Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi

Chương 9

"Trước đây có chị khóa trên nhờ tôi đưa kẹo cho cậu, chị ấy bảo tôi có thể ăn một viên, nhưng tôi đã ăn hai viên, xin lỗi."

Chu Kỳ hẳn là tức giận rồi, mắt cậu ta đỏ cả lên.

"Vậy là cậu ghen vì tôi!"

Cậu ta tung ra chiêu cuối cùng trong ánh mắt nhịn cười của Chu Thừa Uyên.

"Tôi đi lại gần gũi với bạn nữ khác, cậu ghen, nên đã đổi chỗ ngồi, đúng không!"

Chu Kỳ tỉ mỉ phân tích: "Chính là cô hoa khôi lớp năm trên tầng, lần trước giờ thể dục tôi chơi cùng cô ta bị cậu nhìn thấy, lúc chạy bộ cậu thất thần suýt ngã."

"Sau đó cô ta kèm tôi học, cậu cũng thấy, ngày hôm sau cậu đã đổi chỗ ngồi rồi, còn nói không phải ghen?"

Tôi lập tức phản bác: "Là cậu đẩy tôi!"

Cái logic lệch lạc của Chu Kỳ sắp làm tôi tức điên rồi.

"Giờ thể dục, chính cậu đẩy tôi ra, thầy giáo còn phạt tôi chạy vòng quanh sân."

"Đổi chỗ ngồi là vì thành tích của tôi giảm sút, với lại cũng có người kèm cậu học rồi, không cần tôi phải lo nữa, nên tôi mới đổi."

Tôi lại bổ sung một câu: "Thật ra tôi đã xin đổi từ lâu rồi, mãi mới được thầy giáo đồng ý đấy."

Vẻ mặt của Chu Kỳ đã nhợt nhạt đi.

Cậu ta cúi đầu, im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng cậu ta ngủ rồi thì mới có giọng nói nghẹn lại vang lên.

Cậu ta nói: "Mạnh Noãn, cậu đang lừa tôi, đúng không?"

Mặt trời nhô lên sau đám mây, ánh nắng buổi trưa sáng chói, chiếu vào người nhưng không hề ấm áp.

Tôi trả lời cậu ta: "Không có."

Những gì cậu nghĩ đều là giả dối.

"Chu Kỳ, tôi không thích cậu."

15

Nói ra rồi nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhân tiện, tôi cũng lặp lại yêu cầu của mình, còn sửa đổi lại một chút.

Với Chu Kỳ: "Sắp thi rồi, kỳ thi này rất quan trọng với. Nếu có thể thì phiền cậu tránh xa tôi một chút, đừng làm phiền tôi, được không?"

"Đương nhiên được."

Chu Thừa Uyên khẽ hắng giọng, giành trả lời.

Anh một tay đẩy Chu Kỳ ra sau lưng, gọi tôi rời khỏi đây.

"Ơ nhưng?"

Anh quản lý cậu ta chẳng phải nên luôn trông chừng cậu ta sao? Sao còn đi theo tôi?

Bàn tay Chu Thừa Uyên hờ hững đặt lên vai tôi, trong lời nói mang theo chút hả hê.

Anh nói: "Không nhầm đâu, bảo vệ sát sao, đương nhiên ưu tiên đi theo em rồi."

"Chẳng phải em nói dẫn tôi đi nhận sách sao, đi thôi."

Hình như cũng có lý.

Tôi không phân biệt được cái logic này, bị anh đẩy về phía trước.

Vừa lúc chuông báo vào học vang lên, tôi lập tức tỉnh táo lại, chủ động bước nhanh hơn.

Cũng không để ý, tay của Chu Thừa Uyên đã đặt trên vai tôi bao lâu.

Nhưng kể từ đó, quả thật Chu Kỳ rất ít khi lảng vảng trước mặt tôi nữa.

Cậu ta đổi cách khác.

Những nam thanh niên tuổi dậy thì thừa năng lượng, không thể hơn thua ở việc học, liền điên cuồng khoe mẽ ở những hoạt động khác.

Không phải bóng rổ đập vào bên cạnh tôi, thì là đồ uống đặt trên bàn tôi.

Thậm chí còn có bó hoa rất lớn, suýt chút nữa làm tôi sặc đến nghẹn thở.

May mà có Chu Thừa Uyên, mọi thứ cậu ta làm đều bị anh chặn lại.

Anh chặn quả bóng, ném xa vào rổ, đồ uống bình thường bị lấy đi, đổi thành trà gừng ấm nóng, bó hoa bị tháo rời, chỉ giữ lại cánh hoa, thổi ra ngoài cửa sổ, là một khung cảnh dịu dàng lãng mạn hiếm thấy trong mùa đông lạnh giá.

Tôi ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa đỏ thẫm qua lớp kính.

Chu Thừa Uyên đột nhiên kéo tôi dậy: "Đi nhanh."

"Ơ? Sao vậy?"

Anh đặt ngón trỏ lên môi, nháy mắt.

Tôi không hiểu gì bị anh kéo chạy, vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà thì nghe thấy tiếng thầy giáo giận dữ: "Ai rải hoa đầy đất thế này hả?"

Chu Thừa Uyên buông tôi ra, vẻ mặt ngây thơ vô tội, báo cáo: "Là Chu Kỳ ạ."

Sau đó nhìn theo thầy giáo lên lầu hỏi tội, quay lại nháy mắt với tôi.

"Phụt."

Tôi không nhịn được bật cười.

Bình Luận (0)
Comment