Mãn Thiên Phong Vũ Hạ Tây Lâu

Chương 11

Edit&Beta: Yến Phi Ly

Hàng năm khi đến thời điểm cuối năm, đại quản sự Phùng phủ đều phải thức tỉnh tinh thần toàn bộ người trong phủ, chuẩn bị hầu hạ đám người đến tặng quà. Dựa vào danh nghĩa chúc Tết, trước phủ Cửu thiên tuế thật sự là mỗi ngày ngựa xe như nước, nịnh bợ tiến cống, có việc muốn nhờ, từng tốp lại từng tốp. Lễ vật nào phải trình chủ tử xem qua, cái nào trực tiếp cất vào khố phòng người nào cho vào gặp Cửu thiên tuế, kẻ nào tự mình đuổi ra khỏi phủ, đều phải cẩn thận cân nhắc, làm cho quản sự Phùng phủ mệt nhọc bận bịu đến nỗi chân không chạm đất, nhức đầu nhức óc.

Phùng Phượng cũng từng đem phong cảnh náo nhiệt này như việc vui mà hưởng thụ, lại chống cự không nổi tuổi tác dần lớn, cuối cùng lại càng nhàm chán. Đầu xuân năm sau liền muốn đối chọi chính diện với Đông Lâm đảng, năm năm trù tính, thành bại tại một lần này, mặc dù lão làng như Phùng Phượng cũng có chút không yên.

“Theo những gì ta phân phó, bộ Hộ bên kia có chuyện gì thì truyền tin ngay,” Ngày đó Phùng Phượng triệu Phùng Sanh tới nha môn Đông Hán, bàn bạc vài câu công sự, mới nhấp trà dặn, “Cha con ta cũng lâu rồi chưa gặp mặt, sáng sớm ngày mai, theo ta đi chùa Đàm Chá hai ngày, thuận tiện tìm chút thanh tĩnh.”

“….Vâng,” Phùng Sanh đứng bên cạnh ghế của Phùng Phượng, đưa tay đè lại chén trà y định đưa đến bến miệng, “Trà nguội rồi, đổi chén khác đi.”

Ra khỏi nha môn, Phùng Sanh đi tới bộ Hộ, dặn vài kẻ thân tín hai ngày này trấn áp mọi chuyện, nên làm gì thì làm, sáng sớm hôm sau liền cùng Phùng Phượng lên núi.

Chùa Đàm Chá chính là ngôi chùa cổ truyền từ thời Tây Tấn (Trung Quốc, năm 265-317), dáng dấp uy nghiêm, cửu phong vây quanh, khí độ rộng lớn. Ngoài chùa cổ thụ rợp trời, nước chảy róc rách, bên trong tăng tháp như rừng, trúc mọc râm mát. Phùng Phượng lần này dẫn theo vài ám vệ, quang minh chính thức đi theo chỉ có mình Phùng Sanh. Tuyết trên đường trơn trượt, hai con ngựa chậm chạp mãi nửa ngày mới vào tới cổng chùa.

Phùng Phượng không tin phật, nhưng lại có chút giao tình với trụ trì ngôi chùa này và mấy vùng lân cận kinh đô. Hiện tại phương trượng đang bế quan thanh tu, Phùng Phượng cũng không muốn quấy nhiễu, chỉ thông báo cho đại đệ tử, thu thập hai viện tử.

Chùa Đàm Chá cảnh sắc núi non xinh đẹp tuyệt trần, quanh năm suốt tháng không biết tiếp đón biết bao nhân vật quyền quý trong kinh, đặc biệt phòng ở và đồ chay đãi khách, tuy là thời tiết rét đậm, lại sâu trong rừng núi, nhưng cũng rất thoải mái.

Dùng qua cơm trưa, Phùng Sanh bồi Phùng Phượng ra sân, theo bậc thềm sau núi đi lên, một đường đi được tới long đàm(hồ), đứng ở Hiết Tâm đình trông về phía xa tuyết phủ khắp núi, một màu trắng xóa.

“Cổ chá tê tuần lộc, hàn đàm ẩn chập long.” Phùng Phượng nhìn tuyết rơi kết băng trong long đàm, chậm rãi ngâm hai câu thơ vịnh tiếp theo, “Canh tòng hà xử khứ… Tiền lộ dã vân phong.”

(Tạm dịch: Nai dừng chân nơi miếu cổ, rồng ẩn nấp nơi hồ băng. Càng đi về phía trước, con đường càng mịt mờ gió mây)

“….Đốc chủ quá lo lắng rồi.” Phùng Sanh sao không biết Phùng Phượng đang suy nghĩ gì cơ chứ, lại càng không nhẫn tâm thấy y vì cục diện sắp tới mà hao tổn tinh thần, vội trấn an, “Đấng anh hào, lòng ôm chí lớn, lòng dạ thiện lương, ẩn chứa vạn vật, chí hướng đều vì thiên hạ. Từ nhỏ đến lớn, trong lòng ta người có thể xứng với hai chữ ‘Anh hùng’, trừ bỏ Đốc chủ thì chẳng còn kẻ khác.”

“Đứa nhỏ này chớ nói bậy, mở miệng ra…” Phùng Phượng cười lắc lắc đầu, “Con lại lừa gạt ta đi.”

“Đốc chủ nhìn thấu mọi việc,” Phùng Sanh đi lên một bước, khoác áo da cừu cho Phùng Phượng, mặt mày lại tươi tỉnh, “Nếu ta có tí tẹo tâm tư lừa gạt Đốc chủ…. thì ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, hồn phi phách tán, đời đời không siêu sinh.”

“Đang yên đang lành thề độc làm gì,” Phùng Phượng nghiêng đầu khẽ quát một câu, “Nơi này băng tuyết ngập trời, đừng ở đây nữa, trở về đi.”

Sức khỏe Phùng Phượng không tốt, trước kia chưa tập võ nghệ chịu không ít khổ, nội lực lại là âm hàn, với việc điều trị thân thể không quá có ích, nhưng mỗi khi đến mùa đông thì cũng ổn, chính là đầu gối đầu bởi vì khi còn bé quỳ lâu trong trời lạnh, phong hàn tận xương, thỉnh thoảng lại nếm chút khổ.

Bệnh cũ của y Phùng Sanh rõ ràng nhất, vào đêm hai người cùng chơi hai ván cờ, thấy Phùng Phượng không nói, hơi hơi nhíu mày, liền buông tha ván cờ, lấy ghế nhỏ kê chân cho Phùng Phượng, bản thân quỳ một gối xuống ở bên cạnh, chậm rãi xoa nắn chân lưu thông máu giúp y. Phùng Phượng cũng không chấp nhất ván cờ dang dở, nghiêng người tì trên tháp, nhìn Phùng Sanh quỳ trên mặt đất, lực đạo không nhẹ không mạnh, một cỗ nhiệt khí từ huyệt Tam Âm, không nhanh không chậm lan tràn tới ngực, trong lòng thầm nghĩ hài từ một tay mình nuôi dưỡng thật biết điều, tri kỷ như tâm phế.

“Gần đây ngủ có được không?”

“Cũng tạm. Người đã già, giấc ngủ liền ngắn.”

“Đốc chủ đang ở tuổi cường thịnh…. Chớ nói như vậy.”

Gian thiền viện cho khách bố trí tinh xảo, đặc biệt trong chùa có một suối nước nước chảy từ Nam xuống Bắc xuyên qua viện tử, suối trong lại cạn, quanh năm róc rách. Trên đó là một ngôi đình nhỏ, bên đình trồng đầy trúc, mùa hạ xanh mát mùa đông u hoàng, càng lạnh càng dẻo dai, chính khí cao thượng.

Phùng Sanh nghe tiếng gió thổi lao xao ngoài khóm trúc, tiếng nước thanh tịch, đột nhiên ngẩng đầu cười nói, “Ta đem cho Đốc chủ lễ mừng năm mới.”

“A? Là cái gì vậy?”

“……Còn nhớ rõ khi còn bé, ta hỏi ngươi vì cái gì gọi ta là ‘Sanh’,”

Phùng Sanh lại đột nhiên nói sang đề tài khác, “Ngươi liền giảng điển cố trong ‘Thuyết văn’: ‘Lô sanh (khèn), mười ba dây giống như phượng. Tháng giêng âm lịch, vạn vật sinh trưởng gọi là sanh.”

“Ừ…..” Phùng Phượng chống trên tháp, một tay đỡ trán nhắm mắt lại, trầm ngâm nửa khắc mới nói, “Qua tháng giêng… chớp mắt một cái, cũng đã sắp hai mươi năm.”

Vạn Lịch năm thứ ba mươi lăm, Ti lễ giám cùng Đông Hán vẫn do một tay đại thái giám Vương Cẩn nắm giữ. Chính vào mùa đông khắc nghiệt, tả đốc Ngự sử Chu Nhữ Hằng thêm cả sáu vị Ngự Sử thượng thư buộc tội Vương Cẩn không có kết quả, Thần Tông long nhan giận dữ, trượng hình dĩ nhiên không thể miễn.

Phải biết hình phạt dùng trượng vốn là do đại thái giám Ti lễ đốc thúc dụng hình, người hành hình nhìn Vương Cẩn đứng ra hiệu, tay nâng trượng giáng xuống, từng gậy mạnh bạo, nhất thời trên điện huyết nhục tứ tung, tiếng than gầm trời, Chu Nhữ Hằng đường đường quan lớn nhị phẩm không chỉ bị trượng hình đánh chết, mà còn dẫn họa cho một nhà già trẻ, nam tử sung quân, nữ tử biếm vào kỹ viện.

Chu Nhữ Hằng cùng Vương Cẩn tranh đấu gay gắt mấy năm, lần này thượng thư vốn tưởng rằng chứng cớ vô cùng xác thực, có thể được việc, lại không ngờ Vương Cẩn sớm có chuẩn bị, điều điều bác bỏ, câu câu chiếm lý, tỏ vẻ một tấm lòng son sắt, cuối cùng đối thủ một mất một còn lại đưa tới họa sát thân, nước mắt ròng rã, tự mình dẫn Đông Hán nha dịch xét nhà tàn sát hoàng loạt, khoái ý cười nói, “Còn sung quân cái gì, chết đi, chết hết đi!”

Năm đó Phùng Phượng là thủ hạ của Vương Cẩn, xong xuôi mọi việc thì kiểm thi thể, thấy sau nhà bếp một lão phụ chết không nhắm mắt, dưới thân còn gắt gao che chở một hài tử, cúi người dò xét, nhìn đứa bé kia trước ngực dính một vết đao, nhưng cũng chỉ bị thương da thịt, xác nhận còn có thể cứu. Phùng Phượng cầm lưỡi đao sắc bén đang nhỏ máu đứng trước mặt hài tử, nhìn nó vừa đau lại vừa sợ, tựa như ngay cả khóc đều quên nên khóc như thế nào, chỉ lăng lăng mà trừng mắt, thẳng tắp nhìn mình.

“Hán công.” Vương Cẩn thấy thủ hạ gã yêu thương phi thân tới trước ngựa mình, quỳ một gối xuống, trong tay còn ôm một hài tử nửa chết nửa sống, không khỏi nhướng mày giả cười, “Thế nào? Ngươi cũng có lúc không hạ được ngoan tâm?”

“Thuộc hạ….” Phùng Phượng cúi đầu liễm mắt, yên lặng một khắc mới thấp giọng nói tiếp, “…Thuộc hạ khẩn cầu Hán công.”

“Ta nếu không cho phép thì sao?” Vương Cẩn cũng biết Chu gia không có hài tử lớn như vậy, có lẽ là con cái của hạ nhân trong phủ, đáp ứng Phùng Phượng cũng không có gì.

Chẳng qua….

“… Thuộc hạ cầu Hán công thành toàn.” Bất quá chỉ vì nghe một chữ “Cầu” này mà thôi!

Phùng Phượng theo Vương Cẩn mấy năm, không có việc gì mà làm không hợp ý gã. Ngay cả diện mạo cũng là từ ánh mắt đầu tiên liền vừa ý Vương Cẩn, tuy rằng không thể tự mình ra trận, nhưng các thủ đoạn khéo léo, chỉ vì làm cho Phùng Phượng cam tâm tình nguyện nói một chữ “Cầu”.

Hiện giờ y rốt cục chịu quỳ trước mặt gã, cầu xin gã, Vương Cẩn xoay người xuống ngựa, vỗ tay cười to, cảm thấy đắc ý. “Có trò vui thế này, chính là hiếm thấy,”

Vương Cẩn đi đến trước người Phùng Phượng, cúi người vỗ nhẹ mặt của y, “Thưởng cho ngươi.”

Mạng người như con kiến, như rơm rác, giết và cứu bất quá chỉ là một ý niệm.

Lô sanh nhất danh phượng sanh. Mười ba dây như phượng hoàng. Vạn vật…. sinh trưởng gọi là sanh….

“Cũng không phải cái gì mới mẻ,” Phùng Sanh quay lại câu chuyện, “Trong lúc rảnh rỗi tùy tiện làm khèn ống trúc, thủ công thô lậu, Đốc chủ chớ ghét bỏ.”

“Không có việc gì chế tạo mấy thứ này làm gì…” Phùng Phượng nghe vậy cười nói, “Con lại có ham mê giống người kia trong cung, không bằng đưa con vào bầu bạn với hắn, con sẽ không nhao nhao than chán nữa.”

Phùng Sanh lại không nói tiếp, mỉm cười một lúc lâu, mới nhẹ giọng niệm nửa bài《Câu sơn miếu》: “Giản thủy lưu niên nguyệt, sơn vân biến cổ kim. Chích văn phong trúc lý, do hữu phượng sanh âm.”

(Tạm dịch: Khe suối chảy tháng năm, mây núi biến cổ kim. Chỉ nghe tiếng gió trúc, lại ngỡ tiếng khèn vang.)

Phùng Phượng vẫn nhắm mắt dưỡng thần, xuyên thấu qua mí mắt làm như có thể cảm giác được dưới ánh nến, mỏng manh một tầng đỏ tươi. Phùng Sanh quỳ gối bên tháp, giương mắt bình tĩnh nhìn y. Trong phòng ánh nến chiếu lên gương mặt y có vài phần huyết sắc, người cũng có vẻ ấm áp hơn nhiều, ấm áp lại có thêm chút sức sống.

Phùng Sanh yên lặng không nói, chỉ quỳ nhìn y, không biết làm sao lại cảm thấy có chút ủy khuất. Cuối cùng nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chụp lên bàn tay Phùng Phượng, một chút lại một chút, nắm chặt. Mỗi khi nắm chặt thêm một phân, trái tim liền khiêu đập dữ dội thêm một phần. Phùng Phượng lúc này mới mở mắt ra, rút về tay, không nhìn hắn, cũng không mang chút hỉ nộ, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, sừng sững bất động của Cửu thiên tuế.

“Ta….” Phùng Sanh muốn nói lại thôi, gần như hốt hoảng mà nắm chặt tay Phùng Phượng, quỳ trước một bước cúi đầu, khóe môi in lên đầu ngón tay Phùng Phượng.

Phùng Phượng muốn rút tay, lại nghe Phùng Sanh đau khổ thở dài một câu: “…… Phượng ca ca.”

“……..” Phùng Phượng nghe được tiếng “Phượng ca ca” này, cũng thầm thở dài, mặc hắn nắm tay mình một lát, rồi mới thản nhiên phân phó, “Khuya rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Mấy năm nay Phùng Phượng chính mình cũng rõ ràng, y đối với nghĩa tử này thật sự có chút sủng ái quá mức. Còn nhớ năm đó Phùng Sanh ở trong trạch tử kia nửa năm, mỗi lần về thì trước khi y đi hắn đều phải nhìn y khóc một hồi. Khóc cũng không dám lớn tiếng khóc, chỉ sợ hãi lôi kéo tay áo mình, nước mắt lã chã chảy dài. Như vậy nhiều lần cũng thấy không yên lòng, cho nên năm đó giữ Lục Diêu ở bên người, tư tâm cũng là vì cho hài tử này một người bạn để chơi.

Cho đến khi Phùng Sanh chịu mở miệng nói chuyện, cũng là theo tính tình gọi người lung tung, lúc nào cũng dính lấy mình nhuyễn thanh nhuyễn khí mà gọi, “Phượng ca ca, Phượng ca ca.” Sau lớn hơn vài tuổi, ngược lại biết không thể gọi loạn bối phận, chịu theo quy củ mà gọi mình một tiếng “Nghĩa phụ”.

Nhưng là, từ khi nào, hai chữ “Nghĩa phụ” này đã bị đổi lại thành tiếng “Đốc chủ” xa lạ?

Hài tử như vậy, qua tháng năm nuôi nấng liền thay đổi. Có chuyện gì mà Phùng Phượng không rõ ràng, ngay tại Hoàng cung ăn tươi nuốt sống, một thân võ nghệ này, địa vị này, mấy năm nay, có cái gì xấu xa mà y chưa thấy qua, chưa từng nhẫn nhịn qua?

Luẩn quẩn trong lòng Phùng Sanh, Phùng Phượng so với bất kì ai khác đều rõ hơn, y chỉ luôn nói hắn là nghĩa tử, chờ đến khi trưởng thành sẽ lo chung thân đại sự cho hắn, không có gì mà không bỏ xuống được, không có gì mà không vượt qua được. Tuy rằng nhìn ý tứ người trước mắt lúc này….. Y thật sự là sủng ái hắn quá mức rồi…

Phùng Sanh vì cái gì được gọi là Phùng Sanh? Duyên cớ chân chính bên trong chỉ có Phùng Phượng biết, tuyệt không thể nói cho người thứ hai nghe.

Phùng Phượng vốn tên là Phùng Sinh. Khi còn bé nhà nghèo, Phùng phụ trừ bỏ cờ bạc thì chẳng thèm để bụng bất cứ chuyện gì, ngay cả khi vợ sinh nhi tử đều lười hao tâm tổn trí nghĩ ra cái tên, chỉ thuận miệng có lệ nói, “Đã là lão tử sinh, cứ kêu Phùng Sinh được rồi.” Sau lại đánh bạc đến mức bán đồ, bán nhà, rốt cục bán vợ bán con. Năm đó Phùng Sinh mới chỉ tầm bốn, năm tuổi, cũng là độ tuổi mà Phùng Sanh được cứu.

Mọi việc đều có nhân quả. Nếu gieo chuyện kiếp trước, kiếp này là người chịu nếu là chuyện kiếp sau, kiếp này là người làm. Phùng Phượng không tin phật, không tin kiếp trước kiếp sau, lại tại đây chìm đắm trong vòng luân hồi nhân quả. Y gọi hắn Phùng Sanh, sủng hắn, buông thả hắn, bất quá chỉ vì thành toàn tâm niệm riêng tư mà chẳng thể nào tỏ cũng ai.

Huyết quang tận trời, rồi sau đó trần ai lạc định. Phùng Phượng lẳng lặng nhìn hài tử kia một lúc lâu, cuối cùng thu đao vào vỏ, khom lưng xuống ôm nó vào trong lòng. Y ôm nó, giống như muốn quay ngược thời gian đằng đẵng, trở lại giây phút chính mình bị giao vào nanh cọp. Y muốn ôm lấy chính mình. Ôm lấy hắn. Từ nay về sau hứa cho hắn một đời gấm vóc giàu sang.

Mà Phùng Sanh cố chấp mà đem hai chữ “Nghĩa phụ” đổi lại thành “Đốc chủ” là như thế nào? Phùng Phượng sống bốn mươi ba năm, cũng không hiểu cái gì gọi là tình ý, cũng chưa bao giờ muốn hiểu. Từ lúc còn đối với nhân thế một mảnh ngây thơ, liền có người bên ngoài thay y vung dao, kết thúc thất tình lục dục. Ba nghìn thần phật, cương thường nhân luân, lại có cái gì mà Phùng Phượng để ở trong mắt!

Y nhìn không thấy, cũng không cần. Chỉ cần phong vân biến sắc. Muốn giang sơn này đổi chủ. Muốn thiên hạ này mang họ Phùng!

Phily: Edit chương này vào một buổi chiều mưa…. Nói về nhân vật Phùng Phượng, có lẽ nỗi đau làm một hoạn quan, nỗi đau bị người chấm dứt thất tình lục dục đã mang lại hận thù muốn khuynh đảo thế gian của y…

Y có tình, nhưng cũng thật tuyệt tình…
Bình Luận (0)
Comment