Chu Thừa Uyên giãn mày giãn mắt, vẻ dịu dàng lại đầy khí khái giữa những cánh hoa rơi đầy đất, khiến tôi nhớ lại ngày đầu gặp mặt, bộ vest chỉnh tề, cà vạt tinh tế.
À, nhắc đến cà vạt, nó vẫn còn trong cặp sách của tôi.
Tôi hơi ngại ngùng mở lời: "Em sợ giặt hỏng, nên dùng túi đựng lại rồi, đưa anh như vậy có được không?"
Kết quả anh nói không cần.
"Đợi đến khi em cảm thấy tôi đủ nghe lời thì đưa tôi."
Anh cười: "Coi như chiếc cà vạt là 'con tin' để em sai khiến tôi vậy."
Một tràng lời nói ra vẻ rất nghiêm túc, tôi không tự nhiên dời mắt, chậm rãi tiêu hóa ý của anh.
Tại sao lại là đợi tôi cảm thấy anh nghe lời?
Hơn nữa, tại sao lại phải nghe tôi sai khiến chứ?
Gió nhẹ thổi tới vừa lúc, tóc mái khẽ chạm vào mặt tôi hơi ngứa.
Tôi nhớ lại một cảnh tượng tương tự nào đó.
"Đàn ông nhà họ Chu, chỉ nghe lời vợ thôi."
Cười chết mất, quy tắc mới lạ thật, đặc biệt thật.
Khoan đã, tôi muộn màng nhận ra.
Tôi đâu phải vợ của Chu Thừa Uyên, tại sao anh phải nghe lời tôi chứ?
16
Ngay khi tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra đơn giản nhẹ nhàng như vậy, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Sách của tôi lại biến mất.
Lần này không phải một quyển, mà cả cặp sách đều không cánh mà bay.
Chu Kỳ và Chu Thừa Uyên đều không có ở đó, họ cùng nhau xin nghỉ học vì chuyện của người lớn trong gia đình.
Còn tôi ở lại trực nhật, đợi cùng bố về nhà.
Nhưng bây giờ sắp đến giờ rồi, cặp sách của tôi lại không thấy đâu.
Khuôn viên trường rộng lớn im lặng, chỉ có một góc có tiếng ồn ào và tiếng cười.
Tôi đã nghe thấy những âm thanh này, giống như lần trước trong lớp học, thật khó chịu.
"Phải nói là Mạnh Noãn học hành rất chăm chỉ đấy. Nhìn vở ghi chép này xem."
"Má nó, tao ghét nhất cái loại học sinh giỏi này, xé cho tao."
Tôi kinh hãi ngăn cản: "Đừng!"
Không kịp để ý đối phương đông người thế nào, tôi không nghĩ ngợi gì lao tới định giật lại.
Kết quả đương nhiên là bị đẩy ra.
"Hả? Mày lại tìm được đến đây cơ à, giỏi đấy."
Kẻ cầm đầu đối diện là một gương mặt quen thuộc.
Trước đây, hắn là đàn em chó săn bên cạnh Chu Kỳ, không ít lần bắt nạt tôi.
Chỉ là từ khi Chu Thừa Uyên đến, những người này dần dần biến mất.
Hắn đánh giá tôi, vẻ mặt không mấy thiện ý, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
"Dạo này tâm trạng của anh em tao không tốt, lại kẹt tiền, cho mày hai lựa chọn."
"Hoặc là đưa tiền để hoà giải, bọn tao không làm khó mày, hoặc là..."
Đối phương kéo dài giọng điệu, những người xung quanh đều cười ẩn ý.
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh, cố gắng chống đỡ nói: "Tôi không có tiền."
Bố vốn dĩ không cho tôi nhiều tiền tiêu vặt, cho dù có, tôi cũng không muốn đưa.
Thái độ từ chối quả nhiên chọc giận bọn họ, chính xác hơn là cho bọn họ cái cớ để hành hung.
Tôi nghe thấy có người chửi rủa, nói dạo này thầy cô quản lý rất nghiêm.
"Trước kia theo thằng Chu Kỳ chẳng được cái tích sự gì, còn hay bị ăn hiếp, cũng chỉ có mày thôi."
"Mạnh Noãn, cái loại người như mày đúng là dễ bắt nạt, giải tỏa stress cực kỳ ha ha ha ha."
Bọn họ túm tóc tôi, một người khác trước mặt tôi bắt đầu xé sách.
Roẹt roẹt, giấy biến thành vụn, rồi ném vào mặt tôi.
"Nghe nói mày tìm anh trai thằng Chu Kỳ đến quản thằng Chu Kỳ hả. Vậy lần này, định đi mách ai?"
"Ha ha ha ha ha, chưa cai sữa à, đồ vô dụng."
Tiếng chế giễu và mỉa mai vang lên không ngớt.
Một gáo nước lạnh dội vào đầu.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra mình sai ở đâu.
Không phải là chọn mách lẻo, cũng không phải mách nhầm người.
Mà là, tôi không thể giao phó tất cả mọi thứ cho người khác.
Phản kháng, là việc tôi phải tự làm.
Tôi túm lấy cánh tay người bên cạnh, hung hăng cắn xuống.