Mãn Thiên Phong Vũ Hạ Tây Lâu

Chương 10

Edit: Phong Ly

Beta: Yến Phi Ly

“Biệt lai xuân bán, xúc mục nhu tràng đoạn”

Bùi tiểu gia đứng dậy, nâng chén Ngọc đái xuân lên uống cạn phân nửa, tay phải cầm quạt vỗ vai Lục Diêu, từng câu từng chữ từ miệng xuất ra đều mang xuân ý nồng đậm như men rượu, lại thiếu đi chút buồn bã thảm thiết.

Lục Diêu thấy ý cười trong mắt y, liền biết lần này Bùi Kiếm Văn lấy cau thơ trong ra đùa, lập tức phất tay như đuổi ruồi bọ, “Nhanh dâng hoa ngươi mượn đi.”

Lời còn chưa dứt, trước mắt nhoáng lên một cái, bóng người đã cách mấy trượng, nhanh như tên bắn, quá tuyết vô ngân (đi trên tuyết mà không để lại dấu chân).

Lục Diêu sớm biết khinh công của Bùi Kiếm Văn phiêu lượng đến đâu, Phùng Sanh lần đầu nhìn thấy, đáy lòng cũng không khỏi thảng thốt.

Mấy cây mai xung quanh đình cũng phải cách chừng hai mươi trượng, đêm hôm đó xông vào chiếu ngục, cả trong lẫn ngoài tường tổng thể hai mươi lăm trượng mà Bùi Kiếm Văn chỉ nhảy hai cái là qua, lúc này lại càng dễ dàng, cũng như vài chục trượng vừa rồi mũi chân có đạp lên tuyết, nhưng chỉ chạm nhẹ rồi lập tức rời đi luôn, chiết phiến trong tay mở ra, quét khắp tiểu viện thanh tịch, lại không động vào hoa lá.

“Thế hạ loạn mai như tuyết loạn”

Chiết phiến được thi triển ổn định mà chính xác, hoàn toàn xuyên qua cành cây, nhưng chưa hề chạm đến, kình khí lướt qua làm mai trắng khẽ động như tuyết rơi, vô cùng kiều diễm.

Lại nhìn trên phiến quạt vẫn còn vương chút lực đạo, phủ lên cành mai, khiến hoa đang rơi bỗng bay vào lòng bàn tay Bùi tiểu gia, nắm tay lại, liền chuyển người xuyên qua ngàn cánh hoa rơi, hướng lên ngọn cây, đứng như khói chiều cuốn theo ngọn gió, như muốn quay trở lại.

“Phất liễu nhất thân hoàn mãn.”

Bùi Kiếm Văn ngắt một cành hàn mai, nửa câu thơ dùng nội kình đưa tới trong đình, lọt vào tai Lục Diêu, mắt thấy, những cánh hoa tung bay còn chưa kịp chạm đến vai y, liền bị chân khí quanh thân đẩy ra xa ba thước, bay lên rồi rơi xuống, giống như tuyết mùa đông.

“Nhạn lai âm tín vô bằng, lộ diêu quy mộng nan thành.”

Người giống như chim nhạn bay về, tay áo tung bay, phiên nhiên trong cảnh tuyết đẹp đến thê lương.

Bùi Kiếm Văn kết thúc bằng câu thơ khi xưa hai người lần đầu tiên gặp mặt, vẫn không giấu được ý cười nhạo Lục Diêu lại nhớ tới câu “nhật cửu kiến nhân tâm” (sống lâu mới hiểu rõ lòng người), không biết đến giờ đã đủ lâu chưa.

“Ly hận kháp như xuân thảo, canh hành canh viễn hoàn sinh.”

Bùi Kiếm Văn đến bên trong đình, đứng trước mặt Lục Diêu, một cành bạch mai đưa ra, ứng với câu “Mượn hoa hiến Phật” kia của mình.

Lục Diêu nhận lấy, liền thấy Bùi Kiếm Văn đột nhiên cười, tay trái thu lại cành mai, tay phải mở chiết phiến ra, hoa mai lay động phiêu nhiên rơi xuống trước mặt Lục Diêu, vừa rồi y thi triển một chút hoa xảo, là muốn cùng Lục Diêu vui đùa.

Thấy trong tay Lục Diêu trống không, Bùi tiểu gia đắc ý cười, cành mai trong tay rung lên, biến thành kiếm hoa, lấy hoa thay kiếm kề bên cổ Lục Diêu.

Vào một ngày hè đẹp trời, ai đó liếc thấy ai kia, liền nhớ đến mấy câu hoa mỹ trong lời thuyết tư tiên sinh, nhưng lại nhớ không kĩ, tựa như gió mát thổi đến, hoa rơi rực rỡ, bụi đất mịt mù.

Chớp mắt, hạ qua đông tới, sau một hồi phồn hoa lạc tẫn, là ai vẫn ở trước mặt mỉm cười, phong tư hào sảng nói không nên lời.

Phật viết, không được nói.

Dù là một chữ, sống không được nói, chết cũng không được nói.

Đời người nếu còn giống như lúc ban đầu.

Đời người nếu càng sống càng hiểu rõ.

“Bùi công tử quả nhiên thân thủ bất phàm!” Phùng Sanh lấy khuỷu tay làm điểm tựa, tay trái thay Lục Diêu nhận cành mai kia, tay phải nâng chung rượu cười nói, “Nhận hoa nâng chén, Phùng mỗ xin kính trước!”

Chén của Bùi Kiếm Văn đã trống không, định rót tiếp lại thấy bình rượu không còn giọt nào, lập tức không khách khí, lấy chung rượu còn một nửa kia của Lục Diêu, hướng Phùng Sanh nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

“Đại ca.” Phùng Sanh bỏ chung rượu xuống, cười nhìn Lục Diêu, hỏi, “Bùi công tử có vẻ quen dùng kiếm?”

Lục Diêu thầm nghĩ đệ không hỏi y lại hỏi ta làm gì, nhưng vẫn thuận miệng đáp lại, “Đại khái.”

“Ta nói rồi mà,” Phùng Sanh vỗ bàn, lúc này mới chuyển sang chính chủ cười nói, “Kiếm hoa của Bùi công tử quá phiêu lượng, Phùng mỗ bất tài, nhất thời nghĩ đến câu ‘vạn nhất thiện quan hoạch nhiên phá, mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng’.”

“Đừng có nói bậy bạ.” Lục Diêu vội khẽ quát, trong lòng thầm nghĩ đệ không chọc y xù lông lên thì không chịu được à? Đều lớn như vậy còn giận hờn không đâu.

“Phùng đại nhân, Lục đại nhân.” Bùi Kiếm Văn không hề tức giận, chỉ nhìn cửa viện, cười nhạt hất cằm, “Không biết là tìm vị nào?”

“Lục đại nhân, Phùng đại nhân.” Nha dịch từ từ đi lên, đến trong đình liền khuỵu gối hành lễ, đứng dậy nhìn Bùi Kiếm Văn, cũng không biết xưng hô như thế nào, liền cung kính ôm quyền, rồi cúi người hướng Phùng Sanh bẩm báo, “Hán công sai thuộc hạ kêu ngài qua một chuyến.”

“Biết rồi.” Phùng Sanh lên tiếng, quay sang Lục Diêu bất đắc dĩ cười nói, “Nhìn xem, trộm làm kiếp phù du nhàn nhã nửa ngày, nay còn chưa đến nửa ngày, lại bị bắt về làm người rồi.”

“Phùng đại nhân đi đường cẩn thận.” Bùi Kiếm Văn đưa binh khí phong nhã kia trả lại cho Phùng Sanh, “Thứ cho Bùi mỗ không tiễn.”

“Bùi công tử chớ khách khí.” Phùng Sanh nhận lấy cây quạt, nghiêm trang ôm quyền cáo từ, lại vỗ vai Lục Diêu, “Đại ca, hôm khác đệ lại đến.”

Phùng Sanh đi mất, hai người còn lại cũng mất hứng, không có tâm tư ngồi ở nơi băng tuyết ngợp trời này nói chuyện, Lục Diêu đề nghị ra ngoài một chuyến, Bùi Kiếm Văn tất nhiên khách theo ý chủ.

Tục ngữ nói, hai mươi ba, kẹo mạch nha hai mươi tư, quét dọn nhà cửa hai mươi lăm, thái đậu hũ hai mươi sáu, cắt thịt… Bận rộn tất bật vẫn là sắp đến Tết âm lịch, dù sao mỗi ngày đều có việc để làm.

Lục Diêu bồi Bùi Kiếm Văn đi dạo trên phố xá nhộn nhịp, xem dân chúng vội vàng đặt mua hàng Tết, nhớ ra một ít việc vặt, thuận miệng cười nói, “Cha ta trước kia cũng làm việc ở phủ Ứng Thiên, khi ta bảy tám tuổi mới lên kinh. Mẹ ta mất sớm, trước đây đều đi theo vú nuôi, bà dạy ta không ít đồng dao dân gian, bất quá đến giờ ta vẫn không hiểu hết, vì sao đồng dao nói về Tết lại bắt đầu từ hai mươi ba tháng chạp đến mùng một, rồi mới từ mùng một nói đến mười lăm.”

“Mùng một đến mười lăm cũng có sao?” Bùi Kiếm Văn lần đầu nghe Lục Diêu nhắc đến chuyện nhà, nghĩ cũng muốn tiếp chuyện, đáng tiếc y là thiếu gia sinh ra ở gia đình giàu có, tứ thư ngũ kinh từ ca phú trường thì biết, chứ nói đến đồng dao thì thật khó xử.

Lục Diêu cười cười, kéo Bùi Kiếm Văn đang thất thần tránh đại nương tay xách nách mang đi đường, muốn tìm đề tài khách, lại nghe Bùi Kiếm Văn nói, “Đại khái thì lễ mừng năm mới trong suy nghĩ của mọi người so với thực tế cũng thú vị.”

“Sao cơ?”

“Đúng hơn thì lễ mừng năm mới mà mọi người mong muốn và thực tế đều nói lên một việc,” Bùi Kiếm Văn nghiêng đầu nhìn Lục Diêu, hiếm khi cảm khái một câu, “Sống trên đời này, dù sao cũng phải hy vọng thì mới có ý nghĩa.”

Dùng cơm chiều ở noãn các phía Tây, vò thiên tửu gần hai cân của Thủy Tỉnh phường Bùi Kiếm Văn mang tới kia, lại thêm một vò Hoa điêu của Lục phủ cất dưới hầm, bạch tửu hoàng tửu hỗn loạn, Lục Diêu quả nhiên đã thực hiện lời hứa uống đến say thì mới thôi.

“Lục Diêu.” Bùi Kiếm Văn cũng say, cũng may tính nết sau khi uống rượu không tồi, không ồn ào không nháo, chỉ là càng say càng cười, “…Tư vị say rượu thế nào?”

“Tư vị thế nào?” Lục Diêu nghiêm khắc tự kiềm chế hai mươi năm, cả đời lần đầu tiên say, nghe thấy câu hỏi của Bùi Kiếm Văn, nhìn chén rượu rồi mỉm cười chớp mi, không nhanh không chậm đáp lại câu hỏi vừa rồi, “Uống rượu… có thể khiến lòng tham, tức giận, hạnh phúc, căm ghét, phẫn nộ tiêu tan… bi thương, vui vẻ, đau khổ, oán hận, đố kị biến mất.…”

“Không yêu không hận, không vui không buồn cũng tốt…” Bùi Kiếm Văn nâng tay cười đến khinh đạm, cùng Lục Diêu cụng chén, “Tại hạ liền kính Lục đại nhân… lục căn thanh tĩnh, tứ đại giai không.” (không vướng bận điều gì, coi tất cả đều là hư vô)

Trong noãn các đốt địa long, Bùi Kiếm Văn sớm đã cởi áo lông ra, ngay cả vạt áo cũng rộng mở, đôi con ngươi đen láy phủ hơi nước, ngọn đèn trên bàn ánh lên, đôi mắt say mềm mông lung, khuôn mặt tựa như hoa đào.

Lục Diêu uống thêm một ly lại say thêm một phần, cười nhìn khuôn mặt người đối diện, đảo qua chóp mũi, khóe môi, chợt nhớ đến câu ‘mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng’ của Phùng Sanh, thầm nghĩ kỳ thực cũng không sai.

Sau đó lại nhìn xuống dưới, ánh mắt liếc qua vạt áo buông lỏng của Bùi Kiếm Văn, thấy vết thương ngày ấy mình lưu lại đã tốt hơn, chỉ còn lại vết sẹo, qua ba tuần rượu, liền có chút ửng hồng, từ cần cổ kéo dài đến trong áo.

“Xin lỗi…” Bùi tiểu gia rượu vào, phản ứng cũng chậm hơn, thẳng đến khi ngón tay Lục Diêu xoa xoa hồng ngân dài nhỏ kia, y mới cười nghiêng đầu né tránh, lại nghe Lục Diêu xin lỗi mình, liền cố ý kích hắn, “Đúng rồi, Lục đại nhân, Bùi mỗ còn chưa tạ ơn ngài ngày đó không giết.”

Quả nhiên uống rượu cũng không đổi được tính tình ngang ngược của con người này, Lục Diêu buồn cười thu tay lại, lấy vò rượu rót ra hai chén, nhịn không được nói, “Ngươi cũng biết ơn tha mạng sao?” ngữ khí còn thêm ba phần trêu đùa, “Vậy ngươi cũng biết… bình thường ‘ân cứu mạng’ tiếp theo là gì chứ?”

“Muộn rồi.” Bùi tiểu gia không hề tức giận, ngược lại có chút đắc ý, theo Lục Diêu đùa cợt, “Ta còn có một muội muội, đáng tiếc đã hứa hôn với người khác, năm sau liền gả đi Tuyền Châu rồi.” Lại vỗ bàn, oán hận mắng, “Thật không hiểu lão già chết tiệt kia nghĩ cái gì, ta chỉ có duy nhất một muội muội, sao lại khiến cho núi cao nước xa như vậy chứ!”

“Bùi Kiếm Văn… ngươi đã từng thích ai chưa?” Lục Diêu im lặng nửa khắc, làm như đột ngột hỏi, nhưng thật ra là truy hỏi, thấy Bùi Kiếm Văn nhắc tới hôn sự của muội muội, trong lời nói còn pha chút ủy khuất, không khỏi tò mò, thầm nghĩ không biết Bùi Kiếm Văn tiêu sái tự tại này lúc lâm vào nữ nhi tình trường, có hay không cũng sẽ vì người nào đó mà nóng ruột nóng gan.

Bùi Kiếm Văn nghe được câu hỏi kia liền nhíu mày, thật ra không phải ngại vì Lục Diêu đường đột hỏi, chỉ là câu hỏi này hơi khó trả lời.

Giang Nam từ xưa đã phong nguyệt phồn hoa, Bùi tiểu gia cũng không phải thanh gỗ đến chết cũng không đục được lỗ, mặc dù không tính là vạn bụi hoa đều đã chui vào, nhưng cũng từng say rượu gối đùi mỹ nhân. Bùi Kiếm Văn định đáp là không có, nhưng lại cảm thấy đã từng đụng chạm da thịt, thì cứ coi như là có tình đi nhưng nếu đáp là có… Y không thể không thừa nhận, thật ra *** nhiều hơn tình ý.

“Vậy Lục đại nhân sao vẫn chưa lập gia thất?” Khó đáp thì đơn giản là không đáp, Bùi Kiếm Văn chớp mi hỏi lại, trong lòng nghĩ Lục Diêu này trông cũng không tồi, lại thanh danh hiển hách, sao ngay cả thiếp thất cũng không có.

“… Để làm gì?” Lục Diêu mang vài phần tự giễu giơ chung rượu lên, hạ mắt nhìn rượu bên trong, thở dài, “Chắc ngươi cũng biết, ta đang ngồi ở vị trí nguy hiểm…”

Ở vị trí đó, sẽ là binh khí giết chóc trong tay Hán công. Quyền thế quan trường, huyết tinh danh lợi, không thể sửa được những bước đi sai lầm, hay một hồi đổi thay bất ngờ… Sao có thể làm khổ cô phụ một lòng với mình, làm người ta lầm lỡ một đời.

“…Cha ta cũng thú mẹ sau khi trở thành đương gia.” Bùi Kiếm Văn còn dư lại chút thanh tỉnh, vừa nói ra lại thấy không đúng, nghĩ muốn khuyên giải an ủi Lục Diêu hai câu, nhưng chính mình cũng không rõ Bùi gia năm đó lục đục như thế nào, huynh đệ tương tàn, thầm nghĩ chuyện nhà khó nói, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, liền cảm thấy phiền chán vô cùng, đơn giản vung tay:

“Thôi, không nhắc tới nữa! Vì coi Lục Diêu ngươi là bằng hữu, Bùi Kiếm Văn ta mới tặng ngươi câu này… Các đời lịch đại có mới nới cũ qua cầu rút ván là chuyện hiển nhiên, ngươi nếu muốn rút lui, chỉ cần còn coi ta là bằng hữugiang hồ, dù có là trời nam đất bắc, núi cao sông lớn, Bùi Kiếm Văn ta chắc chắc sẽ giúp đến cùng!”

“Được! Vì những lời này của ngươi, Lục mỗ cảm ơn trước!” Lục Diêu nghe được lời này buồn phiền tích tụ đều tiêu tan, chỉ cảm thấy thống khoái vô cùng, nâng chén cùng Bùi Kiếm Văn một ngụm uống cạn, rượu vào tận tâm.

Sau đó còn hứa hẹn gì đó, cũng có chút nông nổi. Cuối cùng Bùi Kiếm Văn tửu lượng không thắng được, liền nằm sấp trên bàn, đầu gối lên cánh tay, nhắm mắt giống như đang ngủ. Lục Diêu cũng ngừng chén, ngồi im một lát, vận khí ép hơi rượu xuống.

Ngọn đèn trên bàn đã sớm tàn, Lục Diêu lười nhác đẩy đẩy bấc đèn, mặc cho nó tự tắt.

Trên bàn nhỏ góc Tây noãn các đặt một bình bạch mai, chính là cành mai Bùi Kiến Văn chiết xuống buổi trưa. Lục Diêu thất thần nhìn bình hàn mai đơn độc kia một lát, đầu óc cũng dần thanh tỉnh, chợt nghe bên ngoài gió tuyết nổi lên, thổi vào trong noãn các, hợp với hô hấp đều đều của người bên cạnh, hết sức an bình.

Lục Diêu thu lại ánh mắt, nhìn Bùi Kiếm Văn chỉ mặc mỗi kiện áo đơn, vạt áo lại phanh rộng, sợ y ngủ say mắc phong hàn, liền đứng dậy đem áo khoác lông cáo phủ lên người y.

Bùi Kiếm Văn căn bản cũng không ngủ, hơi rượu cũng đã mất đi ba phần, lập tức mở mắt, chậm chạp chống bàn đứng lên.

Lục Diêu ở bên cạnh, thấy y bước từng bước, bỗng lảo đảo một cái, liền nhanh chân tới đỡ, lại quên mất phía sau mình không có điểm tựa, vội vàng lùi đến bên bàn, tay trái ôm Bùi Kiếm Văn, tay phải chống lên bàn, làm đổ cây đèn khiến ngọn lửa lập lòe tắt hẳn.

Bùi Kiếm Văn rốt cuộc cũng ý thực được, đầu óc choáng váng lấy lại bình tĩnh, thấy mình đang dựa sát vào Lục Diêu, tư thế của hai người có chút xấu hổ, liền đứng thẳng dậy nhẹ giọng nói, “Xin lỗi.”

Bên kia Lục Diêu không đáp lại, chỉ giương giọng gọi gia đinh trực đêm ngoài cửa vào, phân phó đưa Bùi công tử đến khách phòng, hầu hạ chu đáo.

Ngày hôm sau Lục Diêu dậy muộn hơn một chút, Bùi Kiếm Văn cũng đã đi rồi, muốn mau chóng trở về Hàng Châu trước đêm giao thừa.

Lục Diêu rửa mặt rồi đi qua khách phòng, quả nhiên thấy trên bàn có một tờ giấy, chỉ vẻn vẹn bảy chữ, đều là viết theo lối thảo, chữ cũng như người rồng bay phượng múa.

Sau này gặp lại

Bùi Kiếm Văn
Bình Luận (0)
Comment