“Không được quên!!!”
Hai người bị thanh âm hơi khàn khàn ngắt lời. Tại Trung quay đầu, lại thấy Tuấn Tú thở hổn hển đứng đó.
Tuấn Tú ba bước thành hai bước vọt tới trước mặt Tại Trung, kích động nói, “Tại Trung ca! Anh em thích anh, anh ấy thực sự thích anh! Anh không thể quên anh ấy!”
“Tuấn Tú…” Tại Trung cắn cắn môi, tựa hồ đã hạ quyết tâm, sau đó lộ ra nụ cười làm người ta không thể tưởng tượng nổi, “Anh có cuộc sống của anh, anh muốn làm quen với bạn gái, anh muốn mở lòng.”
“Tại Trung?” Đồng Lôi hoài nghi nhìn cậu.
“Tuấn Tú, sao em lại đến đây?” Tại Trung không để ý đến Đồng Lôi mà thổi bay khẩu tiếu, “Chuyển tới đây học sao?”
Tuấn Tú có chút choáng váng.
Đồng Lôi dùng sức đẩy đầu Tại Trung, “Cậu uống lộn thuốc rồi?”
“Em… Em đến thăm anh…” Tuấn Tú ấp úng nói.
Tại Trung mặt mày hớn hở, “Ha ha,đúng lúc đến tiết thể dục, để anh đưa em đi.”
“Tại Trung! Lão nương muốn tức giận!” Đồng Lôi hét lớn một tiếng.
Tại Trung nhanh chóng che lỗ tai, thở dài một tiếng, “Được rồi được rồi, bà đi học trước đi, tôi muốn tâm sự với Tuấn Tú.”
Đồng Lôi nổi giận đùng đùng đập đầu cậu xong bỏ chạy.
Lúc này Tại Trung mới thu lại nụ cười; biểu tình chân thật của cậu đúng là thái độ quyết tuyệt (dứt khoát/đoạn tuyệt/cắt đứt quan hệ) làm người ta phải ngỡ ngàng.
“Từ hôm nay trở đi, tất cả đã hết rồi, Tuấn Tú. Anh hi vọng có thể có một cái kết, em phải giúp anh.”
“Anh em rất thích anh! Như vậy anh cũng không để ý?” Tuấn Tú run giọng hỏi, khó có thể tin nhìn Tại Trung.
“Tuấn Tú, em phải hiểu, anh không thể hủy hoại cậu ấy! Anh cũng muốn mẹ anh được hạnh phúc, cho nên anh không thể!” Tại Trung quay người đi đi, “Tuấn Tú, bọn anh không thể, cho nên…”
“Cái gì không thể?! Em thấy tất cả! Em không đồng ý với anh!”
Tại Trung kinh ngạc nhìn y.
“Tại Trung ca, anh em chưa bao giờ thích một ai… Anh hẳn la người hiểu anh ấy nhất mới đúng a! Anh ấy cô độc như vậy…” Tuấn Tú cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống xuống, “Anh ấy rất vất vả mới cố lấy được dúng khí…”
Ý Tuấn Tú rất rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo chủ động giành lấy hạnh phúc cho mình.
Đêm qua, hắn đã buông bỏ tất cả.
Nhưng lại đổi lấy kết quả như thế này.
Cũng không phải là lỗi của ai cả, Tại Trung biết, cậu cũng là vì muốn tốt cho Duẫn Hạo.
Tại Trung nghẹn ngào hít một hơi, nói, “Tuấn Tú thiếu gia, tôi còn phải đi học.”
Tuấn Tú thiếu gia…Duẫn Hạo thiếu gia…