Cuối cùng cũng tìm được một chỗ khá im lặng, xem ra Hi Triệt tuy rằng điên cuồng, nhưng còn biết lưu lại một nơi yên tĩnh cho mình. Trong phòng làm việc chỉ bày trí đơn giản, so với bên ngoài xa hoa kia thực sự là khác biệt rất lớn, làm Tại Trung cảm thấy khó hiểu.
Hi Triệt đưa cho Tại Trung ly café, so với bộ dáng nhu nhuyễn vừa rồi hệt như hai người hoàn toàn khác nhau. Y ngồi đối diện Tại Trung như một đại gia thứ thiệt, bắt đầu lải nhải. Nói tóm lại là năm đó y không thèm để ý đến sự phản đối của người thân, dứt khoát đến Seoul mở một khoảng trời đất của riêng mình. Giấc mộng của y chính là mở một quán bar dành cho gay, sau đó lại được quý nhân giúp đỡ, quán bar càng lúc càng lớn, bây giờ đã thành số một số hai ở Seoul này rồi. Y hào khí mười phần nói sau này Tại Trung có việc thì cứ đến tìm mình, bay lên trời hay chui xuống đất gì cần, nơi này của y cũng có hết. Nói với Tại Trung từ trên sofa xuống sàn nhà, từ sàn nhà nói đến cạnh cửa. Tuy đã trưởng thành nhưng Tại Trung tuyệt đối chịu không nổi cái kiểu kích thích này.
Cậu không hiểu rốt cuộc thời gian có ma lực thế nào mà có thể thay đổi biết bao người, càng không hiểu sớm vài giây hay trễ vài khắc có gì khác biệt.
Ngay cả một người nguyên tắc cũng có thể thay đổi được sao?
Hi Triệt vẫn không nói vị quý nhân kia là ai, nhưng Tại Trung cảm thấy trong đó nhất định có ẩn tình.
Chuyện làm ăn trong quán rất tốt, người tới tới lui lui nối liền không dứt. Hi Triệt nói cho Tại Trung rằng y vẫn còn băng thanh ngọc khiết như cậu; Tại Trung chỉ ngây ngô cười.
Chuyện mình và Duẫn Hạo đã làm, coi ra còn kém Hi Triệt ca.
Hẹn rằng ngày mai sẽ còn đến tìm y, Hi Triệt mới bằng lòng đưa Tại Trung về nhà; dọcđường còn ồn ào đòi mua cho cậu một chiếc xe, bởi tốt xấu gì cậu giờ cũng đã thành một đầu bếp nổi tiếng rồi. Tại Trung mệt mỏi lắc đầu, nói không cần, cậu rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Hi Triệt hỏi, ‘vậy nhóc với Trịnh Duẫn Hạo thế nào rồi’, Tại Trung trầm mặc không nói.
Đến cửa nhà, Hi Triệt tinh mắt thấy trước cửa đã có một người đang đứng đó. Y cố ý dừng xe trước mặt người kia nở nụ cười quyến rũ, “Ngoan, mau xuống xe nào! Về nhà rồi.”
Tại Trung khó hiểu nhìn y, xuống xe mới nhìn thấy Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo cứng đơ cả người, mãi đến khi thấy Tại Trung xuống xe mới dịu đi một chút. Hắn lại kín đáo liếc vào xe, thấy Hi Triệt nhanh chóng xuống theo.
“Em vào đây, mai lại đến tìm anh!” Tại Trung vẫy vẫy tay với Hi Triệt, hoàn toàn lơ luôn sự tồn tại của Duẫn Hạo, đẩy cửa đi vào.
Duẫn Hạo xoay người nhìn Tại Trung, vẻ mặt hắn lúc này không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa.
Hi Triệt huýt sáo, “Đã lâu không gặp, Trịnh Duẫn Hạo.”
Duẫn Hạo nhìn y hồi lâu, rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
Cái gì vậy a! Lão tử bây giờ đã tành quái vật trong mắt hai vợ chồng chúng mày rồi à?! Hi Triệt tức giận trừng mắt nhìn Duẫn Hạo, nói, “Đã trễ thế này còn đứng ở đây làm gì a? Chờ lão bà của mày chắc?”
“Tôi không hiểu anh nói cái gì.” Duẫn Hạo trầm giọng nói.
“Giả ngu cũng chả sao, nhưng đứa em trai bảo bối của tao rất khờ khạo.” Hi Triệt ngả ngớn cười, “Đừng để cuối cùng lại làm nó phải thương tâm là được.”
“Anh thì biết cái gì!” Duẫn Hạo uấn uấn nói, “Tôi không thích cậu ta từ lâu rồi!”
“Tao đương nhiên hiểu mày. Tao chỉ biết là hàng năm đều có người đến Chunnam thắp hương cho ba ba ai đó, còn nói một đống thứ không thể hiểu trước mộ ông ấy.”
Duẫn Hạo biểu tình cứng ngắc, đến gần từng bước, “Từ đâu anh biết?!”
“Đồng hương của tao nói!” Hi Triệt giảo hoạt nói, “Mày không phải còn muốn ba vợ báo mộng cho Tại Trung, bảo ông ấy phù hộ cho hai người bọn mày được ở bên nhau sao? Tao có nói sai câu nào không?”
Duẫn Hạo nghiến răng nghiến lợi, “Kim Hi Triệt, tốt nhất là anh nhớ kĩ cho tôi, nên đem theo chuyện này xuống mồ đi! Dám nói lung tung khắp nơi, cái quán gay bar kia cũng đừng hòng mở cửa nữa!”
Hi Triệt bất ngờ nhìn hắn, “Mày cũng biết tao mở gay bar hả? Vậy sao tới tận bây giờ mày cũng không vào đó hả? Thật đáng ghét… Quên đi, mày không đến nhưng chỉ cần Tại Trung của tao đến đó là được rồi. Dù sao bây giờ mày cũng đã có bạn gái, Tại Trung cũng là người tự do, mày đừng có đến quán của tao mà náo loạn, nghe chưa?” Nói xong Hi Triệt tiến vào trong xe, nhanh chóng rời khỏi.
Hết cách, xem khuôn mặt Trịnh Duẫn Hạo đã đen đến không thể đen hơn; nếu y dám nói thêm gì nữa, nói không chừng thật sự sẽ chết yểu trước cửa Trịnh gia mất.
Hai tên ngốc này! Thái độ đối với tình yêu ấy mà, không thể giống hai đứa bọn bay đâu.Hi Triệt đột nhiên nhớ lại ánh mắt hai người, buồn bực cúi đầu nhìn mình.
Ăn mặc như tao đây rất kì quái sao…? Rất đẹp mà!