Mặc Chi Đồng

Chương 19

Vào tháng mười hai, hai luồng không khí lạnh đến cùng lúc, nhiệt độ lập tức rơi xuống thấp, gió thổi lá vàng rụng đầy mặt đất, cả N thành hiện ra vẻ tiêu điều của mùa đông.



Trước đây, hàng năm khi khí hậu thay đổi, Mặc Đồng sẽ bị viêm khí quản, ho sù sụ. Năm nay lại không có gì, hơn nữa bệnh đau đầu cũng tốt hơn rất nhiều, đã rất lâu rồi không dùng thuốc giảm đau.

Chu Thích Hoài đi công tác ở Hongkong, thoáng cái đã qua mười ngày.

Mặc Đồng ở nhà một mình, khi bứt người ra khỏi đống sách vở, không ngờ lại thấy vắng vẻ. Có lúc nửa đêm nằm mơ, trong lúc mơ màng sẽ nghe được tiếng ho của anh ta, ngửi thấy mùi thuốc lá như có như không tỏa ra từ thư phòng.

Mặc Đồng sẽ thình lình lấy chăn trùm kín đầu, lòng căm tức mắng mình đầu óc hồ đồ mà đi nằm mơ.

Nhưng Chu Thích Hoài vẫn không có chút tin tức nào, một cuộc điện thoại cũng không.

Tròn nửa tháng trôi qua.

Một đêm, Mặc Đồng khát nước, thức dậy định xuống bếp uống chút nước, vừa mở cửa phòng, đã thấy nhà bếp sáng đèn, thân hình cao lớn kia đứng dưới ánh đèn.

Anh ta chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Mặc Đồng.

Khóe miệng Mặc Đồng chầm chậm nổi lên một nụ cười nhẹ trong vắt, nhạt như cơn gió nhẹ; trong đáy lòng, ở một góc không ai biết, lại mọc lên một ngọn lửa nho nhỏ, một tia ấm áp dâng lên từ tận trong lòng, từ khóe mắt đến vành tai đều ấm áp.

Chu Thích Hoài nhìn cậu bé đứng trước mặt, đôi mắt ngái ngủ vừa liếc qua đã trong suốt như nước, sóng nước đầy tràn.

Mấy ngày qua, cậu hình như cao thêm một chút, sắc mặt cũng không tái nhợt có bệnh như trước.

Ánh mắt nóng ấm, nụ cười nhàn nhạt đan trên khuôn mặt thanh tú, dệt nên muôn vạn lời nói.

Đó chính là những lời mà anh ta cần, chính là kết quả mà anh ta mong muốn, hôm nay cuối cùng đã có thể đưa tay chạm vào.

Chu Thích Hoài lại bỗng nhiên thấy trong lòng xẹt qua một tia đau đớn rất nhỏ, vừa lóe lên đã liền qua đi.

Chu Thích Hoài dời mắt, nhàn nhạt nói, “Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?”

Mặc Đồng nói, “Tôi khát nước, anh… Uhm, có muốn uống chút trà không?”

Chu Thích Hoài nói, “Không cần.” Âm điệu vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại có chút xa cách xen vào giữa, Mặc Đồng nghe được hơi sửng sốt.

Sáng hôm sau, Mặc Đồng dậy sớm, hâm nóng sữa, rán trứng, mua bánh quẩy, chần chờ một lúc lâu, gõ cửa phòng cho khách, thật lâu không thấy mở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cửa lặng lẽ mở ra, không có người trong phòng.

Mấy ngày sau, Chu Thích Hoài không về.

Cũng không điện thoại.

Trời càng thêm lạnh, vừa lạnh vừa ẩm, Mặc Đồng lại bị cảm.

Sốt hai ngày, buổi tối ho không ngủ được, uống thuốc qua loa cũng không thấy đỡ, cậu cũng không muốn xin nghỉ, cố gắng đi học hai ngày, đến chiều ngày thứ ba không có tiết, trở về nhà, bữa trưa cũng không ăn, liền ngủ.

Ngủ rất không yên, đầu tiên là lạnh thấu xương, không lâu sau lại thấy cả người nóng bức, cả người cuộn lại trong chăn thành một khối nho nhỏ, mơ mơ màng màng cũng không nhận thức được thời gian.

Mãi đến khi một đôi bàn tay to lớn ấm áp kéo cậu ra khỏi chăn, chiếc đèn ngủ đầu giường cũng được chỉnh sáng lên, ánh sáng rọi vào khiến cậu cau mày quay mặt đi.

Một chiếc gối được kê vào dưới vai cậu, hô hấp thoáng dễ dàng hơn một chút.

Chu Thích Hoài dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, chỉnh đèn mờ đi.

“Bị bệnh sao không nói, dậy được không? Chúng ta đi bệnh viện.”

Mặc Đồng nghe giọng nói trầm thấp bình thản của anh ta, bỗng nhiên thấy tủi thân lạ kỳ, nhưng không nói được, cũng không thể nói rõ, để ý thì không đúng, lại không thể kể ra. Chỉ cắn răng nói, “Không!”

“Vậy uống thuốc trước đã.”

“Không!”

Chiếc bóng cao to của Chu Thích Hoài phủ lên giường, yếu ớt chụp lên Mặc Đồng.

“Mặc Đồng, chúng ta là xã hội văn minh. Bệnh mà còn cố chịu, đó là hành động của người rừng.”

Mặc Đồng rút người sâu vào giường, nửa đầu vùi trong chăn. Dày giọng nói, “Tôi là người rừng, còn chưa tiến hóa xong.”

Chu Thích Hoài cũng không nói nữa, vài tiếng động rất nhỏ vang lên, Mặc Đồng còn chưa kịp phản ứng đã bị lôi ra khỏi chăn, bị giữ chặt trong một khuôn ngực rộng chắc, một ngụm nước trút vào, cậu còn chưa kịp mở miệng nói tiếng nào, một dòng thuốc nước mùi vị quái lạ đã đổ xuống. Cằm bị nắm quá chặt, không xoay đầu đi được chút nào.

Sau đó, cả người bị nâng bổng lên, thả lên sofa, người đàn ông kia thay tấm ra giường ướt mồ hôi nhăn nhúm như mặt bà lão một cách nhanh chóng không gì sánh được, phủ ra mới lên lại ôm Mặc Đồng đặt lên giường, tất cả diễn ra chỉ trong chốc lát, Mặc Đồng ngạc nhiên, bất ngờ, kinh hoảng, nửa chữ cũng không thốt lên được.

Dưới thân là cảm giác khô ráo mát mẻ, lại thêm dược tính khiến Mặc Đồng rất nhanh đã ngủ.

Tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, người thoải mái hơn rất nhiều.

Một lát sau, ký ức về đêm hôm trước mới chậm rãi trở lại, mặt Mặc Đồng dần dần nóng lên, nhất định là đỏ ửng cả lên. Cậu kéo chăn che khuất miệng mũi, len lén nở nụ cười.

Mặc thêm chiếc áo khoác dày, đi vào phòng khách.

Anh ta đang ăn sáng, trong tay là tờ báo dày cộp.

Tất cả đều giống như trước, dường như anh ta chưa từng rời khỏi.

Mặc Đồng đi qua, không có cách nào khác, bàn chải đánh răng và gì gì của cậu đặt trong gian ngoài nhà tắm. Chỉ mong mình có thể biến thành một cái hạt nhỏ, nổi trong không khí mà bay qua.

Thực sự là chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Người đàn ông kia mắt nhìn chằm chằm tờ báo, chậm rãi uống trà.

Đột nhiên mở miệng, “Sắp đến Giáng sinh rồi, công ty tài trợ một buổi lễ văn hóa ẩm thực Khổng Tử. Nhanh lên một chút thì tốt, không thì chẳng còn gì mà ăn.”

Mặc Đồng hạ mắt, cắn môi.

“Tại miếu Khổng Tử? Anh sẽ đi?”

“Ừ.”

“Cho tôi xin, mặc Armani mà đi chen lấn ăn quà, buồn cười lắm.”

Anh ta ngẩng mắt nhìn, ánh mắt trầm trầm. 

Chống lại ánh mắt do dự tránh né của Mặc Đồng.

Mặc Đồng mơ hồ nghĩ ánh mắt kia có chứa thứ gì đó mà cậu không chạm vào được, nhưng cậu không có thời gian mà cân nhắc kỹ.

Vì, anh ta bỗng cười phá lên.

…………………………..

Note: Ở Nam Kinh, Giáng sinh mọi người thường đến miếu Khổng Tử chơi. Btw, N thành chính là Nam Kinh, rất nhiều địa danh của Nam Kinh đều xuất hiện trong này (chợ Kim Kiều Ngân Kiều, hồ Nguyệt Nha,…) Ban nhạc mã tử minh cũng là “đặc sản” của Nam Kinh.

Bình Luận (0)
Comment