Mặc Mạch

Chương 9

Hứa Nhất Lộ làm xong bài thi của mình, kiểm tra lại lần nữa, mới giơ tay gọi giáo viên. Cậu kéo gậy mù ra, mò mẫm đứng dậy, vừa ra tới cửa liền nghe được giọng nói quen thuộc.

“Tiểu Lộ Điểu.” Lâm Mộ đưa tay đỡ lấy cậu, hỏi “Thi sao rồi?”

Hứa Nhất Lộ có chút ngại ngùng: “Tàm tạm, còn cậu?”

Giọng của Lâm Mộ đắc ý đến không thèm che giấu: “Chỉ cần An Cẩm Thành không max điểm, hạng nhất chính là của tớ.”

Hứa Nhất Lộ bật cười, chợt nhớ tới cái topic chuyện nhảm trên diễn đàn trường mà Tôn Hải nói trước đó, nhỏ giọng hỏi Lâm Mộ: “Cái bạn đứng nhất kia đẹp trai lắm hả?”

“Đẹp trai na.” Lâm Mộ ngẫm nghĩ “Lớp 10 sắp tổ chức duyệt binh rồi, tới lúc đó liền thấy được.”

Hứa Nhất Lộ cũng không nói mấy lời kiểu như “bản thân mình nhìn không thấy” khiến người ta mất hứng, hai người đi dọc hành lang, đúng lúc đụng phải An Cẩm Thành.

An thiếu gia ngày thường vẫn cao ngạo lạnh lùng, khinh thường nhất chính là chuyện “vô tình gặp gỡ” bình dân, bởi vậy gặp được chứng tỏ đều là cố ý, Lâm Mộ chỉ phải dừng lại, kềm chế cảm xúc hỏi: “Có chuyện gì?”

An Cẩm Thành liếc nhìn Hứa Nhất Lộ một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Lớp 10 luyện đi đội hình, chủ nhiệm khối yêu cầu học sinh lớp 11 đi giám sát, gọi chúng ta qua.”

Lâm Mộ: “Gồm những ai?”

An Cẩm Thành không đáp lời, Lâm Mộ tự động hiểu, đại khái là chỉ có hai người bọn họ.

Lâm Mộ: “Tôi đưa Tiểu Lộ Điểu về lớp, cậu qua trước đi.”

An Cẩm Thành lắc đầu: “Không cần, tôi chờ cậu.”

Lâm Mộ nghe vậy có chút ngoài ý muốn, cơ mà thiếu gia muốn chờ thì để thiếu gia chờ thôi. Lâm Mộ đưa Hứa Nhất Lộ trở về lớp, sau đó mới cùng An Cẩm Thành đi ra sân trường.

Giáo viên các lớp khối 10 đều có mặt trên sân, Lâm Mộ cùng An Cẩm Thành nói bọn họ đại biểu khối 11 đến giám sát việc luyện tập, nói thế chứ cũng chỉ làm bộ cho có mà thôi. An Cẩm Thành xuất thân là con nhà hào môn, các giáo viên không ai dám mích lòng cậu ta, Lâm Mộ thì miệng ngọt như kẹo đường, rất được lòng các thầy cô trong trường.

Ban đầu mấy lớp đi đội hình đều khá ổn, giáo viên cùng huấn luyện viên thay phiên nhau điều chỉnh đội ngũ, chú trọng nhất là vị trí cầm cờ dẫn đầu. Lâm Mộ chống cằm ngồi ở khán đài chủ tịch nhìn xuống, cảm giác có chút buồn tẻ. Cậu nhìn từ đông rồi lại sang tây đảo một vòng, liền phát hiện Trần Mỹ Hoa đang ngồi ở cạnh sân.

Mỹ Mỹ cũng trông thấy Lâm Mộ, đứng dậy quơ quơ tay với cậu, bà nội hôm nay mặc chiếc váy màu đỏ thắm, mái tóc bạc phơ được cột thành đuôi ngựa, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ gọn gàng, Lâm Mộ cười tủm tỉm nhìn bà một lát, đột nhiên thấy được Lục Nhung từ xa đi đến.

“Cậu ấy không tham gia đi đội hình sao ta…?” Lâm Mộ lẩm bẩm tự nhủ thầm một câu, lúc này sắp đến lượt 10A3 diễn tập rồi, nhưng Lục Nhung giống như không tính trở lại đội ngũ, Lâm Mộ khe khẽ nhíu mày.

Trần Mỹ Hoa giống như nói gì đó với Lục Nhung, chỉ thấy thiếu niên ngẩng đầu, va vào tầm mắt Lâm Mộ, Lâm Mộ khẽ nhếch môi tính giơ tay chào hỏi đối phương, nhưng Lục Nhung chỉ thản nhiên nhìn cậu một cái liền thu hồi ánh mắt.

“….” Lâm Mộ giơ cánh tay được nửa đường, chuyển thành gãi đầu xấu hổ.

Dù sao cậu cũng không có tâm trí đâu mà nhìn diễn tập, liền chuyên chú nhìn chăm chăm Lục Nhung và Mỹ Mỹ. Lát sau lại thấy Mạc Hiểu Hiểu cũng đi đến, Lâm Mộ khá là ấn tượng với cô bé này, theo lời Tôn Hải mô tả chính là “cô bé chân thép siêu ngầu.”

Trên sân trường, lớp 10A4 sắp sửa hoàn thành diễn tập, Lâm Mộ thấy cả Lục Nhung lẫn Mạc Hiểu Hiểu vẫn ngồi đó, thật sự không tính trở về hàng ngũ, liền nhịn không được đứng dậy.

An Cẩm Thành khó hiểu nhìn cậu: “Làm sao vậy?”

Lâm Mộ không đáp, một mình chạy khỏi khán đài chủ tịch.

Đội ngũ của lớp A5 lúc này đang làm vận động chuẩn bị, lúc Lâm Mộ tìm đến thì cả huấn luyện viên lẫn chủ nhiệm đều có mặt. Cô chủ nhiệm còn khá trẻ, nhìn có vẻ lạ mặt, chắc là năm nay vừa mới vào trường nhậm chức, Lâm Mộ hô “báo cáo” một tiếng, cả chủ nhiệm lẫn huấn luyện viên đều nhìn lại.

Lâm Mộ mặt mày tươi cười chỉ về phía Lục Nhung và Mạc Hiểu Hiểu đang ngồi ở cạnh sân trường hỏi: “Thưa cô, có hai bạn học sinh không tham gia đi đội hình ạ?”

Chủ nhiệm “A” một tiếng, giống như cũng mới phát hiện, vẻ mặt không chắc lắm nói: “Kia là học sinh lớp chúng ta sao?”

Hiện tại đang còn trong thời gian tập quân sự, học sinh phần lớn thời gian đều học cùng huấn luyện viên, hơn nữa cô giáo chủ nhiệm lại mới vào làm, không nhận mặt được toàn bộ học sinh cũng là điều dễ hiểu, cô quay lại điểm danh, phát hiện quả thực thiếu mất hai em, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn nhìn huấn luyện viên: “Hai em đấy xin phép ạ?”

Huấn luyện viên liếc nhìn Lâm Mộ một cái, tươi cười ra vẻ khách sáo: “Đúng vậy, là xin phép, hai em ấy là học sinh đặc biệt, không tiện lắm.”

Cô chủ nhiệm khẽ nhíu mày, rõ ràng không đồng ý với lý do này, lại nghe Lâm Mộ ngữ khí biếng nhác nói: “Có tiện hay không chỉ cần gọi họ qua hỏi một tiếng là biết ấy mà?”

Lục Nhung cùng Mạc Hiểu Hiểu bị gọi đi qua.

Hai người bọn họ trước đó bị bảo là không cần tham gia đi đội hình, nhưng vẫn làm tròn phận sự mặc vào đồng phục rằn ri mà nhà trường đã phát, Mạc Hiểu Hiểu nhìn thấy Lâm Mộ, có chút ngạc nhiên, Lâm Mộ chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô.

Cô chủ nhiệm là người phân rõ phải trái, chủ động hỏi Lục Nhung: “Các em xin phép à?”

Lục Nhung đảo mắt nhìn lướt qua đám bạn cùng lớp đang đứng xếp thành hàng, thản nhiên nói: “Không có.”

Huấn luyện viên đứng bên cạnh vẻ mặt bất mãn, đột nhiên thấy trong lớp có nam sinh giơ tay lên.

“Nghi thức duyệt binh có chấm điểm.” Nam sinh kia thoáng nhìn về phía chân Mạc Hiểu Hiểu, giọng nói bất mãn “Nếu có người lạc hậu gây cản trở, lớp chúng ta sẽ không đạt được tiên tiến.”

Lâm Mộ hít sâu một hơi, cảm thấy giống như có ngọn lửa đang phừng phực bốc lên đỉnh đầu, vừa định há mồm mắng người, lại nghe thấy ở hàng cuối bên nữ sinh truyền ra một tiếng cười đầy mỉa mai.

“Đang tự nói mình đấy hả?” Cô bé kia vóc dáng không cao, mái tóc ngắn ngủn xếp gọn bên dưới mũ, khẽ hất cằm “Mạc Hiểu Hiểu đi đội hình bữa giờ chưa từng tụt lại phía sau, con mắt nào của mày thấy cậu ấy cản trở?”

Lâm Mộ “…”

Nam sinh kia có lẽ không ngờ tới sẽ có người lên tiếng phản bác lại mình, đỏ bừng cả mặt quay đầu la toáng lên: “Lý Tử, bà nói vậy là có ý gì? Bà chửi ai vậy hả!?”

Lý Tử ngước mặt, để lộ ánh mắt bị che khuất dưới vành nón, vươn ngón giữa giơ thẳng vào đối phương: “Mắng mày đó, ba lớn rồi còn chơi trò tẩy chay, gác gưởi.”

Cả đám người hiển nhiên không ngờ tới cô bé Lý Tử này lại độc mồm độc miệng như vậy, khiến mấy hàng học sinh ồn ào cãi cọ náo loạn thành một đoàn, Lâm Mộ cuối cùng không những không thể xả cơn giận, ngược lại còn phải giúp đỡ chủ nhiệm cùng luấn luyện viên ổn định hàng ngũ.

Học sinh trung học phần lớn đều đang ở lứa tuổi bốc đồng dễ nổi nóng, nếu cứ để mắng chửi nhau không ngăn cản như vậy, lát nữa có khi lại thăng cấp thành đánh lộn, cô chủ nhiệm chung quy vẫn còn trẻ, hô hào mãi mà không bình ổn được, bỗng thấy trong sân trường có người cầm loa, giọng nói giận dữ hét lên xuyên qua cả cái sân trường: “Lớp A5 bên đó, ồn ào cái gì vậy hả?”

Lâm Mộ nghe được giọng nói này lập tức bình tĩnh trở lại, chỉ có chút thắc mắc không hiểu sao Sở Lâm sao lại có mặt ở chỗ này, đợi đến lúc nhìn thấy An Cẩm Thành đứng bên cạnh Sở Lâm liền hiểu được.

Giáo viên chủ nhiệm lớp đặc biệt, kiêm chủ nhiệm quản lý tổ ủy ban trường, thư ký tổ tác phong kỷ luật trường, cũng là con cọp mẹ dữ dằn số một của trường Khôn Kiền, Sở Lâm.

Sở Lâm hôm nay mang giày cao gót, gót giày cộng thêm lớp đệm chống trượt đại khái cao có đến 12cm, đi được nửa đường bị Sở Lâm cởi ra nắm trong tay, cũng không thèm để ý đến mặt cỏ đâm chân, cả người hấp tấp chạy tới phía trước hàng ngũ của lớp A5.

Lâm Mộ lúc này trở nên lễ phép lại ngoan ngoãn: “Cô Sở.”

Sở Lâm nhìn cậu một cái, quay sang hỏi cô chủ nhiệm trẻ tuổi: “Xảy ra chuyện gì?”

Cô giáo chủ nhiệm ngắn gọn súc tích kể lại mọi chuyện rõ ràng đầu đuôi, nói đến cuối cùng cũng không dám ngẩng mặt nhìn biểu tình của Sở Lâm. Cả cái trường Khôn Kiền này ngoại trừ hiệu trưởng Chung Hòa ra, có lẽ là không có người thứ hai dám đối nghịch với Sở Lâm, lớp đặc biệt chính là do một tay cô đề nghị cũng toàn lực chống đỡ mới có thể thành lập nên, không kể đến cống hiến của nó đối với chính phủ và xã hội, chỉ dựa vào số bằng khen cùng những lời ca ngợi không đếm xuể, cùng với nhờ đó mà kéo đến vô số tiền tài trợ cùng từ quỹ từ thiện đắt đỏ cũng đủ để toàn bộ giáo viên cùng học sinh của Khôn Kiền quỳ gối xếp hàng dập đầu bái lạy.

Sở Lâm vẻ mặt bình tĩnh nghe hết câu chuyện, có lẽ là tức đến chỉ có thể bật cười, lạnh lùng nói: “An Cẩm Thành, đọc khẩu hiệu trường chúng ta cho bọn họ nghe.”

An Cẩm Thành trầm mặc vài giây mới mở miệng, đọc rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Lương thiện, dũng cảm, bình đẳng, yêu thương.”

Sở Lâm lướt nhìn một vòng các học sinh, đột nhiên hỏi: “Biết đọc cho các em nghe để làm gì không?”

Không ai dám lên tiếng, nam sinh đứng ở hàng trước đều cúi đầu, Lâm Mộ không kềm được liếc mắt nhìn Lục Nhung, ánh mắt nam sinh cũng nhìn qua, tạm dừng một lát, lại điềm nhiên dời đi chỗ khác.

“Lâm Mộ.” Sở Lâm đột nhiên điểm tên cậu.

Lâm Mộ theo bản năng đứng thẳng người: “Có mặt!”

Sở Lâm gật đầu: “Em làm rất tốt.” Cô nói, lại nhìn qua An Cẩm Thành “Bạn An cũng vậy.”

An Cẩm Thành không nói chuyện, khẽ cụp mắt nhìn xuống mặt đất, Lâm Mộ đứng cạnh len lén bĩu môi một cái.

Sở Lâm biết hai đứa này vẫn luôn đối chọi nhau, cũng không có ý điều giải quan hệ giữa bọn họ, trước giờ cô khen ai cũng đều là nói thẳng, mà mắng chửi người cũng chưa bao giờ nể mặt hay chừa đường sống cho kẻ nào “Khẩu hiệu trường không thuộc, gương tốt cũng không noi theo, các em đến Khôn Kiền là để làm gì?”

Các học sinh tự nhiên không dám trả lời, toàn bộ đều im lặng ngoan ngoãn nghe dạy.

“Nếu đã vào Khôn Kiền học tập, thì tám chữ của Khôn Kiền các em phải thuộc nằm lòng cho tôi, nếu ai thuộc không nổi hiện tại có thể bước ra khỏi hàng.” Sở Lâm mang giày cao gót vào chân, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống đám học sinh đang im thin thít, nói “Đích thân tôi sẽ làm thủ tục thôi học cho.”
Bình Luận (0)
Comment