chủ, chúng trở thành nơi lý tưởng cho giao dịch hỗn hợp.

Người qua lại buôn bán ngày càng đông, dần dần hình thành tinh cầu cư trú. Những thương nhân thậm chí còn xây dựng nhà cửa, định cư tại đây.

Từ đó, loại tinh cầu này được gọi chung là giao dịch tinh.

Để phân biệt, mọi người đánh số thứ tự.

Trước mắt bọn họ đáp xuống chính là Giao dịch tinh số 4, cách R20 không xa. Chu Lệ từng mua một chiếc phi toa tại đây, vậy mà không hề hay biết nơi này còn tồn tại chợ đêm.

Bọn họ dừng lại ngay bên ngoài khu thương mại náo nhiệt. Hai bên phố xá bày đầy quầy sạp, thương nhân các dáng vẻ khác nhau: có kẻ mắt đỏ, kẻ mắt xanh, vóc dáng nhỏ bé, thậm chí cả sinh vật mang hình thú.

Đế Thu liếc qua Chu Lệ, chỉ buông một câu:

“Đi theo ta.”

Chu Lệ dù còn mơ hồ, vẫn bước sát theo sau.

Tinh cầu này có khí quyển phù hợp cho nhân loại R20, nên không cần mang lồng phòng hộ.

Đế Thu đi xuyên qua phố xá, rẽ trái rẽ phải, chẳng mấy chốc đã đến một ngõ hẹp. Trước cánh cửa kín mít, hắn gõ ba tiếng “tùng tùng tùng”.

Ngay lập tức, một ô cửa nhỏ hé mở, lộ ra đôi mắt lạnh lùng cảnh giác. Bên trong vang lên giọng nói trầm đục.

Chu Lệ thấy vậy, vội đưa cho Đế Thu một thiết bị phiên dịch, giải thích:

“Người ở đây đều đeo phiên dịch khí phía sau tai, mới có thể giao tiếp bình thường. Ngươi cũng mang vào đi.”

Đế Thu không nói gì, cầm lấy chiếc phiến tròn nhỏ, quan sát một chút rồi bắt chước động tác của Chu Lệ, dán lên phía sau tai.

Người sau cửa lại hỏi, giọng có chút thiếu kiên nhẫn:

“Các ngươi tìm ta có việc gì?”

Đế Thu bình thản đáp:

“Ta muốn bán một món đồ.”

Chu Lệ im lặng, chỉ âm thầm đánh giá đối phương.

Đó là một nam nhân da nâu, làn da phủ kín vảy cứng tựa loài bò sát. Chỉ cần nhìn đã thấy lớp biểu bì rắn chắc như đá.

Chu Lệ nhận ra ngay—đây là người của tộc Thằn Lằn.

Bọn họ nắm giữ công nghệ cao cấp, địa vị cực cao trong vũ trụ, từ lâu luôn coi thường nhân loại R20 kém văn minh.

Thằn Lằn nhân cau mày quan sát hai người, hỏi lại:

“Các ngươi dự định bán món gì?”

Đế Thu dõng dạc:

“Một chiếc phi thuyền vũ trụ.”

Thằn Lằn nhân im lặng vài giây, rồi lạnh lùng đóng sập ô cửa lại.

Chu Lệ liếc thiếu niên bên cạnh, im lặng thở dài:

“…”

Thấy chưa, căn bản chẳng ai dám thu nhận thứ đó. Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Thế nhưng chỉ một giây sau, cánh cửa dày nặng bỗng mở ra. Một thằn lằn nhân cao lớn, mặc áo giáp dày, chậm rãi bước ra, toàn thân tỏa ra khí tức hung hãn.

Đôi mắt vàng rực như dã thú cùng chiếc đuôi dài quét qua sau lưng, khiến bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Thằn lằn nhân dẫn đầu quay lại con ngõ nhỏ hẹp, đi từng bước chậm rãi, ánh mắt trái phải đều thận trọng quan sát, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai bám theo mới mở ra một lối đi bí mật, ra hiệu cho bọn họ tiến vào.

Chu Lệ liếc mắt nhìn vào bên trong, trong phòng tối om, chỉ leo lét một ngọn đèn dầu hỏa, khiến không khí thêm phần âm u, lạnh lẽo. Hắn còn đang do dự chưa kịp bước thì vừa ngẩng đầu đã thấy Đế Thu đã thản nhiên đi thẳng vào trước.

Chu Lệ bất đắc dĩ, đành vội vàng bước theo sau.

Vừa khi bọn họ đặt chân vào, cánh cửa phía sau đã lập tức bị thằn lằn nhân đóng sập lại.

Chẳng vòng vo, hắn đi thẳng vào vấn đề:

“Ngươi làm sao tìm được nơi này?”

Đế Thu bình thản đáp:

“Có kẻ nói cho ta biết. Nó nói ở đây ngươi thu mua phi thuyền vũ trụ.”

Hệ thống lập tức chen lời, tranh công:

[ Là ta, là ta nói cho ký chủ đại nhân đó! Lần này ta làm chẳng phải rất tốt sao, ký chủ đại nhân?]

Thằn lằn nhân gật đầu, giọng trầm thấp:

“Đúng là ta thu mua phi thuyền vũ trụ.”

Ánh mắt hắn đảo qua lại trên người hai người, rồi hỏi tiếp:

“Nhưng ta phải xem hàng trước. Hiện giờ nó ở đâu?”

Đế Thu giơ tay gõ gõ lên khuyên tai trên tai mình:

“Ngay tại chỗ này.”

Thằn lằn nhân hiểu lầm, tưởng Đế Thu nói phi thuyền đang thuộc sở hữu hắn, liền nhíu mày hỏi tiếp:

“Ở trong tay ngươi? Vậy thì lái nó tới đây cho ta nhìn thử.”

Đế Thu vẫn ung dung, lại gõ nhẹ vào khuyên tai:

“Ta nói rồi, nó ở ngay trong này.”

Đôi mắt thằn lằn nhân màu vàng dựng thẳng theo động tác ấy mà hướng về phía khuyên tai, ngẩn ra hai giây, sau đó kinh ngạc hỏi:

“Ý ngươi là phi thuyền vũ trụ được chứa trong khuyên tai? Ngươi đeo… chứa đồ khí?”

Đế Thu liếc hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc:

“Cuối cùng ngươi cũng nghe hiểu. Cũng không đến nỗi ngu hoàn toàn.”

Thằn lằn nhân: “…”

Bị một tên nhân loại đến từ tinh cầu văn minh thấp khinh miệt như vậy, hắn lại không có chút nào cảm thấy dễ chịu!

Chu Lệ: “…”

Thậm chí còn cảm thấy vui trong lòng, là thế nào?

Dù bình thường bị Đế Thu đối xử như khiến hắn muốn nhồi máu cơ tim, nhưng thấy Đế Thu có thể thản nhiên coi thường tên thằn lằn nhân đến từ hành tinh R20, trong lòng thật sự khoan khoái.

Thằn lằn nhân vẫn còn hoài nghi:

“Một cái khuyên tai có thể chứa phi thuyền vũ trụ? Ngươi, một nhân loại văn minh thấp, sao có thể sở hữu loại vật này? Không phải định gạt ta đấy chứ?”

Đế Thu hờ hững đáp:

“Có gạt hay không thì ngươi tự nhìn sẽ rõ. Chính mình đoán tới đoán lui, không thấy mệt óc sao? Dù gì bộ não ngươi cũng chẳng lớn, phí não làm gì, chi bằng giữ sức dùng để đấu võ thì tốt hơn.”

Thằn lằn nhân: “…”

Tức chết mất!

Chu Lệ: “…”

Sướng thật!

“Hừ, được, ta không phí lời với ngươi. Đi theo ta, ta đưa ngươi đến một chỗ trống, đem phi thuyền ra ta xem.” – thằn lằn nhân cố gắng lấy lại bình tĩnh, gương mặt khôi phục vẻ lạnh lùng. Hắn dẫn bọn họ vào thang máy, đi thẳng xuống tầng ngầm.

Chẳng mấy chốc, hắn dẫn họ tới căn phòng bí mật dưới lòng đất dùng để chứa đồ.

“Chính ở đây. Lấy phi thuyền ra cho ta nhìn.”

Vừa rồi hắn bị nhân loại R20 này chọc tức, nhưng nghĩ lại, ngay cả người của nền văn minh cao còn rất hiếm sở hữu loại chứa đồ không gian để nhét vừa phi thuyền, huống chi là loại khuyên tai biến hình sau.

Tên nhóc này đúng là khoác lác không biết chừng mực. Theo hiểu biết của hắn, tinh cầu R20 văn minh kém đến nỗi một thiết bị không gian chứa nổi một phi toa thôi cũng khó mà có, chứ đừng nói phi thuyền vũ trụ.

Nói vậy, nếu thật sự trong khuyên tai này có vật, e rằng cùng lắm chỉ là một chiếc phi toa nhỏ. Thế mà dám gọi là phi thuyền vũ trụ!

“ Phụt hahaha!” – thằn lằn nhân bật cười.

Một tên nhà quê tinh cầu R20, ngay cả phi toa với phi thuyền cũng chẳng phân biệt được. Đợi hắn lấy ra cái “phi thuyền” đó, chắc chắn sẽ khiến mình cười ngất!

Đế Thu liếc hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, rồi bình thản đảo mắt khắp căn phòng.

Sau đó, hắn giơ tay làm một động tác ra hiệu, rồi lùi lại vài bước.

Chu Lệ nhanh chóng hiểu ý, cũng lặng lẽ lùi theo.

Thằn lằn nhân nghi ngờ:

“Các ngươi lùi ra sau làm gì?”

Đế Thu đáp dửng dưng:

“Phi thuyền hơi lớn, ta sợ lúc xuất hiện sẽ đẩy văng ta. Ta khuyên ngươi cũng nên lùi lại một chút.”

“Xì xì!” – thằn lằn nhân cười nhạt, khinh thường.

Đẩy văng? Ở không gian rộng lớn này sao có thể chứ! Nơi này vốn được thiết kế để chứa cả phi thuyền loại cực lớn.

Tên này đúng là biết giả bộ, hắn đã gặp nhiều rồi.

Thằn lằn nhân lè lưỡi cười khinh miệt:

“Ngươi cứ thả ngay giữa đi. Ta đã đoán được ‘phi thuyền’ của ngươi lớn cỡ nào rồi, tuyệt đối không ép được ta đâu.”

Thiếu niên cũng không nói thêm, chỉ khẽ gật:

“Được thôi.”

Một giây sau—

Gương mặt thằn lằn nhân suýt bị ép thành bánh thịt.

Thân thể hắn bị đè ép chặt vào bức tường kim loại lạnh lẽo, toàn thân đau nhức như nổ tung, đầu óc ù ù ong ong.

“Cái quái gì thế này!!!” – hắn trợn trừng mắt, trước mặt chỉ toàn là mảng kim loại đen kịt.

May nhờ Chu Lệ nhanh tay kéo hắn ra khỏi thân phi thuyền, hắn mới thoát được cảnh bị ép nát.

Thằn lằn nhân vừa ho khan kịch liệt, vừa phẫn nộ ngẩng đầu nhìn. Nhưng khi nhìn rõ toàn bộ trước mắt, hắn lập tức chết lặng, đứng sững như tượng.

Phi thuyền? Một chiếc phi thuyền vũ trụ thật sự?

Không, còn là phi thuyền loại cực lớn!

Con tàu khổng lồ chiếm trọn căn phòng rộng lớn, thậm chí nhiều chỗ còn cắm xuyên tường.

Đôi mắt hắn trừng to, như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.

Nếu phi thuyền này là thật, vậy khuyên tai trên tai thiếu niên kia chính là chứa đồ khí chân chính! Loại công nghệ cao đến vậy, rốt cuộc hắn lấy từ đâu?

Đúng lúc này, giọng Đế Thu vang lên, kéo hắn trở lại:

“Ngươi xem qua rồi, cái này giá trị bao nhiêu? Ta không có thời gian.”

Thằn lằn nhân ho khan một tiếng, lập tức bắt đầu quanh quẩn kiểm tra phi thuyền.

Chu Lệ sợ hắn giở trò, toàn bộ quá trình đều theo sát giám sát.

Mãi đến sau một canh giờ, thằn lằn nhân mới bước xuống từ phi thuyền:

“Đây là phi thuyền của hải tặc tinh nhân?”

Đế Thu gật đầu:

“Không sai. Có vấn đề gì không?”

“Phi thuyền chất lượng không tệ. Ta kiểm tra rồi, trạng thái vẫn hoàn hảo. Nếu là phi thuyền thông thường, ta có thể trả ba trăm triệu tinh tệ. Nhưng… đây lại là phi thuyền của hải tặc.”

Hắn hạ giọng giải thích:

“Ở chợ đêm, chỉ có buôn bán, không hỏi nguồn gốc. Nhưng phi thuyền hải tặc… nếu cải tạo không khéo, bị phát hiện thì tai họa khôn lường. Ta vẫn có thể thu, nhưng áp lực cực lớn. Tính cả chi phí nhân lực cải tạo, ta chỉ có thể trả ngươi hai trăm triệu tinh tệ.”

“Khách nhân, ngươi có chấp nhận không?”

Đế Thu quay sang Chu Lệ. Chu Lệ cau mày:

“Từ ba trăm triệu rớt thẳng còn hai trăm, ngươi không thấy quá ép giá à?”

Thằn lằn nhân xoa mũi còn đau, giọng nhạt:

“Nếu không muốn, các ngươi có thể mang đi chỗ khác. Ngay cả ta còn không dám thu, thì sẽ chẳng ai dám.”

Nói rồi, đôi mắt vàng kim lóe sáng, dừng trên khuyên tai Đế Thu:

“Nhưng nếu khách nhân sẵn lòng bán thêm cái chứa đồ khí kia, ta đồng ý trả đúng giá gốc ba trăm triệu cho phi thuyền. Còn khuyên tai chứa đồ, ta trả riêng năm trăm triệu tinh tệ.”

Hắn giơ năm ngón tay, rồi cười:

“Tổng cộng tám trăm triệu. Thế nào?”

Đế Thu nhướng mày:

“Thì ra thứ ngươi thực sự muốn… chính là khuyên tai của ta?”

Thằn lằn nhân cười cợt:

“Ngươi có thể hiểu như thế.”

“Nhưng tiếc rằng,” – Đế Thu thản nhiên liếc qua đầu hắn, – “khuyên tai ta không bán. Ta chỉ bán phi thuyền.”

Thằn lằn nhân trầm giọng:

“Vậy thì chỉ có thể tính hai trăm triệu.”

Hệ thống lập tức vang lên trong đầu Đế Thu:

[ Ký chủ đại nhân, hắn nói đúng. Phi thuyền hải tặc không ai dám thu. Chỉ có hắn mới dám nhận, nhưng phải cải tạo đến mức thay đổi hoàn toàn. Bán cho hắn là lựa chọn duy nhất. ]

Đế Thu gật:

“Được. Hai trăm triệu thì hai trăm triệu. Giao dịch đi.”

Thằn lằn nhân mắt lóe sáng, nhưng lại nói:

“Khách nhân, hiện giờ ta không có đủ vốn lưu động. Xin cho ta ba ngày, sau ba ngày quay lại, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ. Một tay tiền, một tay hàng.”

Đế Thu:

“Được. Ba ngày sau ta quay lại.”

Thỏa thuận thời gian xong, hắn lại thu hồi phi thuyền, cùng Chu Lệ rời khỏi.

Trên đường, Chu Lệ thấp thỏm:

“Đế Thu, ánh mắt cuối cùng của tên thằn lằn kia khiến ta bất an. Ngươi định thật sự quay lại sau ba ngày sao?”

Đế Thu ánh mắt tối lại:

“Hắn rất hứng thú với khuyên tai của ta.”

“Ngươi còn đồng ý hẹn giao dịch? Hắn coi ngươi là con mồi! Biết đâu sau ba ngày sẽ bày bẫy, gọi cả đám tay chân đến cướp khuyên tai của ngươi?” – Chu Lệ cau mày, không hiểu nổi.

Đế Thu chỉ khẽ nhếch môi:

“Ai là thợ săn, còn chưa biết được.”

Chiếc phi cơ chở bọn họ nhảy vài lần trong không gian rồi đáp xuống bãi cỏ nhà họ Tống. Vừa bước ra, từ xa xa Đế Thu đã thấy một bóng trắng to lớn lao tới.

Một con gấu trắng khổng lồ, cổ đeo chiếc nơ bướm rung rinh, chạy lại phía hắn. Mỗi bước chân nện xuống, mặt đất đều rung nhẹ. Đàn hung thú trong rừng xa xa bị khí thế ấy dọa đến nỗi run lẩy bẩy, trốn kỹ sau các thân cây, không dám ló đầu.

Bên cạnh phi cơ của họ, còn đậu thêm ba chiếc nữa. Một chiếc phi cơ khổng lồ dài đến năm mươi mét, hẳn là chiếc Tống lão gia dùng để đưa công chúa về.

Ngoài ra còn có một chiếc màu đen, trên thân in rõ ràng một chữ “Phong” to tướng.

Chu Lệ: “…”

Phong gia, các ngươi cũng thật dám đến!

Đế Thu vừa nhìn đã hỏi ngay:

“Phong? Đây là phi cơ của Phong gia?”

Chu Lệ hơi lắp bắp, ngập ngừng đáp:

“Ta không nhìn nhầm đâu… Đây chính là phi cơ của Phong Diễm.”

___

“Phong Diễm, đứa nhỏ này lại cao lớn thêm nữa rồi.”

“Không phải sao, không chỉ cao hơn mà càng ngày còn càng tuấn tú hơn.”

“Đúng vậy, càng nhìn càng giống phụ thân hắn.”

“Tống Dương cũng không tệ a, Tống Dương cũng cao lên không ít.”

“Ừm, không sai. Chỉ là cái đầu tóc vàng trên đỉnh kia, nếu chịu nhuộm lại thành đen thì đẹp hơn nhiều, đỡ nhìn lòe loẹt chẳng ra thể thống gì!”

Trong đại sảnh nhà họ Tống, một đám người hết nhìn chằm chằm hai nam sinh ngồi đối diện, miệng ai nấy không ngừng xôn xao bàn tán.

Hai người này vốn là nhân vật tung hoành ngang dọc tại liên minh tinh tế, trong giải đấu chiến tích lẫy lừng. Thế nhưng giờ đây, ở giữa vòng vây bàn tán của đám trưởng bối, lại không nói nổi một câu, chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Đúng lúc ấy, cửa lớn truyền đến âm thanh bị đẩy ra. Từ khóe mắt, Phong Diễm liếc nhìn sang liền thấy một thiếu niên khí thế hùng hổ xông vào.

Phía sau thiếu niên ấy còn có một thanh niên vẻ mặt hốt hoảng, ba chân bốn cẳng chạy theo mà vẫn không sao đuổi kịp.

Chỉ thoáng nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng Phong Diễm vốn đã kìm nén khó chịu liền lập tức căng thẳng, vụng trộm kéo thẳng lại góc áo phẳng phiu không chút nếp nhăn.

Đợi đến khi thiếu niên đi tới ngay trước mặt mình, hắn bèn dùng dáng đứng lễ nghi tao nhã nhất từng học được mà đứng lên.

Đế Thu giận dữ đứng ngay trước mặt hắn, từ kẽ răng nghiến ra hai chữ: “Phong Diễm.”

Ánh mắt Phong Diễm khẽ lóe, lễ phép đáp lại: “Chào ngươi, tuyển thủ Đế Thu.”

Hắn gọi ta, gọi thẳng tên ta.

Thật sự rất vui.

Phong Diễm nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt trong chốc lát, rồi chậm rãi mở miệng: “Ta có thể cùng ngươi nói riêng mấy câu được không? Có vài lời ta muốn nói với ngươi.”

Đế Thu ép xuống cơn giận đang sôi trào trong lồng ngực.

Dù Phong gia toàn những kẻ chẳng ra gì, nhưng kẻ thù của hắn là lão già Phong Nhuệ, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tiểu tử trước mặt này.

Hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn Phong Diễm cao hơn mình nửa cái đầu, thái độ vẫn không chút sợ hãi: “Được.”

Nói riêng? Hừ, chắc chắn là muốn nhân cơ hội khiêu khích ta. Vừa hay ta đang bực tức, chưa tìm được chỗ phát tiết, tiểu tử này đúng lúc tự dâng đến cửa.

Dưới ánh mắt dò xét của mọi người trong đại sảnh, Đế Thu rất nhanh đã đi ra cửa lớn cùng Phong Diễm.

Bên trong đại sảnh, đám người nhà họ Tống hai mặt nhìn nhau.

Tống Huyền Trương lập tức quay sang Tống Dương hỏi: “Tống Dương, con mau nói thật, rốt cuộc Phong Diễm đến nhà chúng ta làm gì? Vô sự bất đăng tam bảo điện, thằng bé này vốn rất hiếm khi đến chỗ chúng ta cơ mà.”

Tống Dương bị cả nhà dồn ép đến mức da đầu tê dại, bực bội đưa tay vò đám tóc vàng rối bù: “Con cũng đâu biết. Vừa rồi lúc chúng ta rời khu chuẩn bị, hắn đã bị nguyên soái Phong Nhuệ gọi đi. Sau đó khi ra ngoài, hắn bèn nói muốn đi cùng con tới Tống gia, con cũng chẳng hiểu sao, cứ thế đi theo thôi.”

Tống Huyền Trương trợn mắt: “Con nói là cùng hắn đi tới Tống gia? Đây vốn là nhà của con, phải nói là về mới đúng!”

"Được rồi, được rồi, giờ quan trọng hơn vẫn là lo cho Tiểu Thu trước đã." Tống lão gia tử lo lắng nhìn ra ngoài cửa, “Phong Diễm chẳng lẽ thật sự là cố ý tới tìm Tiểu Thu sao?”

Nói xong, ông lại nhìn sang Chu Lệ: “Chu Lệ, các con rốt cuộc đã làm gì? Sao giờ này mới về? Còn nữa, Tiểu Thu thế nào rồi? Tức giận đến mức mặt đỏ bừng, sắp nổ tung như quả bóng cao su vậy!”

Chu Lệ chột dạ đáp: “Chúng ta… chỉ là đi Nguyệt Tinh dạo một vòng, tiện thể ta dẫn hắn sang mấy tinh cầu khác nhìn ngắm. Chắc là… ừm, chắc do say tàu, đúng rồi, say tàu nên mới khó chịu như vậy thôi.”

Hắn tuyệt không dám nói thật chuyện đã đưa Đế Thu tới chợ đêm. Nếu để lão gia tử biết, chỉ e đôi chân hắn sẽ bị đánh gãy ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment