Mãn Thiên Phong Vũ Hạ Tây Lâu

Chương 9

Edit: Phong Ly

Beta: Yến Phi Ly

Phùng Phượng nhìn Lục Diêu đứng giữa đám cẩm y vệ, y biết hắn đích thân đi tróc nã trọng phạm, nhưng hiếm khi tay không mà quay về.

Nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, nếu người trong lao chưa đi mất, Phùng Phượng cũng lười hỏi. Mấy năm nay, y thấu hiểu đạo dùng người, hiểu được dưới chân thiên tử hại nhiều hơn lợi, chỉ cần nắm bắt được đại cục, không làm ảnh hưởng đến đại cục thì việc nhỏ không đáng nói có thể cho qua.

Phùng Phượng không hỏi, Lục Diêu không nói, dường như quên đi có một kẻ mới tới cướp ngục. Thỉnh thoảng nhớ đến Bùi Kiếm Văn, Lục Diêu thấy rõ tâm tư mình, phát giác mình thật sự hâm mộ y.

Hắn hâm mộ tính cách mà mình cầu cũng không được, hâm mộ y không bị pha tạp trong thời buổi loạn lạc, hâm mộ y sống thật quang minh tiêu sái. Thậm chí hắn còn hâm mộ Hứa Chân, ngày đó ở pháp trường, đao vung lên máu tươi bắn ra ba thước, Lục Diêu nghĩ, có bằng hữu như vậy cùng ngươi vào sinh ra tử… Hứa Chân, ngươi sống cũng không uổng.

Lục Diêu không thể không thừa nhận, hắn thả Bùi Kiếm Văn đi không phải vì có suy tính gì, chỉ là cảm giác một người tiêu sái như vậy chết dưới tay mình thật đáng tiếc, cũng là vì hắn ‘nhạc ý’. Trên đời có muôn vàn lí do có thể lấy làm cớ, lại có cái gì xứng được hai chữ ‘nhạc ý’.

Nhạc là cam tâm, ý là tình nguyện, cam tâm tình nguyện chính là khoái hoạt hiếm có.

Thu đi đông đến, mắt thấy năm cũ trôi qua, khắp nơi trong kinh thành đều chuẩn bị vẩy nước quét nhà thắp hương cúng thỉnh Táo quân, một mảnh thái bình thịnh thế, vui vẻ phồn thịnh.

Hai mươi hai tháng chạp, đúng ngày đại tuyết, Lục Diêu sáng sớm đến nha môn, thấy không có chính sự gì dứt khoát quay về, phái người đến bộ Hộ truyền lời, chỉ nói nửa tháng nữa sẽ không xuất hiện, lại mời Phùng Sanh lúc rảnh ghé qua phủ uống chén rượu trừ lạnh.

Gia đinh truyền lời vừa bước chân ra khỏi đại môn, liền thấy một con bạch mã đạp tuyết phi tới, đến trước cổng Lục phủ, một vị công tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, không đợi ngựa dừng hẳn đã đáp xuống như một cơn gió đứng trước mặt gã, tươi cười nói, “Nói với chủ tử của các ngươi, rượu hắn chờ đã tới rồi.”

Lục Diêu ngồi ở chính sảnh nghe quản gia báo cáo sự tình trong phủ, vừa thấy có người thông tri, liền bước nhanh ra cửa, nhìn gia đinh mang theo bình rượu.

“Người tặng đâu?” Lục Diêu không thấy Bùi Kiếm Văn theo hạ nhân vào, thầm nghĩ chẳng lẽ y lại thật sự tặng đồ rồi bỏ đi luôn?

“Đến chuồng ngựa rồi.” Gia đinh ngốc lăng trả lời, trong đầu còn cân nhắc, năm ấy công tử lớn lên là một nhân tài, vì sao tính tình lại cổ quái như vậy.

“… Ngươi quả rất cưng chiều con ngựa này.” Lục Diêu tìm đến chuồng ngựa, vừa thấy Bùi Kiếm Văn cởi bỏ áo lông, chỉ còn một kiện áo đơn đứng đó, thuần thục phân phó mã phu lấy cho y nước ấm và bàn chải.

“Tính tình nó ương bướng, không cẩn thận sẽ nổi đóa.” Bùi Kiếm Văn nghiêng đầu thấy Lục Diêu đứng ở cửa chuồng, nâng tay ném áo lông qua, “Qua giúp ta một tay.” Rồi tự mình xắn tay áo lên, lại nói đùa, “Ta đây không phải sợ nó đá bị thương ai đâu, nhưng giờ chỉ còn mình Lục đại nhân ngài giúp được thôi.”

Lục Diêu cầm xiêm y cười không nói. Áo lông thượng hạng cầm trong tay nhẹ tênh ấm áp, nhìn màu lông liền biết là lông ngân hồ vô giá, không lẫn tạp sắc, giống như người trước mắt, không quan tâm hiện tại là ngày Tết vui vẻ, vẫn một thân bạch y mỏng manh, áo lót hồng sắc bên trong càng thêm phần diễm sắc.

Mã phu mang thùng gỗ vào, nhìn theo ánh mắt chủ tử, thức thời đem bàn chải đến cho Bùi Kiếm Văn, rồi khom người ra ngoài. Lưng Bùi Kiếm Văn hướng về phía Lục Diêu, cầm bàn chải ướt sũng nước, lại cảm giác một trận gió lạnh quét qua sau đầu, liền quay lại nói, “Chẳng lẽ ngươi định đứng ở cửa mãi sao?”

Vẫn là cái tính nói chuyện không kiêng nể ai, Lục Diêu cười lắc đầu, tiến đến hai bước xoay người khép cửa gỗ, rồi nâng tay hạ rèm xuống, ngăn lại hàn khí từ bên ngoài. Bên ngoài không còn ai lui tới, ngoài mã phu thường đến trực đêm thì chỉ có chút ánh sáng xanh trắng xuyên qua song cửa sổ bên hông, bớt đi phần hôn ám. Trong chuồng đốt địa long, giữa cảm giác ấm áp thoang thoảng mùi cỏ khô ráp, Trong chuồng ngựa không thể thiếu được mùi tanh nồng, thỉnh thoảng có vài con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi. Lục Diêu như có như không, vuốt ve áo lông cáo, nhìn Bùi Kiếm Văn cẩn thận tỉ mỉ chà sạch bùn đất trên mình ngựa, đột nhiên bừng tỉnh.

Vì cái gì vừa cùng y gương cung bạt kiếm, đảo mắt một cái lại ở chuồng ngựa tranh sáng tranh tối này hầu hạ con súc sinh lông trắng kia, quen thuộc như cố nhân nhiều năm.

“Tiểu Bùi, xoay người lại.” Bùi Kiếm Văn chà sát một bên, vỗ vỗ lưng ngựa, phân phó nó đổi bên.

“Con ngựa này tên là…” Lục Diêu nhịn không được bật cười.

“Ngọc Tiêu Dao.” Bùi Kiếm Văn thầm mắng mình lỡ miệng, nhanh nhảu sửa sai, “Nhũ danh chỉ có ta và tiểu nương gọi, không cho ngươi gọi.”

Hóa ra con ngựa này là quà sinh thần lần thứ mười sáu Bùi Lí Thị tặng Bùi Kiếm Văn, toàn thân trắng như tuyết, bốn vó nhanh hơn gió, nên được đặt tên ‘Ngọc Tiêu Dao’ còn cái nhũ danh kia, là do tiểu nương khi vỗ bờm ngựa cảm thán, “Nhoáng cái Kiếm Văn đã lớn như vậy rồi, nếu không được gọi ngươi là ‘Bùi nhi’, vậy chiều lòng nương, gọi con ngựa non này là ‘tiểu Bùi’ đi.”

Lục Diêu cười thầm, cũng không nhịn được vui sướng, Bùi tiểu gia ngang bướng cũng có lúc bị chọc nha. Hắn chậm rãi đi vào trong chuồng, tháo cái sọt nhỏ treo trên xà nhà xuống, lấy ra mấy viên đường chuyên để cho ngựa ăn, lấy phân nửa để trấn an con ngựa đen của mình, rồi mới tiêu sái quay lại, đút cho con ngựa trắng kia.

“Chỉ biết ăn thôi, thật không để cho chủ nhân ngươi tí mặt mũi nào…” Bùi Kiếm Văn nhìn ngựa nhà mình ăn vài viên đường của Lục Diêu, liền để mặc hắn sờ tới sờ lui, không khỏi oán hận vỗ mông nó một cái.

“Quả nhiên ngựa cũng như người….” Lục Diêu nghĩ vật vốn phản ánh chủ, con ngựa này đúng là miệng ngắn còn đòi ăn thịt người, tuy vẫn để mình vuốt ve bờm cho nó, nhưng cặp mắt đen lúng liếng kia lại bày ra vẻ thần khí quý giá không hạ mình.

“Sao có thể là súc sinh bạch mao tầm thường được…” Lục Diêu trong lòng chế nhạo nói, “Rõ ràng là tiểu Bùi cơ mà.”

Lục phủ này là năm ngoái Lục Diêu thăng lên làm chỉ huy sứ được phân cho, nhà cao cửa rộng, phong thủy tốt. Phùng Sanh tính tình phong nhã, trong ngoài giúp đại ca một tay, từ phong thủy đến cảnh trí, không chỗ nào không được tỉ mỉ sắp xếp.

Trời rét đậm khiến cây cỏ héo tàn, trong nhà cảnh sắc vẫn tươi đẹp. Đi qua hoa viên, theo đường mòn xuyên qua hai cổng vòm, liền thấy một khoảng tường dài hơn mười trượng, mái ngói phấn bạch không cao không thấp, trên ngói tuyết phủ trắng xóa, thanh u duyệt mục (vẻ đẹp tĩnh mịch thuận mắt), tựa như tranh vẽ.

“Lục Diêu, nhìn không ra ngươi cũng biết hưởng thụ đấy.” Bùi Kiếm Văn giương mắt nhìn cái tên ‘Huyên Nghiên’ của khu vườn, liền biết bên trong bày trí cái gì. “Không ngờ trong nhà có giấu cả rừng mai.”

“Ngươi lại sai rồi.” Lục Diêu cười đáp, đi lên trước đẩy cửa viện ra, “Cũng không phải là rừng mai gì đâu.”

“Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiêm tẫn phong tình hướng tiểu viên”(), là một câu thơ vịnh mai, quả nhiên không phải rừng mai. Bùi Kiếm Văn liếc mắt một cái nhìn lại, vườn này rộng không quá bốn mẫu, lại chỉ có ba, năm cây mai, còn lại một đình lẻ loi, mặt đất khắp nơi đều bị tuyết phủ trắng.

() Chúng hoa đều rụng, chỉ mai còn. Độc chiếm khu vườn một mảnh con (Trích trong bài ‘Sơn viên tiểu mai’ của Lâm Bô)

“Cảnh sắc như thế này hẳn vườn của ngươi không phải để thưởng mai, phải chăng là thưởng tuyết?” Bùi Kiếm Văn cùng Lục Diêu ngồi vào trong đình, nắm chặt áo lông cười nói, “Nhưng mà đến mùa hè, mây mù dày đặc, còn có cỏ dại… Lục đại nhân, phủ của ngươi có từng bị quỷ nháo loạn không?”

Lục Diêu cười không đáp, chỉ thấy y không quen khí hậu rét lạnh của phương bắc, liền phân phó quản gia, “Mang thêm hai chậu than nữa đến đây.”

Bùi Kiếm Văn kề sát vào bếp lò hâm rượu trên bàn ủ ấm tay, ngửi thấy hương rượu không phải của Thủy Tỉnh phường do chính mình mang tới, có điểm giống Ngọc đái xuân của Kiến Khê, không khỏi ngạc nhiên hỏi, “Thế nào? Là rượu không lọt vào mắt của ngươi? Hay là luyến tiếc không uống?”

“Đang là buổi trưa…” Lục Diêu thấy hạ nhân mang nồi lẩu có thịt cùng đậu hủ bưng lên, đích thân châm cho Bùi Kiếm Văn một chén rượu nóng, “Để Lục mỗ tối nay thực hiện giao ước không say không ngừng kia đi.”

Bùi Kiếm Văn uống một ly rượu nóng, toàn thân cũng ấm áp hơn nhiều, lấy kẹp sắt đẩy đẩy than trong bếp, đột nhiên đổi chủ đề nói, “Tiếc cho một khu vườn tốt như vậy, lại bị thịt cá của ngươi chà đạp.”

“Bụng rỗng uống rượu hại thân, mà cũng đến giờ cơm rồi.” Lục Diêu cười gắp vài miếng thịt dê cùng cải trắng, “Ngươi không ăn cơm thì cũng không được bắt ta uống rượu.”

Bùi Kiếm Văn thầm nghĩ, ai nói là ta không ăn, nhìn Lục Diêu gắp thịt dê đặt vào trong bát mình, liền nuốt nước miếng.

Kì thật y tuy ngoài miệng oán hận, trong lòng cũng không cảm thấy tốt hơn. Vườn này rõ ràng là mĩ tắc mĩ hĩ (ý là đẹp nhưng không phải là hoàn mỹ), Bùi tiểu gia ngồi trong đình viện giữa trời lạnh, nhìn mặt đất phủ tuyết trắng, nhìn mấy cây mai, thật không thể chịu nổi.

Một cái vườn to như vậy, tường trắng, còn trắng tinh nữa, ngay cả cành mai cũng là mai vàng đọng tuyết trắng. Bùi Kiếm Văn thích màu trắng, nhưng trơ mắt nhìn khắp nơi trắng xóa như thế này khiến y cảm thấy não nề.

Đẹp đến xơ xác tiêu điều, đẹp đến hoang vu, đẹp đến tịch mịch, đẹp đến thê lương.

Có ai hay, Bùi tiểu gia mắt cao hơn đầu, luôn độc lai độc vãng lại sợ nhất là tịch mịch. Mẫu thân y buồn bực không vui cả đời, lạnh nhạt với y cả đời, tuy là có tiểu nương yêu thương, nhưng rốt cuộc vẫn không giống.

Không quên được trước đây mỗi ngày đều đến thỉnh an mẫu thân, trong phòng chỉ có một cái lò đốt huân hương, nhìn mẫu thân ngồi bên cửa sổ, xuất thần nhìn cây hoa trong viện. Tuy cũng hỏi y đọc sách gì, luyện kiếm pháp đến đâu, nhưng không như tiểu nương nắm tay y, hoặc xoa xoa đầu y.

Bùi mẫu cũng thích màu trắng, một thân bạch y, trong mắt tiểu Kiếm Văn chính là phiên nhiên như thiên tiên, đẹp như Nguyệt Nga.

Lớn hơn chút nữa, khi đã hiểu chuyện, ngẫu nhiên nghe được hạ nhân bàn tán, y mới biết được đó là hối hận cùng tịch mịch.

Gì mà bích hải thanh thiên dạ dạ tâm. (trời xanh biển biếc đêm tỏ lòng – trích Thường Nga của Lí Thương Ẩn).

Bùi Kiếm Văn nguyện cả đời khoái hoạt tiêu sái, không làm gì trái lương tâm, không hối hận, càng không tịch mịch. Y không biết trạch tử này là do Lục Diêu mới bài trí, còn nghĩ vị Lục đại nhân trước mắt này mùa đông năm nào cũng ngồi đây thưởng tuyết, chỉ ta với ta, lại không khỏi thấy hắn có điểm đáng thương.

Đứng ở trên cao cũng không tránh khỏi giá lạnh thật đáng thương.

Phùng Sanh rảnh rỗi đến Lục phủ chơi, hắn quá quen rồi, cũng không bảo hạ nhân vào báo, vào trong vườn mới phát hiện có người lạ.

Nồi lẩu sớm đã dọn đi, Lục Diêu đang cùng Bùi Kiếm Văn tùy ý trò chuyện, uống Ngọc đái xuân, thấy Phùng Sanh đi đến liền cười nói, “Đến sớm không bằng đúng lúc, may cho đệ ở đây còn vài chén rượu.”

“Sao đệ lại ngửi thấy mùi thịt dê nhỉ?” Phùng Sanh hít hít mũi, nhíu mày cười nói, “Đại ca, chỗ nào cũng có thể ăn lẩu, huynh đây rõ ràng là cố tình phá hoại vườn của đệ mà.” Lại quay sang Bùi Kiếm Văn ôm quyền nói, “Tại hạ Phùng Sanh.” Đưa mắt nhìn Lục Diêu, “Vị này là?”

“Phùng đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Bùi Kiếm Văn cũng thấy được người này cùng Lục Diêu quan hệ không tầm thường, vừa hay tâm tình đang tốt, dù không thật sự ‘ngưỡng mộ’, cũng sẵn lòng khách sáo một câu, chừa cho Lục Diêu chút mặt mũi, “Tại hạ Bùi Kiếm Văn của phủ Hàng Châu.”

“Ồ? Thứ Phùng mỗ mạo muội nhiều chuyện, Bùi công tử xuất thân ở Hàng Châu, phải chăng chính là Bùi lão gia tử…”

“Đó là gia phụ.”

Phùng Sanh chưởng quản bộ Hộ, tất nhiên có lui tới với Chiết đảng, cùng Bùi Thế Hiến có gặp mặt một lần, tiền bạc qua lại cũng không ít. Nghe được Bùi Kiếm Văn là người Hàng Châu, lại họ Bùi, liền biết tám chín phần là người Bùi gia, liền hỏi qua, quả nhiên là vậy.

Nhưng Bùi Kiếm Văn sao lại biết đại ca? Phùng Sanh liếc nhìn Lục Diêu, đây là lần đầu tiên hắn thấy đại ca cùng người khác nỏi chuyện vui vẻ.

“Đại ca, từ khi nào kết giao bằng hữu gây chú ý như vậy, lại không cho đệ biết một tiếng?” Phùng Sanh lấy ghế ngồi xuống, cũng không vội uống rượu, còn cười dựa vào đầu vai Lục Diêu, “Huynh cũng quá là tiêu diêu rồi nha, đệ hận không thể đem thiên thủ Quan Âm trong miếu kia chuyển về nhà, một cánh tay cũng có thể khiến người ta bất an.”

Bên này Lục Diêu cùng Phùng Sanh nói chuyện nhà, bên kia Bùi Kiến Văn âm thầm chọn mi, tâm nói ‘gây chú ý’ kia là ý gì? Lại tỉ mỉ đánh giá Phùng Sanh, thầm nghĩ, chỉ sợ kẻ gây chú ý là Phùng đại nhân ngài mới đúng. Nhìn xem, quan phục cẩm kê nhị phẩm, hoa văn hỗn sắc bên ngoài một kiện áo khoác da sói, đều là dùng loại da thượng hạng may một đôi mắt đào hoa tựa tiếu phi tiếu, quỳnh tị bạc thần (mũi đẹp môi mỏng), phong độ nhẹ nhàng, quả thật là lập tức gây chú ý.

“Bùi công tử.” Phùng Sanh ngồi một bên đối diện Bùi Kiếm Văn, “Không giấu gì ngươi, tại hạ sớm nghe nói Bùi lão gia tử sinh được một đứa con tài giỏi, người cũng như tên, văn võ song toàn.”

“Phùng đại nhân quá khen.” Bùi Kiếm Văn nói một tràng quang khang (kiểu nói chuyện của quan lại) cũng thật trôi chảy, “Bùi mỗ sao so được với Phùng đại nhân phong nhã.”

“Bùi công tử không cần khiêm tốn, tục ngữ nói trăm nghe không bằng một thấy, không biết Phùng mỗ có được may mắn nhìn thấy hay không?”

Bên này Bùi Kiếm Văn còn chưa trả lời, Lục Diêu đã giành trước, “Ngươi đừng để ý đến hắn, đệ đệ này của ta từ nhỏ đã rất tùy hứng.” Lục Diêu nghĩ đến tính tình Bùi Kiếm Văn, sợ Phùng Sanh mạo phạm y, lại không biết chính mình ngăn cản, ngược lại càng làm Bùi Kiếm Văn chú ý.

Bùi Kiếm Văn cười cười quét mắt nhìn Phùng Sanh một cái, thầm nghĩ ta không ngửi thấy mùi thịt dê gì hết, chỉ thấy mùi giấm chua thôi. Nghĩa huynh của Bùi tiểu gia ta không phải mười cũng có tám, sao có thể giống ngươi gọi một tiếng đại ca? Xem ra Phùng đại nhân ngài so với ta chắc chỉ kém hai tuổi, tính tình lại trẻ con như vậy?

Thật ra Phùng Sanh có chút không được tự nhiên, Bùi Kiếm Văn sao không biết, Lục Diêu gạt người nọ ra một bên, mà hắn chính là người Phùng Sanh luyến tiếc nhất. Từ nhỏ đến lớn trong mắt Phùng Sanh, vị đại ca này đều rất nghiêm túc ít nói, lại chịu cùng mình thân cận. Hiện tại bất ngờ xuất hiện một Bùi Kiếm Văn, có thể cùng đại ca nâng chén tán chuyện, nói cười vui vẻ, Phùng Sanh cao hứng mới là lạ.

Quan viên kinh thành đều nói bộ Hộ Phùng thị lang tuổi còn trẻ mà xử sự khôn khéo, tâm cơ thâm trầm, không kẻ nào dám trọc đến hắn. Đối với Phùng Sanh mà nói, Lục Diêu vĩnh viễn là Lục đại ca cùng mình đọc sách luyện võ, dung túng mình bướng bỉnh rắc rối, tiếng ‘đại ca’ này dù cửa tan nhà nát, hắn nhất định phải kêu cả đời.

“Bùi mỗ bất tài, thi thư võ nghệ đều chỉ thông suốt một, hai phần.” Bùi Kiếm Văn chỉ nghĩ Phùng Sanh tính tình trẻ con, lại không biết đang yên đang lành tốt nhất không nên đụng vào tính tình hắn, “Nếu Phùng đại nhân không ngại, tại hạ có thể mượn cây quạt kia của ngài dùng một lát không?”

Bùi Kiếm Văn nhanh mắt, vừa rồi Phùng Sanh vén áo ngồi xuống, y liền để ý, giữa ngày đông giá rét như thế này, Phùng đại nhân bên hông lại đeo một cái quạt, câu ‘Bùi mỗ sao so được với Phùng đại nhân phong nhã’ kia cũng là có ẩn ý, minh khoa ám phúng (bên ngoài thì khen ngợi, thật ra là châm biếm).

Lần trước ‘Phi Thiên’ bị đao của Lục Diêu đánh gãy, Bùi tiểu gia còn chưa tìm được binh khí vừa ý, lần này lên kinh cũng chưa thuận mắt thanh kiếm nào, không bằng mượn cây quạt này, bồi Phùng đại nhân phong nhã một phen.

Quạt vừa vào tay, Bùi Kiếm Văn tựa tiếu phi tiếu nhìn Phùng Sanh, lập tức khẳng định phán đoán của mình.

Ám hương phù động, trọng du sinh thiết, quạt mười bốn đốt tốt nhất chính là gỗ Thủy trầm hương Mộc, rắn chắc khó gãy, phiến quạt sắc bén, quả nhiên là binh khí tùy thân phong nhã.

Phải biết Thủy trầm hương này chính là ngàn vàng khó cầu, một cây trâm gỗ trần giá đã lên trời, quan văn nhị phẩm có thể sử dụng cây quạt đó làm binh khí, trừ bỏ vị đương kim Cửu thiên tuế kia ra còn có thể là ai.

“Lục đại nhân.” Bùi tiểu gia lấy quạt ra đo thử, lại quay đầu nhìn Lục Diêu, trêu tức nói nhỏ, “Mượn hoa hiến Phật, đây là quà Đại Tiêu Dao ta bồi lại đường của ngươi.”

—————–

Phily: Đại Tiêu Dao a.k.a Đại Bùi =)))) Ngọc Tiêu Dao a.k.a Tiểu Bùi =))))
Bình Luận (0)
Comment