Tiếng cười đùa vang lên từ góc tường, có một bóng dáng quen thuộc vụt qua.
"Hahahaha đáng đời, ai bảo dám đắc tội với anh Kỳ ."
"Tụi bây nhìn nó kìa, cười chết mất, ướt như chuột lột ấy."
Tôi chậm rãi bước vào, giật mình khi thấy cặp sách bị lôi tung ra, đồ dùng học tập vương vãi khắp sàn nhà.
Bảng đen chi chít những nét vẽ bậy, cả căn phòng ngập trong cảnh tượng hỗn loạn.
Những tình huống như thế này chẳng phải chưa từng xảy ra, nhưng lần này, tôi không kìm được mà run lên vì tức giận.
Chu Kỳ và đám đàn em của cậu ta ngày càng lấn lướt, sự phản kháng của tôi tựa như muối bỏ biển, chẳng thấm vào đâu.
Không thể để mọi chuyện tiếp diễn thế này được nữa!
Tôi cúi xuống, ánh mắt chạm vào tờ thông báo họp phụ huynh từ nhà trường và thầm hạ quyết tâm.
Nếu tôi không thể đuổi được con chó cứ hay cắn người này đi, vậy thì chỉ còn cách gọi chủ của nó đến thôi!
3
Sáng hôm sau, tôi chủ động xung phong nhận nhiệm vụ điểm danh.
Chỉ để đợi phụ huynh của Chu Kỳ đến.
Ai ở Minh Trung cũng biết Chu Kỳ có một người anh trai, nghe đâu đã tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.
Tôi từng nghe mấy bạn nữ trong lớp xì xào rằng anh trai Chu Kỳ vừa trưởng thành, vừa điềm tĩnh, và quan trọng nhất là cực kỳ nghiêm khắc với cậu ta.
“Không ngờ đại ca trường mình mà cũng bị anh trai ruột kiểm soát, thần kỳ thật đấy!”
“Gì chứ, đó là tổng tài bá đạo từ chiều không gian khác đến để trấn áp đại ca đó!”
Dù là kiểm soát hay trấn áp gì đi nữa, chỉ cần ai đó quản được Chu Kỳ là tôi mừng rồi.
Tôi khẽ siết chặt tay, tự nhủ phải cố lên, lần này nhất định phải thành công.
Đang hừng hực khí thế, tôi bất cẩn hắt hơi một cái.
"Ôi, xin lỗi."
Tôi che miệng mũi, xin lỗi phụ huynh vừa đi tới.
"Không sao."
Một giọng nam trầm ấm vang lên từ phía trên, tôi ngơ ngác ngẩng đầu.
Người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề rút khăn giấy từ túi ngực, đưa cho tôi.
"Tôi là anh trai của Chu Kỳ, đăng ký ở đây phải không?"
...
Khi đặt danh sách điểm danh lên bục giảng, tôi không kìm được mà liếc mắt về phía cuối lớp.
Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nửa khuôn mặt chìm trong ánh nắng.
Chu Thừa Uyên.
Cái tên sắc bén như móng vuốt trên danh sách điểm danh, nhưng lại chẳng mấy ăn khớp với hình tượng trong những lời đồn.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào, cùng tôi kiểm tra số người.
"Thiếu một người."
"Vâng." Tôi khẽ giải thích: "Bố em, ông ấy..."
"Thầy hiểu rồi."
Thầy giáo nhìn biểu cảm của tôi, gật đầu cho tôi ra ngoài.
Trong thời gian còn lại, tôi hoàn toàn đắm chìm trong việc mường tượng kế hoạch trong đầu, lặp đi lặp lại không biết bao lần.
Có lẽ vì quá căng thẳng, hoặc cũng có thể vì thời gian quá gấp gáp, khi buổi họp kết thúc, tôi hướng mắt về bóng dáng ấy giữa đám đông và buột miệng thốt ra:
"Chu Thừa Uyên!"
Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, như muốn xuyên thủng cả người tôi.
Chủ nhân của cái tên ấy vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, bước chân vững chãi tiến đến trước mặt tôi.
"Có chuyện gì vậy, em học sinh nhỏ?"
Lúc này, tôi mới luống cuống chữa cháy, lắp bắp nói:
"Anh là phụ huynh của Chu Kỳ đúng không ạ? Cậu ta nhờ em gọi anh qua đó."
Chu Thừa Uyên nghe xong, ánh mắt khẽ dừng lại một thoáng, rồi gật đầu.
"Vậy làm phiền em dẫn đường nhé."
4
Đúng vào giờ tan học, không ít phụ huynh và học sinh đi cùng nhau, nên hai chúng tôi trông không mấy nổi bật.
Tôi tránh những nơi Chu Kỳ thường lui tới, dẫn anh trai cậu ta đến một góc tương đối vắng vẻ.
Góc khuất sau dãy nhà học chỉ có tôi và anh, ngoài ra chỉ còn một vòi nước khô cạn từ lâu.
"Chu Kỳ đâu rồi?"
Chu Thừa Uyên đảo mắt nhìn quanh, giọng nói bình thản, không chút ngạc nhiên.
Tôi đã nghĩ mình không thể qua mặt anh, nhưng không ngờ, dù đã đến nơi này, anh vẫn không vội vạch trần tôi.
Ấn tượng về sự đáng tin cậy của anh trai Chu Kỳ lại tăng thêm một bậc, khiến lòng tôi tràn đầy tự tin.