Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương

Chương 43

Người cầm đầu nổi bật hẳn ra khỏi đám đông. Hắn mặc trang phục rực rỡ, trên gương mặt dữ tợn có một vết sẹo dài chém xéo từ thái dương kéo thẳng xuống má, gần như chia đôi cả khuôn mặt. Vóc người hắn cao hơn hẳn đồng bọn, bắp thịt cuồn cuộn căng chặt dưới lớp da xanh lam, khí thế hung bạo áp bức người đối diện.

Thằn lằn nhân vừa thấy hắn liền cuống quýt lao tới, giọng nói đầy lấy lòng và xu nịnh:

“Thuyền trưởng Sall, việc ngươi dặn dò ta đã làm xong. Người ta mang đến cho ngươi rồi. Theo như ước định, thiếu niên kia… khuyên tai phải thuộc về ta.”

Chu Lệ lập tức ngây người, đầu óc trống rỗng.

Sall thuyền trưởng?!

Chẳng lẽ chính là tên hải tặc đứng đầu bảng chiến lực khét tiếng — Sall?

Trong ký ức, tại khu băng hàn ngày đó, ba tên hải tặc tinh nhân nhân cơ hội đào thoát. Sau đó, bọn họ đã từng dốc sức truy tìm tung tích nhưng vẫn không có kết quả. Khi ấy Chu Lệ đã mơ hồ nảy sinh bất an, giờ phút này chứng kiến bọn chúng mang theo thế trận chuẩn bị đầy đủ xuất hiện, sự bất an ấy rốt cuộc thành hiện thực.

Sall thuyền trưởng — kẻ khét tiếng khắp tinh tế vì tội ác ngập trời, đốt giết cướp bóc, không việc ác nào không làm. Đáng sợ hơn hết, hung tàn là vậy nhưng thực lực hắn lại cực kỳ kinh khủng, một mình đứng sừng sững trên hàng trăm triệu vạn cường giả.

Hắn là dị năng giả SS cấp!

Khác với Phong Diễm mới chỉ vừa bước vào SS cấp, tinh thần lực của Sall đã tích lũy nhiều năm, hiện tại đang ở giai đoạn đỉnh phong nhất. Nếu Phong Diễm đối đầu trực diện, cơ hội thắng gần như bằng không.

Toàn thân Chu Lệ căng cứng, da đầu tê rần, mồ hôi lạnh túa ra từ từng lỗ chân lông. Hắn vội vàng ẩn tay vào trong đấu bồng, lặng lẽ khởi động bộ đàm cầu viện — nhưng chỉ sau vài giây đã phát hiện tín hiệu hoàn toàn không thể phát ra ngoài!

Thì ra lớp tường laser kia không chỉ phong tỏa đường lui, mà ngay cả tín hiệu liên lạc cũng bị triệt để che khuất.

Chết tiệt thật!

Sall hờ hững liếc thằn lằn nhân một cái, giọng nói lạnh nhạt xen khinh miệt:

“Biết rồi. Đã đáp ứng ngươi thì tự nhiên sẽ không nuốt lời.”

Nói dứt, hắn lôi mạnh từ phía sau ra ba người, chỉ tay về phía Đế Thu và Chu Lệ đã bị lột mũ đấu bồng, giọng khàn khàn đầy uy h**p:

“Nhận kỹ xem, có phải bọn chúng không?”

Khi thấy rõ ba kẻ bị kéo ra, sắc mặt Chu Lệ lập tức chìm vào tuyệt vọng.

Bọn bị bắt kia chính là ba tên hải tặc tinh nhân đào thoát từ khu băng hàn!

Quả nhiên, Sall đến nơi này chính là vì bọn chúng.

Một tên trong đó lập tức gật đầu, ánh mắt ngập tràn hung tàn cùng hận ý:

“Đại ca, chính là bọn chúng! Chính bọn chúng ở khu băng hàn g**t ch*t lão đại! Suýt nữa còn giết luôn chúng ta. Đại ca, nhất định phải báo thù cho lão đại, đừng để chúng chết dễ dàng, hãy hành hạ chúng, cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại của tộc Nổ Tinh!”

“Ngươi đúng là thứ rác rưởi!” Sall bất ngờ giáng một cái gõ mạnh vào đầu hắn, gầm lên, “Chút chuyện nhỏ trên hành tinh R20 cũng làm không xong, còn mặt mũi mở miệng xưng là em trai Sall ta? Đúng là ném hết mặt mũi ra ngoài vũ trụ!”

Tên hải tặc kia vội vàng co rụt cổ, lí nhí giải thích:

“Không… không phải chúng giết chúng ta, mà là con Ác Mộng Bạc trong tay hắn…”

Động tác của Sall khựng lại, ánh mắt lóe lên tham lam, nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện:

“Ngươi nói… Ác Mộng Bạc ở trong tay hắn?”

Tên hải tặc kia gật đầu lia lịa:

“Đúng vậy! Không chỉ Ác Mộng Bạc, hắn còn thu phục cả một con gấu trắng cao đến ba mươi mét! Đại ca, ta biết ngươi thích nhất loại hung thú này. Lúc trước chúng ta tìm đến hắn, vốn định bắt Ác Mộng Bạc để dâng cho ngươi, không ngờ còn gặp phải con hung thú kia khủng khiếp như thế.”

“Càng khủng khiếp càng thú vị!” Sall thè lưỡi l**m môi, cười khan, “Ngươi biết gì chứ, ta chỉ thích loại hung thú mạnh như thế.”

Ánh mắt hắn chuyển hẳn về phía Đế Thu, tia nhìn tham lam càng thêm rõ rệt.

Hắn vứt phăng tên đệ đệ qua một bên, sải bước về phía Đế Thu.

Chu Lệ lập tức định chắn trước, nhưng còn chưa kịp thì một bóng người đã nhanh hơn hắn.

Ầm! Một bức tường lửa nóng rực từ dưới đất dựng thẳng lên, chặn đứng bước tiến của Sall. Ngọn lửa cuồn cuộn bốc thẳng trời cao, sức nổ thổi tung mũ đấu bồng, để lộ gương mặt Phong Diễm.

Phong Diễm đứng vững ở hàng đầu, ánh mắt sắc bén như đao, toàn thân căng chặt bảo hộ Đế Thu sau lưng, từng sợi thần kinh đều dồn về đối thủ trước mặt.

Trong mắt Sall hiện lên một tia kinh ngạc, hắn liếc nhìn bức tường lửa rồi tập trung soi xét gương mặt Phong Diễm.

Ngay sau đó, một tên hải tặc to con phía sau hét to:

“Sall thuyền trưởng! Ta nhận ra hắn! Hắn chính là con trai độc nhất của Nguyên soái Phong Nhuệ ở hành tinh R20 — Phong Diễm! Hắn còn là hạt giống được kỳ vọng nhất của liên minh trong giải thi đấu tinh tế hiện tại!”

Vừa dứt lời, ánh mắt Sall vốn đang tò mò bỗng chuyển sang phấn khích điên cuồng:

“Con trai Phong Nhuệ?! Ha ha ha ha!”

Kẻ khó tìm bao năm nay lại tự dâng đến cửa!

Sall giơ tay chỉ lên khuôn mặt hắn, gầm rống:

“Biết vết sẹo này từ đâu mà có không, nhóc con? Chính là tuyệt tác do cái lão già chết tiệt phụ thân ngươi lưu lại! Bao năm nay ta tìm hắn để báo thù nhưng không có cơ hội. Không ngờ hôm nay, không cần ta tìm, ngươi lại tự chui đầu vào lưới. Quả thật làm ta quá mức hài lòng!”

Phong Diễm khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm lạnh.

Sall nhếch môi cười tàn ác, vết sẹo trên mặt vì động tác mà vặn vẹo càng thêm kh*ng b*, tựa như khuôn mặt sắp bị xé toạc.

Ngọn lửa trên tường phừng phừng bốc cháy, khiến không khí xung quanh nóng bỏng, cả bầu trời bị nhuộm thành màu hồng rực.

Một tàn lửa rơi xuống người thằn lằn nhân, ngay tức thì cơ thể hắn chìm trong biển lửa. Hắn gào thảm, lăn lộn trên đất, may nhờ lớp vảy dày cộm mới miễn cưỡng giữ được mạng. Khi lửa tắt, toàn bộ vảy trên thân gần như cháy rụi, trong không khí còn vương lại mùi thịt nướng khét lẹt.

Sall nhìn cảnh ấy, trong mắt lóe thêm kinh ngạc.

Chỉ một tia lửa nhỏ đã đủ thiêu rụi lớp da dày của thằn lằn nhân, rõ ràng hỏa lực Phong Diễm vượt xa tưởng tượng.

Nhưng càng như thế, càng không thể để hắn sống. Một kẻ trẻ tuổi như vậy đã có năng lực này, nếu vài năm nữa trưởng thành, e còn đáng sợ hơn cả Phong Nhuệ! Để hắn sống sót chẳng khác nào thả hổ về rừng, sau này hải tặc chúng chỉ càng khó sinh tồn trên R20.

Phong Diễm bình thản nói, giọng lạnh lẽo:

“Ngươi đã biết ta là con trai Phong Nhuệ, ắt hẳn cũng biết rõ thủ đoạn của phụ thân ta. Nếu ngươi dám động đến ta hay bằng hữu ta, ta đảm bảo cả đám ngươi sẽ bị xóa sạch khỏi tinh hệ này.”

Sall cười nhạo khinh thường:

“Ngươi nghĩ bọn ta ngu ngốc sao? Phi thuyền của ta có trang bị ẩn giấu từ khoa học kỹ thuật tối tân nhất do tộc Thằn Lằn cung cấp. Với năng lực của các ngươi, tuyệt đối không tìm ra nổi. Hơn nữa, giết ngươi ở đây xong, thi thể cũng chẳng ai phát hiện, làm sao biết là ta? Cho dù có biết, thì sao? Ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng đau đớn của lão già Phong Nhuệ kia!”

Ngọn lửa tường càng lúc càng lan rộng, l**m tới sát vách laser.

Sall càng nói càng hưng phấn:

“Cho dù ngươi là dị năng giả SS cấp, nhưng chỉ một mình thì căn bản không phải đối thủ của ta. Trận chiến này ngay từ đầu đã là thế trận áp đảo. Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, có lẽ ta còn nể tình từng có giao tình với phụ thân ngươi mà tha cho ngươi một mạng.”

Tường lửa rực cháy chạm đến vách laser, từng tiếng “xèo xèo” vang lên, lác đác lóe tia điện. Laser tường đã bắt đầu xuất hiện những khối mờ nhạt.

Bức tường hỏa diễm kia không phải tường lửa tầm thường, mà là kết quả ba ngày liền Phong Diễm khổ luyện, dùng SS cấp hỏa diễm ngưng tụ thành. Chỉ cần một tia lửa dính vào vật dễ cháy liền lập tức bùng phát. Ngay cả dị năng giả SS cấp trong thời gian ngắn cũng khó phá vỡ.

Nhưng nó tiêu hao cực nhiều tinh thần lực, hắn khó duy trì được lâu.

Sall nói đúng: hắn không phải đối thủ.

Nhưng hắn có thể liều hết toàn lực, tranh thủ thời gian cho Chu Lệ và Tống Dương đưa Đế Thu rời đi.

Bức tường laser “rắc” một tiếng, nứt ra khe hở vừa đủ cho một người lách qua.

Trong đầu Phong Diễm chợt hiện về ký ức trận chiến với mẫu trùng ở hoang nguyên. Lần đó hắn bước một chân vào sinh tử, trải nghiệm ấy khiến hắn trưởng thành vượt bậc.

Xin tha? Không! Tôn nghiêm của hắn đã từng bại trong tay Đế Thu, từ sau hôm đó hắn thề, dù chết cũng phải đứng thẳng mà chết!

Huống hồ, hắn thừa biết bọn hải tặc này không hề định buông tha, tất cả chỉ là sỉ nhục và trêu ngươi.

Hắn liếc nhìn Tống Dương, ánh mắt hai người giao nhau, trong khoảnh khắc đã hiểu ý nhau. Tống Dương âm thầm gật đầu, lặng lẽ áp sát Đế Thu.

“Đế Thu…” Trong tiếng lửa cháy rừng rực và âm thanh lách tách, giọng Phong Diễm hạ thấp, chỉ đủ hai người nghe rõ, “Chút nữa ta sẽ cản bọn chúng. Tống Dương và Chu Lệ sẽ đưa ngươi đi, các ngươi về phi thuyền thì lập tức rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất. Sau đó… hãy liên lạc với phụ thân ta.”

“ Ông ấy nhất định sẽ đến cứu ta.”

Hắn hơi dừng lại, chậm rãi nói: “Đừng lo cho ta, ta đã không còn là Phong Diễm yếu ớt năm xưa ở cánh đồng hoang vu nữa. Ta bây giờ đã mạnh hơn, đủ sức ngăn cản hắn nếu phụ thân có tới.”

Đế Thu chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt lạnh lùng kiên định, trong mắt hắn thoáng hiện một tia cảm xúc khó hiểu. Đây là… đang bảo vệ hắn sao? Khi nào thì mối quan hệ giữa bọn họ lại trở nên gắn bó đến vậy?

Ánh mắt Phong Diễm khẽ liếc qua Tống Dương. Ngay khoảnh khắc tay Tống Dương vừa chạm lên vai Đế Thu, một tiếng gầm dữ dội liền bùng phát khỏi cổ họng hắn. Ngọn lửa vốn chỉ chập chờn trên bức tường bỗng dâng vọt lên tận trời, hóa thành hỏa diễm cuồng bạo như sóng triều, ào ạt phóng thẳng về phía đám hải tặc tinh nhân đối diện.

Bọn hải tặc hoàn toàn không ngờ Phong Diễm sẽ bất ngờ đánh lén, hoàn toàn không màng võ đức. Khi chúng còn chưa kịp phản ứng, biển lửa đã ập xuống, nuốt trọn thân thể bọn chúng.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi. Lửa đỏ ngùn ngụt lan khắp vùng đất, l**m sạch mọi thứ như biến nơi này thành luyện ngục.

Tống Dương lập tức kéo Đế Thu, lao về phía lối ra mà ngọn lửa mới tạo thành lỗ hổng. Chu Lệ cũng không chút do dự, vội vàng đuổi sát phía sau.

—Chạy mau!

—Nhanh hơn nữa!

—Sắp tới cửa động rồi!

Chỉ cần thoát khỏi nơi này, tín hiệu truyền tin sẽ lập tức khôi phục, đến lúc đó bọn họ có thể phát đi cầu cứu!

Nhưng Phong Diễm một mình tuyệt đối không thể chống chọi được! Hắn sẽ chết mất! Tuyệt đối không thể để Phong Diễm chết!

Tống Dương và Chu Lệ tim đập dồn dập, toàn thân dốc hết sức bay vút đi, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. Khoảng cách đến cửa động chỉ còn một đoạn nữa thôi thì—

Một tiếng gào thét dữ dội vang vọng khắp hang động.

Trong nháy mắt, cả thân thể Tống Dương bị một luồng áp lực khủng khiếp ép xuống. Khí huyết trong cơ thể đảo loạn cuồn cuộn, hắn hoàn toàn không thể khống chế, lập tức quỳ rạp xuống đất. Đại não như bị một cơn chấn động cực lớn oanh tạc, chưa kịp kêu một tiếng, hắn đã hôn mê ngay tại chỗ.

Chu Lệ cũng chung số phận, thân thể ngã xuống đất ngất lịm. Trước khi mất đi ý thức, hắn cố gắng ngước nhìn về phía Sall.

Chỉ thấy Sall trong tay cầm một món tăng cường khí, nụ cười dữ tợn như ác ma vừa bò ra từ địa ngục. Hắn mở rộng năng lực tràng của mình, dưới tác dụng cường hóa, vốn dĩ đã là cấp SS nay lại càng tăng vọt lên một tầng sức mạnh đáng sợ.

Khóe miệng Phong Diễm rỉ ra một vệt máu, hắn vận hỏa diễm biến thành những thanh lửa kiếm cắm xuống mặt đất, gắng gượng chống đỡ, tuyệt đối không để mình quỳ xuống.

Hắn vẫn đứng vững, mặc cho âm thanh "rắc rắc" xương cốt vặn xoắn vang vọng trong tai.

Trong biển lửa hừng hực và tiếng gào thảm thiết của hải tặc, Sall ngửa mặt cười cuồng loạn:

“Ha ha ha ha! Muốn chạy trốn ư? Ngày hôm nay, các ngươi không một ai thoát nổi! Phong Diễm, ta quả thật đã coi thường ngươi. Không ngờ ngươi vẫn còn bản lĩnh này, dám ngay dưới mí mắt ta mà giở trò!”

Hắn nheo mắt dữ tợn, tiếp lời:

“Đứng thẳng nổi sao? Ta e rằng xương cốt ngươi đã vỡ nát cả rồi chứ? Đau đến mức này còn cố chống, không sợ chết sao? Quỳ xuống cầu xin ta đi! Biết đâu ta vui vẻ, sẽ cho ngươi một con đường sống.”

Một ký ức mơ hồ vụt lóe lên trong tâm trí Sall.

Phong Diễm khẽ đưa tay lau đi vệt máu bên môi, đôi mắt bùng cháy ý chí kiên nghị, không hề có chút sợ hãi. Giọng nói hắn lạnh lùng:

“Ta – Phong Diễm! Dù có chết cũng quyết không cúi đầu khuất phục trước ác đồ như ngươi!”

Đã từng, hắn sợ hãi thân phận cao cao tại thượng của bản thân sẽ bị chà đạp. Nhưng giờ đây, hắn đã không còn là thiếu niên non nớt vừa đặt chân vào đấu trường. Tai nạn từng khiến hắn gục ngã, nay lại trở thành thử luyện tôi rèn hắn.

Nếu số phận không thể đánh gục hắn, thì kẻ khác cũng không thể! Trái lại, chính hắn sẽ là người đánh bại đối phương!

"Đáng chết!" Sall mặt mày dữ tợn, giận dữ gầm thét:

“Chính là ánh mắt đó! Năm xưa, phụ thân ngươi cũng nhìn ta bằng ánh mắt này! Ngươi thà chết cũng không quỳ sao? Được! Ta sẽ đánh đến khi ngươi phải quỳ!”

“Ta muốn xem rốt cuộc là chân ngươi cứng rắn hơn hay nắm đấm ta rắn chắc hơn!”

Hắn sải bước lao tới, nắm đấm siết chặt giơ cao, như muốn đập nát đầu Phong Diễm.

Phong Diễm giận dữ trừng mắt nhìn hắn, ánh nhìn không hề có nửa phần run sợ.

Đúng lúc nắm đấm sắp giáng xuống, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau ngọn lửa:

“Ta hỏi, các ngươi có phải đã quên là ta vẫn còn ở đây?”

Âm thanh vừa dứt, từ trong biển lửa, một thiếu niên chậm rãi bước ra.

Ngọn lửa nóng bỏng vờn quanh thân thể hắn, l**m láp da thịt nhưng không hề để lại vết cháy nào trên y phục. Thứ lửa dữ dội kia, với hải tặc là cực hình, vậy mà trước mặt hắn lại chỉ như ảo ảnh hư vô.

Sall và Phong Diễm đồng thời ngẩn ra. Sall khiếp sợ, còn Phong Diễm thì vui mừng khôn xiết.

Đế Thu đi thẳng tới bên cạnh Phong Diễm, ánh mắt đảo qua người hắn từ đầu đến chân, rồi hờ hững trách móc:

“Xương cốt đều gãy cả rồi, còn bày đặt anh hùng. Muốn mất mạng chó thật sao? Không mau nằm xuống cho ta!”

Phong Diễm nhìn thiếu niên trước mặt – người không hề hấn gì trong trường lực của Sall, thậm chí còn thoải mái tự nhiên đến vậy – trong lòng dâng trào xúc động. Không nói thêm lời nào, hắn lập tức ngã xuống đất.

Đệ đệ bảo hắn nằm, hắn liền nằm.

Đệ đệ quan tâm đến hắn, lo lắng cho tính mạng của hắn.

Quả nhiên, đệ đệ là người tốt nhất.

Vừa dịu dàng, lại vừa đáng yêu.

Dị năng đã hoàn toàn tiêu hao, ngọn lửa bốn phía cũng dần dần tắt lụi.

Mặt đất khắp nơi một mảnh hỗn độn tan hoang.

Ngoại trừ Sall, tất cả đám hải tặc tinh nhân đều chật vật ngã rạp trên mặt đất. Y phục của bọn chúng đã bị lửa cháy rách nát, da thịt toàn thân đều mang theo vô số vết bỏng ở những mức độ khác nhau.

Chúng lăn lộn k** r*n thảm thiết hồi lâu, cho đến khi cơn đau nhức giảm bớt đôi chút mới miễn cưỡng vịn lẫn nhau mà bò dậy.

Phía bên kia, Phong Diễm đã sớm chống đỡ đến cực hạn. Ngay tại khoảnh khắc nghe Đế Thu bảo hắn nằm xuống, ý chí hắn cũng không còn gượng nổi nữa, ngã phịch xuống đất.

Chu Lệ cùng Tống Dương vẫn hôn mê bất tỉnh ở cách đó không xa.

Phong Diễm nằm trên đất, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang từng bước đi tới trước mặt mình — Đế Thu. Trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Chỉ chưa đầy nửa tháng, đây đã là lần thứ hai Đế Thu đứng chắn trước mặt hắn để bảo vệ hắn.

Lần đầu tiên, hắn hoàn toàn không hề biết ơn, thậm chí còn ngạo mạn cự tuyệt.

Đó là khi ở khu hoang dã chiến đấu với mẫu trùng. Khi ấy hắn còn hăng hái tự phụ, từ nhỏ đến lớn luôn được vô số người ca tụng và ngưỡng mộ.

Hắn tự cho mình vô cùng cường đại, tin rằng trong giải thi đấu của Liên minh Tinh tế, không kẻ nào là đối thủ của hắn.

Thế nhưng hiện thực đã hung hăng cho hắn một cú tát cảnh tỉnh.

Hắn không đánh bại nổi mẫu trùng.

Càng tệ hơn, ngạo mạn mù quáng khiến hắn không nhìn thấy cái gọi là “cường giả chân chính” mạnh đến nhường nào. Khi ấy, Đế Thu đã ra tay cứu hắn, vậy mà hắn chẳng những không biết cảm kích, trái lại trong lòng lại đầy khinh thường.

Giờ phút này, Đế Thu một lần nữa chắn phía trước hắn, dùng thân thể gầy yếu nhưng kiên định để bảo vệ hắn.

Ô ô ô… cảm động không sao nói thành lời!

Hắn lúc trước quả thật đúng là mắt chó mù lòa, bản thân chẳng khác gì con ếch ngồi đáy giếng, không biết vũ trụ rộng lớn vô ngần, lại ngu xuẩn đem giun dế trên trời coi là thần thú che trời.

Sall nhìn thiếu niên kia không hề bị ảnh hưởng bởi năng lực tràng của mình, nụ cười dữ tợn trên mặt dần dần cứng lại, ánh mắt trở nên cảnh giác. Hắn chăm chú đánh giá thiếu niên thoạt nhìn yếu ớt kia:

“Ngươi tại sao lại không chịu ảnh hưởng từ năng lực tràng của ta?”

Thiếu niên mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược:

“Trong tình huống nào thì sẽ không bị năng lực tràng ảnh hưởng?”

Sall khựng lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Tình huống nào? Chỉ có hai loại khả năng.

Một là mang trên người thiết bị phụ trợ phòng ngự để kháng cự công kích của năng lực tràng. Loại trang bị đó giống như bộ phục vụ du hành vũ trụ, bao bọc kín mít cả người.

Rất rõ ràng, trên người thiếu niên không hề có thứ đó.

Loại khả năng này loại bỏ, vậy thì chỉ còn một đáp án — tinh thần lực của hắn vượt hẳn lên trên mình.

Tinh thần lực của Sall vốn đã ở cấp SS, hơn nữa nhờ tăng mạnh khí gia trì, trên lý thuyết có thể gần đạt tới cấp SP. Trong loại năng lực tràng này, vậy mà thiếu niên ấy vẫn đi lại thong dong như chốn không người.

Trải qua vô số năm chém giết và thực chiến, trực giác cho Sall biết — hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của thiếu niên này.

Ánh mắt Sall lóe lên, hắn cười lớn, vừa nhìn thiếu niên, vừa liếc sang Phong Diễm chật vật bên cạnh:

“Khó trách lão đại bọn họ chết thảm. Ta đã nghi ngờ rồi — chỉ một con hung thú thì sao có thể giết được người đứng hạng năm bảng chiến lực? Thì ra kẻ thật sự ra tay chính là ngươi.”

Hắn chậm rãi thu hồi năng lực tràng, lại cố nặn ra nụ cười:

“Vừa rồi thấy hài tử của bạn cũ nên ta nhất thời xúc động, mở ra một trò đùa nhỏ thôi, chớ nên để bụng. Ngươi ta xem như không đánh thì không quen biết, ngươi gọi là Đế Thu đúng chứ? Ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi, từ nay về sau coi như bằng hữu.”

Đế Thu nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhíu mày:

“So với bọn ngốc kia còn biết suy nghĩ hơn nhiều. Xem ra ngươi vẫn còn chút đầu óc.”

Trong lòng Sall lửa giận bốc cao, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng giữ nụ cười:

“Ngươi nói đúng, đầu óc là thứ tốt, đáng tiếc không phải ai cũng có. Ta tuy thô lỗ, nhưng ít ra còn biết phân biệt đúng sai.”

Hắn đưa tay chỉ vào thi thể thằn lằn nhân bị thiêu đen:

“Chính tên này nói với ta rằng vật chứa bị người cướp, nhờ ta giúp một tay. Ta mới tốt bụng ra mặt. Nhưng vừa rồi ta quan sát, rõ ràng hắn đã nói dối. Đã vậy thì giữa chúng ta chẳng có mâu thuẫn gì cả. Ta chỉ vì lòng tốt mà thành chuyện xấu thôi.”

Thằn lằn nhân sững sờ, há hốc miệng, trợn tròn mắt.

???

Không phải, không phải thế! Rõ ràng chính ngươi phát ra lệnh truy nã, ta mới chủ động hợp tác với ngươi! Sao chỉ chớp mắt ngươi đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu ta?!

Sall cười ha ha, khoát tay:

“Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy hôm nay coi như bỏ qua. Đế Thu lão đệ, sau này có dịp, ta sẽ mời ngươi uống rượu nói chuyện lâu dài.”

Nói xong hắn mở bộ đàm, truyền lệnh:

“Thả dây xuống.”

Ngay lập tức, trên không trung cửa khoang phi thuyền mở ra, hơn năm mươi sợi dây thừng đồng loạt hạ xuống.

Phong Diễm vừa thấy bọn hải tặc chuẩn bị rút lui, liền há miệng muốn nói gì, nhưng xương sườn gãy khiến ngực đau nhói, mùi máu tanh dâng lên tận cổ họng. Hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Sall liếc thấy, liền nở nụ cười khô khốc:

“Phong Diễm lão đệ, thương thế của ngươi không nhẹ đâu. Mau về tìm thầy thuốc chữa trị đi. Tuy không chết được, nhưng xương sườn đâm vào ngực thì đau lắm đấy.”

Hắn thong thả cột dây thừng vào hông. Đám hải tặc khác thấy vậy cũng vội vã học theo, chuẩn bị rút lui theo sau.

Dù không rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng từ trước đến nay phán đoán của Sall thuyền trưởng chưa bao giờ sai. Hắn bảo rút lui, tất nhiên có lý do.

Đế Thu khẽ chớp mắt, ánh nhìn lướt qua Phong Diễm đang thoi thóp, rồi lại chuyển về phía Sall.

Sall không đoán ra thiếu niên kia đang nghĩ gì. Nhưng thấy hắn không hề có ý cản trở, thậm chí trên mặt còn có vẻ thản nhiên, trong lòng Sall cười lạnh: Quả nhiên vẫn là đứa bé ngây thơ, chỉ cần vài câu lấy lòng liền bị lừa.

Có điều, hành tinh R20 từ bao giờ lại xuất hiện một kẻ b**n th** khủng khiếp đến thế? Thực lực e rằng còn vượt cả Phong Nhuệ năm đó! Xem ra sau này không thể tùy tiện động đến R20 nữa.

Sall nắm chặt dây thừng, cười gượng với Đế Thu:

“Tạm biệt, Đế Thu lão đệ.”

“Ha ha.”

Đế Thu bỗng bật cười hai tiếng.

Sall hơi khựng lại, nhưng dây thừng đã bắt đầu cuốn siết, tốc độ cực nhanh. Chỉ cần vài giây, hắn có thể trở lại phi thuyền.

Chỉ cần lên phi thuyền, lập tức có thể khởi động nhảy không gian, rời khỏi nơi quỷ quái này.

Cho dù thiếu niên này mạnh mẽ đến đâu, cũng tuyệt đối không thể đuổi theo phi thuyền vũ trụ.

Sall còn đang mơ tưởng đến cảnh rút lui, chợt nghe một tiếng “tách” nhỏ khẽ vang lên.

Ngay sau đó, từ trên cao truyền xuống một tiếng nổ kinh thiên động địa. Ngọn lửa rực sáng chói mắt, ánh bạch hỏa đỏ lòe khiến mắt hắn đau nhói, không thể mở ra.

Vô số mảnh vỡ nóng bỏng như thiên thạch từ trên trời mưa xuống, va đập vào mặt đất, tạo ra từng hố sâu, khói bụi cuồn cuộn dâng cao.

Sall ngây dại, ngẩng đầu nhìn lên — cảnh tượng như tận thế phản chiếu trong mắt hắn.

Phi thuyền của hắn… đã biến mất!

Chiếc phi thuyền kiên cố với phòng ngự MAX, lúc nãy còn nguyên vẹn trên không, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành vô số mảnh vụn bay tán loạn, rơi lả tả xuống đất!

Sall hoảng loạn tháo dây thừng, ánh mắt kiêng kỵ nhìn về phía thiếu niên đối diện:

“Ngươi làm sao?”

Thiếu niên nhìn hắn, nụ cười nhàn nhạt:

“Đã đến đây rồi, nào có chuyện nói đến là đến, nói đi là đi? Ta chưa cho phép, ngươi còn muốn đi đâu?”

Nói rồi, hắn bước lên một bước.

Sall bản năng lùi lại một bước, trong lòng run sợ, cẩn thận hỏi:

“Ngươi muốn thế nào mới cho ta rời đi?”

Đế Thu trầm ngâm giây lát rồi đáp:

“Có qua có lại mới đúng đạo lý. Vừa rồi ngươi muốn ép Phong Diễm quỳ xuống, vậy bây giờ ta muốn các ngươi quỳ xuống cầu xin tha mạng. Quỳ cho đến khi ta hài lòng, ta sẽ suy nghĩ cho các ngươi rời đi.”

Sall sững sờ, nụ cười gượng gạo biến mất, sắc mặt trở nên trắng bệch xen lẫn tím tái:

“Ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta chịu lùi nhịn là đã nể mặt ngươi, đừng tưởng ta thật sự sợ ngươi. Nếu liều chết tương tàn, chưa chắc ai mới là kẻ bỏ mạng!”

Hắn hít sâu một hơi:

“Hơn nữa, ngươi biết chọc giận ta sẽ có hậu quả gì không? Nếu ta chết, cả Nổ Tinh sẽ tổng động viên toàn lực báo thù ngươi. Thanh danh Nổ Tinh lợi hại thế nào, chắc ngươi từng nghe qua?

Ta có thương tổn đồng bọn của ngươi, nhưng ngươi cũng hủy phi thuyền của ta. Trên phi thuyền cũng có huynh đệ của ta. Vậy coi như ngang bằng. Ngươi thả ta đi, coi như hôm nay chưa từng có chuyện gì. Thế nào?”

“Ngươi không sợ ta sao?”

Đế Thu bỗng buông một câu không đầu không đuôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, những hải tặc tinh nhân ai nấy sợ hãi giá trị đã cao vọt, phần lớn đều căng đến cực hạn. Nhưng trên đỉnh đầu Sall, giá trị sợ hãi lại chỉ hiện lên một con số nhỏ nhoi.

[Sợ hãi giá trị: 2]

Con số “2” trơ trọi giữa khoảng không, lạc lõng và đáng thương.

Sall lắc đầu:

“Không sợ. Ta đã nhiều năm lăn lộn giữa ranh giới sống chết, đã sớm quên thế nào là sợ hãi.”

Trong tình huống này sao có thể nhận sợ! Nhận sợ chính là tự hủy uy thế, nâng cao khí thế đối phương!

“Vậy à?”

Đế Thu không giận, chỉ buông tiếng thở dài. Ánh mắt hắn hạ xuống khỏi đỉnh đầu Sall, bàn tay khẽ giơ lên, giọng điệu mang chút tiếc nuối:

“Thế thì đáng tiếc, ngươi chẳng có chút giá trị nào.”

Lời vừa dứt, trong tay hắn vang lên một tiếng nhỏ.

Trong nháy mắt, Sall chỉ thấy trời đất quay cuồng, trước mắt đảo loạn, bầu trời và mặt đất không ngừng xoay chuyển trong tầm mắt.

Đến khi tầm nhìn ổn định, hắn ngẩng lên, thấy thân thể quen thuộc của chính mình cùng ánh mắt hoảng sợ tột cùng của thuộc hạ.

Cơ thể kia vẫn còn nguyên, nhưng trên cổ trống rỗng, còn cái đầu vốn dĩ nên ở đó… đã biến mất.

Đôi đồng tử Sall run rẩy, hắn há miệng định nói gì, nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.

Đầu hắn… đã rơi mất!

Đế Thu… rốt cuộc đã làm thế nào?

Ngay cả khoảnh khắc ra tay hắn cũng không hề nhìn thấy!

Bình Luận (0)
Comment