Ngồi trong tắc xi, trong đầu Tại Trung còn quanh quẩn những lời oán giận của cô Kim, làm cho đầu cậu đau như muốn vỡ ra.
Đùa cái gì thế?! Hi Triệt ca bây giờ đang ở Seoul, còn mở quán bar nữa? Quán bar thì quán bar, thế mà còn là loại quán bar phải có quan hệ tốt với cảnh sát mới có thể sống bình an vô sự! Vừa nghe là biết không phải là kinh doanh thứ hợp pháp rồi!Không ngờ Hi Triệt ca bây giờ lại sa đọa đến thế này đây!Hi Triệt ca a, là lỗi của em, không thể đưa anh đi vào chính đạo.Tại Trung thở dài, lên tinh thần cho chính mình. Người lái xe đem ánh mắt quái dị mà thu tiền của cậu, còn cậu thì sau khi xuống xe đã không thấy tăm hơi đâu cả. Tốc độ cực nhanh đủ để cho Schumacher xấu hổ.
[Schumacher: vua tốc độ của đua xe thể thứ F1 -> người tác giả yêu nhất~~. Ai muốn tìm hiểu thêm xin cứ hỏi google đại thúc ^^]
Cái gì a, có đáng sợ đến thế sao…Tại Trung ngẩng đầu nhìn cánh cổng lớn đỏ rực đầy bảng hiệu lung linh rực rỡ, xa hoa màu mè mà nuốt nước miếng một cái.
Đây là chỗ Hi Triệt ca mở ra sao? Đúng là khó tin!Đẩy cửa đi vào, Tại Trung cảm thấy không đúng. Quan sát hồi lâu mới phản ứng lại được. Chố này không có phụ nữa a.
Quán bar mà không có phụ nữa thì…OMG!!!…Chân Tại Trung không ngừng run rẩy, cảm giác muốn chuồn cho nhanh cứ thôi thúc mãi.
Việc Hi Triệt ca mở Gay bar không ngừng đánh mạnh vào cậu.
Đang lúc do dự không biết nên ở hay đi, một đôi tay đã bắt lấy hai vai Tại Trung, kéo cậu đến một góc sáng sủa.
“Hi Triệt ca?!!”
Không phải Tại Trung kinh ngạc, mà bởi trước mắt cậu là người đàn ông diễm lệ loá mắt không thể nào làm cậu liên tưởng đến người trước đây được. Thằng bé quê mua trước kia sao có thể biến thành… biến thành diễm vương như thế này???
Trên cái áo sơmi đỏ thẫm được đính đầy kim cương hình giọt nước, mái tóc đỏ rực đâm chỉa lung tung, trên đùi là cái… quần sao? Rõ ràng là chỉ là một cái khăn, còn giống như mấy cái giẻ mà người khác không thèm dùng đến nữa (do rách??? *o*). Đôi giày trên chân cũng có mấy cái dây màu hồng hồng đỏ đỏ đan vào nhau. Mà quan trọng nhất là, móng tay của y cũng được sơn đen!!!
Hi Triệt nhìn chằm chằm Tại Trung hồi lâu, sau đó mới ôm lấy cậu mà cọ tới cọ lui, “Thằng nhóc này! Nhóc cũng tới đây gặp tao rồi hả! Muốn chết tao rồi!!”
“… Sao anh lại…”
“Nhóc nhìn xem, cái quán lớn thế này đều là của tao đấy! Tao lợi hại không?! Thằng nhóc này thật là, đến Pháp là quên anh mày luôn…”
“Hi Triệt ca, anh buông em ra trước đã… Đừng cọ nữa…” Tại Trung xấu hổ lui về phía sau, cố gắng giãy khỏi Hi Triệt.
Hi Triệt trừng mắt, “Sao hả? Không quen tao nữa?!”
“Không phải… Không phải,” Tại Trung liều mạng giải thích, “Dù sao thì anh cũng phải cho em thời gian thích ứng đã chứ…”
“Thích ứng cái gì?”
“… Anh.”
……