Mặc Đồng giật mình, cư nhiên lại là Chu Thích Hoài.
Người này!
Quen nhìn anh ta mặc vest khoác nghiêm chỉnh, thật không ngờ anh ta mặc quần áo thường lại là vậy.
Mặc Đồng đi xuống lầu, đứng trước mặt anh ta, nghiêng đầu, nhìn anh ta đột nhiên tỏa ra ánh rực rỡ của tuổi trẻ, vầng trán rộng, mắt sáng môi mỏng, thì ra anh ta vốn đẹp trai như vậy.
Mặc Đồng nhàn nhạt cười, ba phần thích thú ba phần ngượng ngùng, một chút một chút, giấu cũng không giấu được sự vui sướng.
Chu Thích Hoài nói, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Không phải nói đi ăn quà sao? Không phải nói ăn quà mặc âu phục không đúng? Quên rồi à?”
Đỗ xe vào bãi đỗ xe của miếu Phu tử [1], hai người hòa vào dòng người đi bộ trên phố.
Sắp đến Tết Dương lịch, người cũng nhiều, rất nhiều người cha công kênh con gái nhỏ trên vai. Vẫn chưa đến Tết Âm lịch, nhưng vì lễ hội ẩm thực, người bán hàng bày quầy bán hoa đăng, bọn trẻ đứa cầm đứa kéo đèn ***g đủ màu chạy giữa đám đông, cảnh tượng đầy không khí lễ hội, là một giấc mộng ấu thơ vỡ nát mà Mặc Đồng luôn nhớ về.
Lúc còn rất rất nhỏ, Cha mua cho cậu một chiếc đèn hình thỏ con, cậu kéo đèn, lắc lư đi, giống như con chim cánh cụt con đầy hạnh phúc. Khuôn mặt của cha đã không còn rõ nữa, giống như một bộ phim câm cũ, những hạt rè trăng trắng cứ nổi lên làm hỏng hình ảnh, nhưng không xóa được cái ký ức nho nhỏ ẩn sâu trong đó.
Mặc Đồng hơi ngẩn ra, tất cả đều lọt vào mắt Chu Thích Hoài.
Trước Đại Thành điện [2], đã có lớp lớp người tụ tập, người chủ trì đang mời nhà tài trợ cắt băng.
Mặc Đồng ngồi trên lan can chiếc cầu đá, nhìn một người đàn ông trung niên dùng kéo cắt đoạn lụa đỏ, cúi đầu nói với Chu Thích Hoài, “Kia hẳn là vai của anh phải không? A ha, không ngờ lại lười biếng, không nên, không nên a.”
Chu Thích Hoài dựa vào lan can, vẻ mặt thản nhiên nhàn hạ, “Nếu như chuyện gì tôi cũng phải tự tay làm thì, Mặc Đồng, không đến bốn mươi tôi sẽ nếp nhăn đầy mặt, tóc bạc trắng. Cậu đến miếu Phu tử nhiều lần như vậy, hẳn là hiểu được đạo lý Lao tâm giả chế nhân [3].”
Sự tự tin cùng khí thế của anh ta khiến Mặc Đồng vô ý thất thần.
Để che giấu, Mặc Đồng nhẹ nhàng nhảy xuống, “Siêu thật, siêu thật.” Kéo Chu Thích Hoài đi khắp nơi ăn quà.
Trước tiên ăn một chén miến huyết vịt, lại ăn hai quả lão lỗ thiết đản [4], đậu hũ khô nấu với nước súp gà, ngó sen mật đường. Bỗng một mùi hương là lạ truyền đến, Mặc Đồng ra sức hít hà, reo lên một tiếng, bỏ lại xiên mứt, chạy đến một quầy nhỏ, chỉ lát sau mang hai xiên về, đưa cho Chu Thích Hoài một xiên, đôi mắt đen láy như mực hơi nheo lại, vừa trêu tức vừa khiêu khích nhìn.
Một xiên đậu hũ thối rán vàng, bên ngoài cháy xém nhưng bên trong vẫn mềm.
Tôi không tin một tay VIP như anh sẽ ăn cái này trước mặt mọi người.
Chu Thích Hoài cũng không nói gì, đưa tay cầm, ngồi xổm xuống một tảng đá trên sân, ăn ăn, chỉ lát sau anh ta đã ăn hết sạch.
Mặc Đồng đỏ mặt, quay đầu đi cười, bị Chu Thích Hoài nắm mũi kéo lại.
“Nhóc, lúc tôi lê la ở miếu Phu tử, cậu còn không biết đang ở đâu à.” Nói một tràng kiểu N thành, Mặc Đồng mắt sáng long lanh nhìn anh ta.
Sóng gợn bềnh bồng, một chuỗi bọt nước tên ‘vui sướng’ bắn ra, nhuộm lên lông mi, lên mặt.
Chu Thích Hoài quay đầu đi, không nhìn đôi mắt đó.
Lại nói, “A, nghe bài này này, sao lần nào mình đến cũng luôn nghe nó?”
Mặc Đồng nói, “Cái này a, gọi là miếu ca của miếu Phu tử. Mỗi lúc là mỗi bài khác nhau. Đầu tiên là ‘Yêu một người thật khó’, sau là ‘Người ấy nhất định rất yêu bạn’, ‘Chuột yêu gạo’, ‘Hai con bướm’. Bây giờ là đến bài ‘Take me to your heart’ này.”
“Ai, nghe muốn chai lỗ tai. Cậu hát một bài đổi không khí xem.”
Mặc Đồng xoay người đi, nhìn mặt nước xanh lục trầm trầm. Lát sau, nhẹ nhàng cất tiếng hát:
Đi qua một ngọn núi, một tòa thành, một ngôi làng
Đi qua hồng trần thị thị phi phi giả giả thật thật
Người qua kẻ lại có thể hỏi hay không
Ai đến thắp cho anh ngọn đèn kia
Phồn hoa là một giấc mộng, một làn khói mây, một khoảng không
Tình duyên là ngọn gió nổi lên rồi lặng, đến rồi lại đi
Người yêu của anh có thể đang chờ hay không
Ai đến lau nước mắt cho anh
Phồn hoa là một giấc mộng, một làn khói mây, một khoảng không
Tình duyên là ngọn gió, nổi lên rồi lặng, đến rồi lại đi
Người yêu của anh có thể đang chờ hay không
Ai đến lau nước mắt cho anh
Tô Tam… Anh sao biết được
Trên đời điên đảo đổi trắng thay đen
Tô Tam… Anh sao trốn được
Cuộc đời đã định trước bị thương tổn vì tình
Nếu như không có nụ hôn ngày đó
Có thể hay không cam tâm tình nguyện làm một kẻ cuồng dại [5]
Tiếng hát của cậu không khoan [6], khí tức cũng có chút bất ổn, thanh âm nhưng lại trong trẻo êm dịu không vẩn một hạt bụi.
Chu Thích Hoài mải mê nghe, trong dòng nước sâu không thấy đáy có gì đó bắt đầu trở mình, lại dần dần chìm xuống.
Cái nên chìm thật sâu trong nước sao lại muốn nổi lên? Cái nên chôn giấu đi, sao lại muốn mọc lên theo làn gió?
Chu Thích Hoài nói, “A, sao lại là bài này? Đây là bài hát của lứa tuổi bọn tôi, bọn nhóc các cậu không phải thích Châu Kiệt Luân sao?”
Nhóc này nhóc nọ, cái người này luôn gọi mình như vậy, Mặc Đồng liếc mắt một cái, trong lòng lại thấy vui mừng.
“Không phải là vì chiếu cố khẩu vị của lão già là anh sao?”
“Lão già? Tôi?”
Mặc Đồng nhảy đến trước mặt anh ta, rồi đi lùi lại.
“Là anh nói mà, tôi có thể thỏa thích biểu lộ sự bất mãn với anh.”
Khi hai người đến bãi gửi xe, gặp một người bán rong chào hàng, đưa ra một chiếc đèn ***g hình thỏ thật lớn, trắng như tuyết, mắt đo đỏ.
Chu Thích Hoài trả tiền, gọi Mặc Đồng đang há miệng đứng ngây ra bên cạnh, mở cốp xe sau, còn không bỏ vào à?
Mặc Đồng lên xe, dán cái trán nóng hổi vào tấm kính xe lạnh lẽo, im lặng đến mức cả hơi thở cũng trở nên thật nhẹ.
Chu Thích Hoài nổ máy xe.
Nét mặt vẫn rất bình tĩnh.
Xem, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, không phải sao? Ta vẫn như cũ, có thể khống chế tất cả.
……………………
[1] Phu tử = Khổng Tử.
[2] Đại Thành điện: điện chính trong miếu Khổng Tử.
[3] Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân 劳心者治人, 劳力者治于人: ý nói người lao động trí óc thống trị người khác, người lao động chân tay sẽ bị người khác thống trị.
[4] Không biết món gì, nguyên văn 老卤铁蛋.
[5] Bài hát “Tô Tam khởi giải” (Tội phạm Tô Tam bị áp giải) 苏三起解, là một bài Kinh Kịch (?!)
[6] Có lẽ ý nói âm vực không rộng.