Mặc Mạch

Chương 8

Lâm Mộ tự thấy mình thuộc kiểu người thạo việc giao tiếp với người khác, việc này tính ra vẫn là nhờ công của Lâm Triều.

Cậu nhớ lúc mình còn bé xíu, cùng Lâm Triều ra ngoài chơi đùa, dù cho không có ba mẹ theo cùng, phạm vi hoạt động của hai người cũng chỉ giới hạn ở sân cát cùng cửa hàng tiện lợi.

Vẻ ngoài của hai chị em đều là xinh đẹp lại đáng yêu, tính cách ngoan ngoãn nghe lời, rất được mọi người yêu thích, thế cho nên đi đến đâu cũng trở thành trung tâm là điều hiển nhiên.

Nhớ dạo đó Lâm Triều mê mẩn một loại kem ống Binggrae vị chuối được bán trong cửa hàng tiện lợi, nhưng bé Lâm Triều không thể tự mình đi mua được, lần nào cũng phải chờ Lâm Mộ đi cùng. Bé trai mười tuổi Lâm Mộ khi ấy đang ở vào độ tuổi ham chơi, dù cho quan hệ giữa hai chị em thân thiết cỡ nào, cũng sẽ có lúc cậu bé cảm giác chị gái của mình thật là phiền toái.

Sân cát có một cái xích đu, đó là “địa bàn” mà toàn bộ đám trẻ con đều muốn tranh đoạt, Lâm Mộ cướp được liền không muốn đi xuống, Lâm Triều đứng bên cạnh ra dấu thủ ngữ vài lần, cậu nhóc đều làm bộ như không thấy.

Lâm Triều cuối cùng nổi giận, một mình đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Lâm Mộ đung đưa xích đu một lát, trong lòng có hơi bồn chồn không yên, bèn rướn cổ nhìn về phía đối diện đường cái, nghe đám đồng bọn cùng chơi bên cạnh líu ríu liên hồi.

“Chị của bạn không nói chuyện được hả?” Đại đa số con nít đều không có khái niệm gì về người câm điếc, chỉ vì thấy hai chị em họ lần nào cũng đi cùng nhau không lúc nào tách ra mà thấy lạ

Lâm Mộ lúc này còn biết xấu hổ mắc cỡ, sợ Lâm Triều khiến mình mất mặt, nên chỉ hàm hồ ừ một tiếng.

Đồng bọn lại nói: “Lần nào nói chuyện với chị bạn, chị ấy cũng không thèm để ý đến người ta.”

Lâm Mộ thấy không vui lắm, thay Lâm Triều giải thích: “Chị ấy không phải cố ý phớt lờ người khác, chị ấy không nghe thấy.”

Đồng bọn giống như hiểu được, ngạc nhiên nói: “Chị ấy bị điếc à?”

Lâm Mộ liếc nhìn đối phương, trong lòng khó chịu, lại có chút tức giận, rồi lại không rõ mình tức giận cái gì, cả người nhảy xuống xích đu, bước cao bước thấp rời khỏi bãi cát.

“Này!” Đồng bọn kêu một tiếng “Bạn không chơi nữa hả?”

Lâm Mộ quay đầu lại, lớn tiếng nói với hắn: “Tôi không chơi với bạn nữa, tôi đi tìm chị tôi!”

***

Lâm Triều đứng ở ngoài cửa hàng tiện lợi, có hơi trù trừ, ngó nghiêng nửa ngày, phát hiện quầy thu ngân hình như thay đổi người, là một chị gái trẻ tuổi lạ mặt.

La Ngọc vốn dĩ không thích thú gì công việc ngồi trông cửa hàng nhà mình, nhưng đành chịu thôi, ông nội cô té trặc chân, ba mẹ phải vào viện chăm ông, cho nên chỉ có thể bắt đứa con gái học năm nhất đang nghỉ hè tạm thời trông giúp.

Nữ sinh đại học làm sao chịu đựng được công việc buồn tẻ này, sáng sớm dậy bực bội đến bây giờ cũng chưa nguôi, lại còn phải nén đau lòng từ chối lời mời đi Karaoke với nhỏ bạn thân, nên đừng nói gì với cô chuyện phải mỉm cười đón khách, ngay cả lúc thu tiền vẻ mặt La Ngọc cũng là bí xị.

Cửa hàng tiện lợi dùng cửa tự động, lúc Lâm Triều đi vào nó sẽ réo lên một tiếng “Chào mừng quý khách”, La Ngọc nghe thấy cũng không thèm ngước đầu lên nhìn, chờ một lát thấy im ắng, ngó nhìn mới thấy đứng trước mặt mình là một cô bé.

Tủ lạnh đựng thức uống đặt sau quầy thu ngân, muốn mua cái gì đều phải đến nói nhờ chủ tiệm lấy dùm.

La Ngọc đoán được cô bé này chắc là đến mua thức uống, đứng dậy lười biếng hỏi: “Mua cái gì?”

Lâm Triều nhìn chăm chăm vào môi La Ngọc, loáng thoáng đoán ra được đối phương đang hỏi cái gì, vì thế liền đưa ngón tay chỉ chỉ vào đám poster quảng cáo dán trên quầy.

Trong đám poster có một cái là quảng cáo “Binggrae”, xen lẫn với rất nhiều quảng cáo khác.

La Ngọc khẽ nhíu mày.

Cô không rõ vì sao cô bé này không nói lời nào, có phải đang bày trò đùa giỡn mình không, vì thế không kềm được lạnh mặt, giọng điệu khó chịu hỏi lại một lần: “Rốt cuộc em mua cái nào?”

Hai gò mắt Lâm Triều gần như là nháy mắt đỏ ửng lên, cô bé cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại không cam lòng cứ thế mà bỏ đi, cố gắng tích góp dũng khí, đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi mình, sau đó lắc lư ngón tay.

La Ngọc giật mình: “Em không thể nói?”

Lâm Triều không nghe được, đành phải chỉ tiếp vào lỗ tai mình, lại lắc tay.

La Ngọc hơi kinh ngạc, theo bản năng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, đứng dậy rời khỏi quầy thu ngân đi ra ngoài nắm lấy tay Lâm Triều: “Ba mẹ em đâu? Sao lại để em một mình ra ngoài mua thức uống như vậy?” Nói chưa xong, lại sực nhớ cô bé này không nghe được, liền dẫn Lâm Triều vào quầy, đưa tay kéo cửa tủ lạnh ra.

Lâm Triều ngước mắt nhìn đối phương.

La Ngọc khẽ cười: “Em muốn uống cái gì? Tự mình lấy đi.”

Lâm Triều xem hiểu những lời này, có chút do dự, hồi lâu mới vươn tay, cầm lấy một cây Binggrae vị chuối.

La Ngọc giúp cô bé mở đóng gói, Lâm Triều tỏ ý muốn trả tiền nhưng La Ngọc không nhận, chỉ bảo: “Chị mời em.”

Có lẽ La Ngọc cho rằng Lâm Triều là bé gái câm điếc đi lạc của hộ gia đình nào đó, lo cô bé cứ vậy đi mất, liền quyết định để Lâm Triều ngồi ở trong quầy thu ngân, định bụng lát nữa không có ai đến tìm liền đi báo cảnh sát.

Lâm Triều lúc này hoàn toàn không biết suy nghĩ của La Ngọc, ngoan ngoãn ngồi trong quầy, chầm chậm liếm vụn băng, hai chân đong đưa, vẻ mặt không có biểu tình.

Chỉ lát sau, Lâm Mộ liền tìm đến.

Cậu bé chạy đến đầu đầy mồ hôi, bị La Ngọc gọi đến trước mặt, nghiêm khắc giáo huấn: “Sao em có thể bỏ mặc để chị em một mình đi ra ngoài như vậy?”

Lâm Mộ hết đường chối cãi, vừa xấu hổ lại tủi thân nắm lấy tay Lâm Triều, nhỏ giọng nói câu: “Em xin lỗi.”

Lâm Triều không nghe thấy cậu nói, chỉ vươn tay xoa xoa đầu em trai mình.

Về sau, cả kì nghỉ hè La Ngọc đều xung phong trông cửa tiệm, ba mẹ cô không rõ đứa con gái ban đầu vốn vẫn luôn kháng cự việc này sao đột nhiên lại trở nên tích cực như vậy, trông cửa hàng không nói đi, còn ngày nào cũng cầm một đống sách truyện đi theo.

Thời gian Lâm Mộ chơi đùa ở sân cát ngày càng ít dần, lại càng không đi “đoạt” xích đu với những đứa trẻ khác, thậm chí còn cùng Lâm Triều chơi trò gia đình.

Mỗi khi mấy bạn nữ khác đến tìm Lâm Triều bắt chuyện, cậu nhỏ liền đứng cạnh làm phiên dịch.

“Chị đóng vai mẹ.” Cậu nhỏ ra dấu với Lâm Triều, sau đó quay sang hỏi mấy cô bé khác “Ai đóng vai em bé?”

Không ai chịu đóng vai em bé, Lâm Mộ thở dài phiền muộn, cuối cùng đành nói “Được rồi, em đóng vai em bé.”

Trong đám bé trai bảy tám tuổi đương nhiên cũng tồn tại thể loại khiến người ta chán ghét, đứng trong sân cát chê cười Lâm Mộ “bê-đê”, Lâm Mộ tức giận muốn chết, còn chưa kịp nổi cáu, đã thấy mấy cô bé đóng vai “ba” cùng “mẹ” thay cậu trả thù.

Trẻ con lứa tuổi này đánh lộn chả thèm phân biệt ai nam ai nữ, thậm chí bởi vì bé gái dậy thì sớm hơn, chiều cao cùng sức lực đều chiếm ưu thế, đè mấy bé trai nằm bẹp trên sân cát, vẻ mặt “hết sức chân tình” rống to: “Không được phép ăn hiếp con tui!”

Lâm Mộ trên cổ bị nhét mấy cái khăn của đám con gái giả làm “yếm”, chỉ có thể phối hợp vờ như mình thực sự là “em bé”, cố gắng khóc hu hu hai ba tiếng.

***

【Lẽ ra chị nên nhận ra sớm hơn,】Lâm Triều ngồi trên ghế dài đặt ngoài cửa hàng tiện lợi, miệng ngậm một ống kem Binggrae vị chuối, thủng thẳng ra dấu thủ ngữ,【Từ bé em đã diễn trò chuyên nghiệp tới vậy rồi.】

Lâm Mộ “…”

Sau khi La Ngọc tốt nghiệp dựa theo lẽ thường kế thừa gia nghiệp, hơn nữa còn hết sức phát dương quang đại mở rộng cửa hàng nhà bọn họ đặt chi nhánh khắp cả Quận Đông, dù cho sau này Lâm Yến Lai chuyển nhà, hai chị em bọn họ vẫn theo thói quen mua đồ ở cửa hàng nhà La Ngọc.

【Nên chị cũng phải cố gắng đó biết không,】Lâm Mộ vẻ mặt tha thiết chân thành khuyên chị mình【Đừng để lộ, hôm nay em suýt nữa là toang rồi.】

Lâm Triều vẻ mặt xấu xa cười “hỏi”:【Em thật sự đi WC với Mỹ Mỹ à?】

Lâm Mộ bất đắc dĩ ra dấu:【Đương nhiên là không rồi, em đứng đợi ở bên ngoài thôi.】

Lâm Triều ôm bụng cười, La Ngọc ôm bé con vừa qua khỏi trăm ngày nhà mình đi ra, thấy hai người liền buột miệng hỏi: “Cười gì đấy? Vui vẻ đến vậy?”

Lâm Mộ lập tức nói: “Không có gì, không có gì!”

La Ngọc không tin, cúi đầu nhìn Lâm Triều. Cô chị xem như chừa cho đứa em trai chút mặt mũi, khẽ lắc đầu, vươn tay muốn ôm bé con.

La Ngọc hết sức cẩn thận đưa bé con nhà mình vào lồng ngực Lâm Triều, cô cũng học thủ ngữ, múa tay nói với Lâm Triều:【Nếu Lâm Mộ ăn hiếp em cứ nói cho chị biết, chị thay em đánh nó.】

Lâm Triều ôm bé con đong đưa đong đưa, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Lâm Mộ.

Lâm Mộ thực sự muốn hô to “oan quá Bao đại nhân”, vẻ mặt uất ức nhìn La Ngọc kêu rên: “Chị Ngọc, chị không thể bất công như vậy nha!”

Không rõ Lục Nhung nghĩ thế nào, nhưng Lâm Mộ vẫn lạc quan cho rằng lần này bản thân mình đã an toàn lừa gạt được đối phương, hiện tại cậu cũng học Lâm Triều dùng hai chữ “lừa gạt”, ít ra nó nhẹ hơn “lừa dối” một chút xíu.

***

Giờ quân sự của khối lớp 10 bước vào ngày học cuối cùng, buổi chiều cũng chính thức tiến hành “nghi thức duyệt binh”, ngoại trừ khối 12 bù đầu lo học, khối 11 đều phải đi xem.

Lại không ngờ, đến lúc quyết định sắp xếp đội hình lần cuối, huấn luyện viên lại gọi Mạc Hiểu Hiểu cùng Lục Nhung đi ra ngoài.

“Hai em không cần tham gia.” Huấn luyện viên nói, “Ngồi ở khán đài nghỉ ngơi đi.”

Lục Nhung giống như không cảm thấy bất ngờ gì lắm đối với việc này, cũng không muốn nói thêm cái gì, liền lẳng lặng đứng im tại chỗ.

Mạc Hiểu Hiểu ngược lại cảm thấy không vui, nói: “Tại sao? Tụi em cũng có thể đi mà, sẽ không gây cản trở khiến đội ngũ bị tụt hậu.”

Huấn luyện viên nhăn mày, giống như cảm thấy đối phương rất không biết điều, nhưng vẫn cố kiên nhẫn nói: “Hai em tình huống đặc thù, ngồi trên khán đài nghỉ ngơi không tốt sao? Mọi người cũng chỉ là vì thông cảm hai em thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”

Mạc Hiểu Hiểu còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Lục Nhung ngăn lại, thiếu niên ngẩng đầu, để lộ đôi mắt đen láy như hai viên đá thạch anh đen lấp lánh phản quang dưới vành nón.

“Chúng em không nghĩ nhiều cái gì.” Cậu đảo mắt nhìn các bạn học đứng ở đầu hàng, vài người tránh né ánh mắt cậu, khe khẽ thì thầm.

Lục Nhung khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười vô cùng giả dối, hai mắt nhìn thẳng vào huấn luyện viên, lạnh lùng nói: “Ai nghĩ nhiều, trong lòng người ấy tự hiểu rõ.”
Bình Luận (0)
Comment