9
Trong bếp, tiếng nước chảy không đều. Tôi xắn tay áo lên, đột nhiên có người đụng vào từ phía sau.
Là mẹ kế.
Bà thò đầu liếc nhìn tôi một cái, tặc lưỡi nói: "Tay non choẹt thế này thì rửa bát sạch kiểu gì, thôi đừng cố nữa, nhìn mà khó chịu."
Vừa nói, bà vừa chen lên đẩy tôi sang một bên, nhỏ giọng nói:
"Mau về nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ để dì lo."
Tôi ngẩn người: "Dì Hồ...?"
Bà lại không nhìn tôi, cứ thế vặn to vòi nước, thoăn thoắt rửa bát đũa.
Dì Hồ mượn tiếng nước che đậy, nói:
"Tiểu Noãn, bố con cũng chỉ là thương con quá nên lo lắng thôi, không có ý gì khác đâu."
Bà bảo tôi trong ngăn kéo tủ đầu giường có bánh quy, điện thoại thì bà để dưới vỏ gối rồi, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cũng đừng xem lâu quá.
"Bố mẹ nào cũng vậy, đều mong con cái thành rồng thành phượng, con xem em trai con chẳng phải cũng thế sao. Nên con đừng để bụng, nghỉ ngơi một lát cho khỏe, nhé?"
Tôi không phản bác, bỏ qua chuyện em trai mỗi lần thi xong đều có phần thưởng, chấp nhận lòng tốt của bà.
"Vâng, cảm ơn dì Hồ."
Thậm chí bà còn giúp tôi sạc đầy pin điện thoại, có lẽ vì trong điện thoại có ảnh và video mẹ tôi để lại, bà nghĩ vào lúc này, tôi sẽ cần một chút an ủi.
Nhưng bà vẫn nghĩ sai rồi.
Khi mẹ còn sống, mẹ cũng chẳng khác gì bố.
Áp lực và sự cạnh tranh khiến mỗi người đều thay đổi đến méo mó.
Tôi không có ai để tưởng nhớ.
Ngày đầu tuần đi học, trường phát hai thông báo.
Một là thời gian thi cuối kỳ, hai là lễ kỷ niệm trường sau đó.
Nhưng khi truyền đạt đến lớp, lại có thêm một thông báo nữa.
"Nghe nói chưa, hôm nay lớp mình có học sinh mới chuyển đến đấy."
"Ôi, nam hay nữ, xinh không?"
"Chuyện nhỏ, tôi biết có người biết."
Bạn ngồi bàn trên đảo mắt một vòng, lập tức quay lại hỏi tôi: "Mạnh Noãn, cậu có biết đó là người thế nào không?"
Tôi lắc đầu không nói, dừng bút.
Nhớ lại lời bố nói hôm đó, trong lòng tôi cũng đoán được phần nào, chắc lát nữa họ sẽ gọi tôi đổi chỗ ngồi thôi.
Chi bằng bây giờ chuẩn bị trước còn hơn.
Chỉ là tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách đối phó, nhưng lại không ngờ đến thân phận của học sinh chuyển trường này.
Bóng lưng người trên bục giảng quen mắt, cái tên viết trên bảng đen mạnh mẽ như móng vuốt.
"Chu Thừa Uyên."
10
"Mạnh Noãn, hai em ngồi cùng bàn nhé, giúp đỡ bạn mới thật tốt nhé."
Thầy giáo quả nhiên gọi tôi, và tôi đành thuận theo.
Chỉ là khi ngồi xuống, tôi vẫn còn ngơ ngác.
Lại là anh.
Sao lại là anh?
Chu Thừa Uyên mặc bộ đồng phục màu xanh trắng rộng thùng thình, giống hệt tôi.
Bộ dạng hoàn toàn khác với hôm đó khiến tôi càng thêm khó hiểu.
"Anh..."
"Tôi..."
Chu Thừa Uyên cắt ngang lời tôi, khẽ hất cằm, chỉ vào mình nói:
"Tôi là bạn học mới của em, Chu Thừa Uyên."
"Nhưng hôm đó anh..."
Bộ vest chỉnh tề, giọng nói trầm ổn, ngay cả kiểu tóc cũng ra dáng người lớn!
Khí chất hoàn toàn khác biệt so với bây giờ khi anh để xõa tóc xuống.
Tôi lắp bắp, vừa khoa tay múa chân mà mãi vẫn không nói ra được đầu đuôi, ngược lại chọc cho Chu Thừa Uyên bật cười.
Anh cầm quyển sách giáo khoa của tiết học này lên, nhẹ nhàng đặt vào tay tôi.
"Chuyện đã hứa với em phải làm được. Chỉ quản lý cậu ta ở nhà thì không có tác dụng, nên tôi đến đây."
Anh đột nhiên hạ thấp giọng, ánh mắt cũng trở nên mập mờ hơn một chút.
"Bảo vệ và giám sát sát sao, tôi ngoan ngoãn như vậy, chuyện em nói trước đó, còn tính không?"
Ký ức ùa về, mặt tôi không khỏi nóng lên.
Người này, sao vừa thay đổi 'lớp vỏ' đã trở nên không đứng đắn như vậy.
Có phải người nhà họ Chu có gen xấu gì không?
"Được rồi, vào học thôi, lát nữa em còn phải dẫn tôi đi nhận sách nữa."