Trở lại trên lầu, Mỹ Thục đang chờ cậu, trong phòng tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt, là mùi hương mùa thu do chính tay Mỹ Thục làm. Tại Trung bị mùi hương nhuốn đẫm, hai mắt lại ẩm ướt, ôm lấy mẹ thương tâm khóc.
Mỹ Thục vừa mở miệng, nhưng thanh âm cũng nghẹn ngào. “Tiểu Trung, mẹ biết vừa rồi con phải chịu khổ… Bé con, đừng khóc.”
“Mẹ, chúng ta rời khỏi nơi này đi…”
Mỹ Thục kinh ngạc vỗ đầu Tại Trung, không đáp lại.
“Con có thể kiếm tiền, mẹ, chúng ta rời khỏi nơi này, đến chỗ khác sống có được không?” Hai mắt Tại Trung sưng đỏ, nhìn mẹ cầu xin, “Con không muốn sống ở đây nữa…”
“Tiểu Trung a…” Mỹ Thục đau lòng, ôm chặt đứa con của mình, thanh âm run run, “Mẹ không muốn rời khỏi nơi này… Mẹ ở đây sống đã mười mấy năm, ngoại trừ nơi này không còn chỗ nào khác tốt cả.”
Lòng Tại Trung lạnh lẽo.
“Tiểu Trung, nếu con muốn rời khỏi đây thì chờ đến khi con lên đại học, con có thể rời đi. Đến lúc đó mẹ sẽ đi với con, được không?”
Tại Trung không nói nữa, cậu chon đầu vào vai mẹ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cậu mệt rồi, hắn hôm nay thật sự rất mệt mỏi.
Duẫn Hạo nói đúng, tất cả đều đã qua, sáng mai tỉnh lại, cậu sẽ quên đi chua xót và tranh chấp hôm nay, cũng sẽ quên luôn chuyện của mình và Duẫn Hạo.
**************************
Sáng hôm sau, mắt Tại Trung sưng phù lên như trái hạnh đào, mang đôi mắt đó đến trường làm Xương Mân cũng phải hoảng sợ. Y tìm Đồng Lôi, muốn hỏi xem đêm qua cô đi đâu, nhưng Đồng Lôi lại im lặng khác thường, cũng không thèm liếc tới Xương Mân một cái.
Phản ứng của Đồng Lôi làm Xương Mân bị đả kích rất lớn. Y vừa muốn an ủi Tại Trung, vừa muốn vặn hỏi Đồng Lôi, mà sau đó y lại phát hiện: Duẫn Hạo không đi học.
Đêm qua mọi người thế nào vậy a?Trước giờ thể dục, mọi người đều đi thay quần áo. Đồng Lôi lôi Tại Trung ra khỏi phòng học trước, chạy đến phòng thí nghiệm phía sau hoa viên, cũng không chịu cho Xương Mân đi theo. Tại Trung biết Đồng Lôi muốn hỏi mình cái gì, nhưng cậu thật sự không có khí lực ứng phó với cô nàng.
Đồng Lôi cũng không nóng vội, ngược lại thanh âm của cô chút run run, “Tại Trung, cậu với Duẫn Hạo thế nào rồi?”
Tại Trung ngồi trên ghế dài, đầu hơi rũ xuống, trầm giọng nói, “Bà biết rồi còn gì.”
“Các cậu thế nào?!”
“Bọn tôi xong rồi… Không đúng, là thành người xa lạ rồi.”
Từ trước tới giờ, bọn tôi còn chưa bắt đầu nữa mà.Đồng Lôi hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh Tại Trung. “Tại Trung, cậu căn bản không coi tôi là bạn.”
Tại Trung kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, lại thấy hai hốc mắt của cô nàng đã hồng hồng.
“Cậu nghĩ bình thường tôi nói chuyện với cậu chỉ là vì nhàm chán sao? Tôi lo cho cậu như vậy, hi vọng cậu có được hạnh phúc, nhưng cậu lại chẳng nói với tôi cái gì cả…”
Tại Trung bị sự yếu đuối của Đồng Lôi dọa sợ. Cậu khiếp đảm hô một tiếng, “Đồng Lôi…”
“Một mình cậu chịu ủy khuất, tôi còn vì cậu mà chạy đi dạy cho cô ta một bài học… Nhưng chuyện của cậu tôi lại không biết… Tôi đúng là con ngốc mà…”
“Không phải Đồng Lôi! Tôi không có ý thế… Thực xin lỗi, bà đừng khóc, đừng khóc…” Tại Trung hoang mang rối loạn lau nước mắt cho Đồng Lôi, lòng cậu cũng nhói đau.
Đồng Lôi kéo tay cậu, nói, “Tại Trung, cậu không được rời khỏi Duẫn Hạo, hai người nhất định phải ở cùng nhau cho bọn họ chống mắt lên mà nhìn!”
Tại Trung vô lực lắc đầu nói, “Không được, Đồng Lôi. Bọn tôi không thể.”
“Các cậu có thể!”
“Bà nhìn thân phận bọn tôi xem có được không?” Tại Trung chậm rãi ôm lấy Đồng Lôi, “Cho tôi mượn vai của cậu một chút, làm ơn…”
Đồng Lôi thông cảm ôm lấy cậu, đột nhiên cảm thấy cậu thực yếu ớt.
“Tôi nghĩ lần đả kích này sẽ rất tốt cho tôi, sẽ giúp tôi quên được hắn.”