Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi

Chương 11

17

“Aaaaa, nhả ra! Tao bảo mày nhả ra!”

Tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên, nhưng tôi chẳng những không buông mà còn dùng sức hơn, hận đến mức chỉ muốn cắn đứt một miếng thịt của hắn.

Sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên tôi biết mùi vị của một trận ẩu đả là thế nào: tóc tai bù xù, xô đẩy giằng co. Trong cơn hỗn loạn, tôi tóm được ai là quyết không buông tay, dùng đủ mọi cách tấn công một cách vô trật tự.

“Cho mày cướp cặp sách của tao này! Cho mày đánh tao này! Cho mày xé sách của tao này!”

“Má mày điên à? Mày bị bệnh à?!”

Đáng lẽ ra tôi nên phát điên từ lâu rồi mới phải.

Dù yếu thế hơn, tôi cũng quyết không im lặng chịu trận thêm nữa, mà dồn toàn lực để giãy giụa, phản kháng ngay tại đây. Cuộc ẩu đả chỉ dừng lại khi người đến muốn là bố tôi xuất hiện và can ngăn.

Tôi vịn tường đứng dậy, tự cho rằng mình không phải kẻ thua cuộc.

Nhưng…

“Mạnh Noãn, sao con lại có thể làm ra chuyện như vậy!”

Bố tôi nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, nhíu mày trách mắng: “Bố đưa con đến trường là để con đánh nhau hay sao?”

Tôi ngẩng đầu, bướng bỉnh đáp: “Là bọn họ bắt nạt con trước.”

Nhưng bố tôi không quan tâm nguyên do, ông ấy chỉ để ý đến kết quả.

“Bọn họ bắt nạt thì con cứ mặc kệ là được, hoặc nói với thầy cô, tại sao cứ phải gây gổ?”

“Vì họ đánh con, mắng con! Con làm vậy là tự vệ chính đáng.”

“Vậy tại sao họ lại bắt nạt con mà không bắt nạt người khác? Có phải các con có xích mích gì không? Hay là con đã chọc giận họ?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bố tôi, gằn từng chữ: “Có những kẻ bắt nạt người khác mà không cần lý do.”

Bố chẳng hề dao động, lạnh lùng thông báo kết quả xử lý cho tôi. Tất cả mọi người đều bị cảnh cáo và phải viết bản kiểm điểm.

“Còn con, viết thêm một bản nữa, nộp riêng cho bố.”

Bố tôi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Viết với tư cách là con gái đang hối lỗi gửi cho bố.”

Vai tôi chợt sụp xuống: “Con không viết.”

“Không được cãi!”

Dứt lời, bố hất tay áo bỏ đi, còn ra lệnh tôi không được nghỉ, cứ giữ nguyên bộ dạng tả tơi này mà đến trường. Ông ấy muốn tôi trở thành một tấm gương sống cho mọi người thấy hậu quả của việc đánh nhau. Ông ấy muốn tôi phải chịu sự chú ý, bàn tán của mọi người.

Từ trước đến nay, bố luôn coi tôi là công cụ đắc lực nhất trong sự nghiệp dạy học của ông ấy, nhưng lại chưa bao giờ quan tâm đến tâm trạng của tôi, không màng đến việc tôi có buồn bã hay ấm ức không.

Lần này, tôi không muốn im lặng nữa, cũng chẳng muốn thuận theo ý bố tôi nữa.

Khi thầy Mạnh vừa viết xong lên bảng và định bắt đầu bài giảng, tôi đột ngột đứng dậy.

“Thưa thầy Mạnh.”

Tôi ưỡn thẳng lưng: “Em không khỏe, em muốn đến phòng y tế.”

Nói rồi, không đợi thầy Mạnh trả lời, tôi quay người bước đi, mặc kệ tiếng gọi của thầy ấy ở phía sau.

Chỉ là, dù cố gắng thế nào, bước chân tôi vẫn nhẹ bẫng. Khi xuống đến cầu thang, trước mắt tôi bỗng tối sầm, cảm giác mất trọng lực đột ngột ập đến, tôi chới với vung tay vào không trung.

Cứ thế này ngã xuống, chắc chắn sẽ đau lắm...

Ơ? Sao lại ấm thế này?

Bỗng, một vòng tay rắn chắc đan chéo sau lưng, ôm ghì lấy tôi và kéo tôi vào lòng một người.

Giọng nói lo lắng xen lẫn tức giận của Chu Thừa Uyên vang lên bên tai:

“Tiểu Noãn, ai bắt nạt em?”

18

Tôi chìm trong bóng tối, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang chòng chành giữa những âm thanh lao xao, mơ màng.

Dường như có ai đó đang gọi tên tôi từ một nơi xa xăm, giọng nói ấy không ngừng xuyên qua những tầng sương mờ ảo.

Thật phiền, thật ồn ào.

“Tiểu Noãn, Tiểu Noãn.”

“Sao anh lại gọi thân mật như vậy? Không được gọi thế!”

“Tôi gọi cô ấy thế nào thì liên quan gì đến cậu?”

“Tôi đã nói là không được, anh phải gọi cậu ấy là Mạnh Noãn.”

“Ừ, Tiểu Noãn.”

“Chu Thừa Uyên, anh tưởng tôi hiền chắc!”

Một tiếng cười khẩy vang lên, theo sau là một tiếng hừ lạnh.

Tôi mở mắt thì thấy Chu Thừa Uyên đang thong thả buông tay, còn Chu Kỳ thì “bịch” một tiếng ngã sõng soài trên đất.

Anh tiến lại gần, dịu dàng nói:

“Tiểu Noãn, em tỉnh rồi.”

Bình Luận (0)
Comment