Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi

Chương 3

"Xin lỗi anh, thật ra em có chuyện muốn nói, nên mới dẫn anh đến đây."

Tôi xoay người đối diện với anh, kể hết tất cả mọi chuyện như trút bầu tâm sự.

Từ những lần đầu bị trêu chọc, đến việc Chu Kỳ thỉnh thoảng quấy rối, bắt nạt, rồi những hành động bạo lực ngày càng quá đáng.

Đến nỗi khi nói đến chỗ tức giận, mắt tôi đã rưng rưng nước mắt.

Hậu quả của việc mắt nhòe đi là tôi vô thức tiến lại gần để nhìn rõ biểu cảm của Chu Thừa Uyên.

"Mọi người đều bảo anh rất chín chắn và không bao che cho kẻ xấu, nên em muốn nhờ anh quản lý Chu Kỳ, bảo cậu ấy tránh xa em một chút được không?"

Nói xong, tôi cúi đầu, hít sâu một hơi để kìm nén cảm xúc, cố gắng không để mình sụp đổ.

Nhưng tôi không hề nhận ra, lúc này, tôi đã vô tình dồn Chu Thừa Uyên vào chân tường.

Bộ vest của anh dính chút bụi, bị tôi - trong bộ đồng phục học sinh - chặn đường. Giọng điệu anh dù vẫn giữ vẻ xa cách, nhưng đã thoáng chút bất đắc dĩ.

"Tôi hiểu rồi. Nhưng mà..."

"Nhưng mà gì?"

Tôi cảnh giác ngẩng đầu hỏi lại.

Chu Thừa Uyên khựng lại, rõ ràng bất ngờ, rồi mới lên tiếng, lời nói khiến tôi tròn mắt ngỡ ngàng.

"Yêu cầu này không khó, nhưng cũng chẳng đơn giản như em nghĩ."

Anh lại rút ra một tờ khăn giấy, bình thản nói: "Vì đàn ông nhà họ Chu chỉ nghe lời vợ mình thôi."

...

Tôi chớp mắt, một giọt nước mắt vô thức rơi, vừa vặn thấm vào tờ khăn giấy.

Vệt nước nhạt nhòa lan nhẹ.

Tôi cắn chặt môi, liều lĩnh thốt ra:

"Vậy… vậy nếu em làm vợ anh, anh sẽ quản em trai anh chứ?"

5

Lời vừa dứt, không khí như ngưng đọng trong vài giây.

Chỉ có gió nhẹ nhàng lướt qua giữa chúng tôi, thổi tung mấy sợi tóc mái của tôi.

Tầm nhìn không còn bị che khuất, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ biểu cảm của Chu Thừa Uyên.

Lúc này trên mặt anh đầy vẻ kinh ngạc.

"Em nói gì...?"

Chẳng phải chỉ là nói muốn làm vợ anh thôi sao, sao lại...?

Khoan??

Muộn màng nhận ra mình vừa nói gì, tôi thét lên trong lòng, hai má nóng bừng như lửa.

"Xin lỗi! Em… em… em không có ý đó, em chỉ…"

Càng vội càng lắp bắp không giải thích nổi. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Thừa Uyên dần hóa thành nụ cười, tôi cúi gằm mặt che giấu sự bối rối, rồi chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và anh gần đến mức nào.

Anh gần như bị tôi dồn sát vào chân tường.

Bộ vest của anh chạm vào đồng phục học sinh của tôi, hai chất liệu trái ngược cọ sát nhau, phô bày sự đối lập rõ rệt.

Tôi giật mình như bị bỏng, vội vàng lùi lại, nhưng trong lúc hoảng loạn, đôi chân không chịu nghe lời, mất thăng bằng nghiêng sang một bên.

"A!"

Tiếng kêu kinh ngạc bật ra. Ánh mắt Chu Thừa Uyên lập tức trở nên căng thẳng, anh nhanh chóng vươn tay đỡ lấy tôi.

"Đừng vội, cẩn thận…"

Không ngờ, hành động của anh lại khiến tôi giật mình, theo phản xạ giãy giụa.

"Cẩn thận!"

"Đau quá..."

Cuối cùng vẫn ngã xuống đất.

Lòng bàn tay cọ vào mặt đất thô ráp, đau đến mức mặt tôi nhăn nhó hết cả lên.

Nhưng tôi vẫn nhanh chóng đứng dậy, kéo giãn khoảng cách an toàn với Chu Thừa Uyên.

"Em không sao là tốt rồi."

Chu Thừa Uyên chậm rãi lên tiếng, đứng thẳng người rồi rút tay về.

Hành động của anh, rõ ràng là muốn kéo tôi dậy.

Nhưng tôi đã né tránh.

Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là quá xấu hổ.

Tay chân tôi luống cuống, không biết đặt đâu cho phải, ánh mắt chẳng dám chạm vào anh. Chỉ riêng cái chạm cơ thể vừa rồi thôi đã vượt quá giới hạn rồi…

Nghĩ lại những lời mình vừa buột miệng, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.

Đúng lúc đang bối rối không biết làm sao để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, một tình huống còn tệ hơn xảy ra.

Giọng Chu Kỳ vang lên từ xa, vẫn là cái điệu bộ ngạo mạn thường ngày, nhưng lần này xen lẫn chút nôn nóng và tức giận.

Bình Luận (0)
Comment