Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 38

Edit: MynMyn

“Minh, ngươi không biết ta.” Thời điểm hai người xoay người chỉnh lý hoa hồng, Vân Gian Niên đứng ở phía sau bọn họ, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hắn không nghĩ tới Vân Minh lại chỉ nhìn liếc qua hắn. Mới có nửa năm Vân Minh lại cải biến nhiều như vậy. Hắn tin tưởng vừa rồi Vân Minh nhìn hắn không có sợ hãi, không có sùng bái, không có ái mộ. Chỉ là xem một ánh mắt lạ lẫm. Tự tôn của Vân Gian Niên bị trọng thương. Hắn thiếu chút nữa liền tiến lên chất vấn Vân Minh.

“Ngươi là đang kêu ta?” Vân Minh theo trong bụi hoa ngẩng đầu có chút nghi hoặc nhìn Vân Gian Niên, cái này nam nhân 30 tuổi mặc tây trang này cho hắn cảm giác rất bị đè nén, ở sâu trong nội tâm có một loại cảm giác run rẩy. Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, hắn không biết nên nói thế nào, người nam nhân này cho hắn cảm giác có chút quen thuộc, nhưng dù nghĩ như thế nào cũng không nhớ nổi, rốt cuộc đã gặp hắn ở chỗ nào.

“Minh, ngươi thật sự không nhớ rõ ta.” Vân Gian Niên cau mày, lại hỏi lần nữa. Một đôi đôi mắt đẹp hơi hơi mị đứng dậy, nếu như Vân Minh dám nói một chữ không, người nam nhân này nhất định sẽ trực tiếp cho Vân Minh một quyền.

Vân Minh mất tự nhiên đã lui về phía sau một bước,“ Cái kia, tiên sinh, ta nhớ là không biết ngươi.” Vân Minh thấy khí tức nguy hiểm đột nhiên toát ra lại càng hoảng sợ. Hắn nhớ qua không có đắc tội người này a!

“Tiên sinh, có lẽ ngươi nhận lầm người.” Giản Minh Thần đem Vân Minh kéo đến sau lưng, không hề nhượng bộ chút nào nhìn xem Vân Gian Niên. Cậu chán ghét những người tản mát ra khí tức nguy hiểm.

“Hừ, ta như thế nào lại nhận lầm đệ đệ của mình.” Kỳ thật Vân Gian Niên càng muốn nói hắn như thế nào lại nhận lầm tình nhân của mình, bất quá bây giờ Vân Minh hẳn là thật sự mất ký ức, hắn không nghĩ kích thích đến Vân Minh. Dù sao trước đây Vân Minh rất bài xích đem quan hệ hai người công khai.

Cái này tốt lắm, Vân Minh cùng Giản Minh Thần hai người kinh ngạc nhìn Vân Gian Niên. Vân Minh kinh ngạc thân nhân đột nhiên xuất hiện, làm cho hắn có chút không cách nào thích ứng, hắn vẫn cho rằng mình là cô nhi. Nếu như không phải cô nhi vì cái gì đều hơn nửa năm, không có bất kỳ người phát thông báo tìm người. Hắn đã từng vụng trộm chạy ra đồn công an hỏi thăm, căn bản không có người báo án tìm kiếm một người tên là Vân Minh.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện ca ca làm cho nội tâm của hắn nổi lên sóng lớn, không khỏi ở trong đầu đánh một cái dấu chấm hỏi, vì cái gì vị ca ca này đột nhiên muốn tới tìm mình.

Giản Minh Thần kinh ngạc vì Vân Gian Niên thoạt nhìn tuổi không còn trẻ, trên mình phát ra khí chất thấy thế nào cũng là quý công tử của gia tộc lớn. Mà Vân Minh tuy đã 18 tuổi, chính là cặp mắt kia thanh tịnh sáng ngời, thấy thế nào cũng sẽ không là quý công tử của gia tộc lớn, giống như là tinh linh bị trục xuất tại trong núi rừng.

Hai người kia sao có thể là huynh đệ, hơn nữa bộ dáng hai người một điểm cũng không giống.

“Ngươi có cái gì chứng cớ nói Vân Minh là đệ đệ ngươi, hai người các ngươi lớn lên một chút cũng không giống” Giản Minh Thần nói ra nghi vấn của mình, hắn mới không chỉ bằng một câu nói liền nhận định nam nhân nguy hiểm này là ca ca của Vân Minh.

“Minh lớn lên giống mẹ, còn chứng minh, ta Vân Gian Niên còn cần cái gì chứng minh.” Khí thế vương giả áp đảo Giản Minh Thần.

“Minh Thần, Vân tổng tài hẳn là không đến mức lừa gạt người không có giá trị đâu.” Không biết khi nào thì Kiều Tử Phỉ đã đứng ở một bên.

“A, Kiều ca.” Giản Minh Thần nhìn thoáng qua Kiều Tử Phỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng. Chuyện ngày đó một mực ở trong đầu cậu đi dạo, hiện tại nhìn thấy người cậu hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

“Nha, Kiều tổng tài cũng tới uống cà phê.” Vân Gian Niên chỉ nhìn liếc Kiều Tử Phỉ, cũng không có nhìn nhiều, mục quang lại dời về trên mình Vân Minh.

“Ha ha, ta là tới tìm Minh Thần, không có ý tứ nghe lén các ngươi nói chuyện.” Kiều Tử Phỉ miễn cưỡng đáp lại Vân Gian Niên. Hắn trước kia điều tra qua Vân Minh, không thu hoạch được gì, nguyên lai hắn là Tam thiếu gia Vân gia. Người bên cạnh bảo bối của mình thật đúng là ngọa hổ tàng long.

“Nếu như Vân tổng tài không ngại, còn là làm giám định DNA đi.” Giản Minh Thần đối với nam nhân đột nhiên xuất hiện này vẫn là không yên lòng. Dù sao Vân Minh cùng cậu sinh sống lâu như vậy, cậu đã đem Vân Minh giống đệ đệ mà đối đãi. Vạn nhất người này có ý xấu gì, cậu cũng quá thực xin lỗi Vân Minh. Cậu trước kia cũng không phải không có ở xã hội thượng lưu ngốc qua, những phú hào này nội tâm có bao nhiêu xấu xí cậu so với ai khác đều tinh tường.

“Đương nhiên, nhưng trước khi có kết quả DNA, Minh phải ở trong tầm mắt ta.”

“A, đây là kiểu yêu cầu gì.” Vân Minh đầu tiên tạc mao, cái gì gọi là ‘trong tầm mắt’.

Vân Gian Niên là ai, là người đối với thứ hắn nhắm đến chưa từng thất thủ, cùng Vân Gian Niên đàm điều kiện đó là muốn chết.

Trải qua Vân Gian Niên cái kia ba tấc không nát miệng lưỡi du thuyết, cuối cùng Giản Minh Thần cho phép hắn dọn vào Trang Viên Hoa Hồng, còn mỗi ngày đưa đón Vân Minh đi làm.

Kiều Tử Phỉ đối với hiệp thương này cuối cùng cũng có kết quả, có chút không vui. Kết quả DNA ít nhất cũng cần 3 ngày. Nếu Vân Dịch Chi biết tin này, khẳng định sẽ mặt dày tới đó. Như vậy không phải để tình địch chiếm tiện nghi hay sao.

Hừ, Vân Dịch Chi ngươi một chiêu này đi lại là lợi hại, lại đem đệ đệ mình lợi dụng. Trước kia như thế nào không thấy Vân Gian Niên qua tìm Vân Minh. Nếu như mình không có nhớ lầm, Giản Minh Thần từng đưa Vân Dịch Chi đi Trang Viên Hoa Hồng gặp qua Vân Minh. Lúc kia vì cái gì Vân Dịch Chi lại không đi báo tin cho Vân Gian Niên luôn.

Xem ra ba huynh đệ cũng không hòa thuận. Ánh mắt Vân Gian Niên nhìn Vân Minh, hắn cũng rất quen thuộc. Đó là ánh mắt mãnh liệt tham muốn giữ lấy ái nhân. Hắn cũng thường xuyên nhìn Giản Minh Thần như vậy, làm sao có thể không quen thuộc.

Vân Dịch Chi ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.

Vốn Kiều Tử Phỉ là đến tìm Giản Minh Thần cùng đi ăn cơm, hắn biết rõ gọi điện thoại Giản Minh Thần chắc chắn sẽ không nhận, chỉ có thể đến quán cà phê bắt người. Bất quá bây giờ xem ra không thể rồi.

Vân Minh cùng Giản Minh Thần sau khi chỉnh lý hoa trong cửa hàng. Kiều Tử Phỉ cùng Vân Gian Niên hai người nhàm chán ngồi ở quán uống cà phê. Đối với hai đại tổng tài mỗi giây đều gia trị vài chục vạn đô, lại ở trong quán café nhàn nhã uống cà phê, nếu để cho nhân viên của họ nhìn thấy khẳng định sẽ muốn rơi cằm.

Giản Vân Phong từ sau phòng bếp đi ra, liếc thấy đến Kiều Tử Phỉ, ông biết rõ người thanh niên tài tuấn này hiện tại đang theo đuổi con mình, nhưng lại truy vô cùng mệt mỏi. Đối với chuyện tình cảm của nhi tử ông cũng không thể can thiệp quá nhiều. Bất quá ông còn là rất thích Kiều Tử Phỉ. Một tổng tài của tập đoàn nhưng lại theo đuổi theo con mình, liền điểm này không phải tất cả kẻ có tiền đều có thể làm được.

Có chút đồng tình giúp hắn pha một phần cà phê. Phục vụ sinh đưa cà phê tới về sau, Kiều Tử Phỉ cầm lấy cái chén hướng Giản Vân Phong gật đầu ý cảm ơn. Đây là chính là cha vợ tương lai a, cũng không thể chậm trễ.

Vân Gian Niên nhìn Kiều Tử Phỉ ở đối diện đang cười tươi giống như đóa hoa, cái kia xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn gặp Kiều Tử Phỉ có mặt hào ái như thế. Trước kia hắn tại trên yến hội gặp Kiều Tử Phỉ đều luôn là khuôn mặt lạnh như băng, luôn đẩy người cách xa cách vạn dặm.

Có chút hiếu kỳ, Vân Gian Niên quay đầu nhìn về phía quầy bar. Một người nam nhân trung niên đang tại quầy bar lau cốc chén. Trong nháy mắt, Vân Gian Niên còn tưởng rằng là gia gia của hắn tại đó.

“Người kia là ai vậy.”

Kiều Tử Phỉ có chút nghi hoặc, Vân Gian Niên không phải là người hiếu kỳ, như thế nào đột nhiên quan tâm đến Giản Vân Phong.

“Đó là ba ba Minh Thần – Giản Vân Phong, là lão bản của quán café này.” Vân Gian Niên nhíu nhíu mày, hắn hình như có thấy qua tư liệu Giản Vân Phong, nhưng lúc đó hắn chỉ lo xem Vân Minh, ngược lại không có phát hiện Giản Vân Phong lại giống gia gia của hắn đến vậy.

Ân, quán cà phê Lục Minh, Vân Lục Minh, cái này không phải là trùng hợp a. Vân Gian Niên biết rõ cha của hắn chỉ là dưỡng tử của gia gia. Nhưng nhiều năm như vậy cũng không có nghe nói gia gia có con ruột a! Chẳng lẽ là con riêng của gia gia?

“Xin lỗi ta đi ra ngoài gọi điện thoại.” Vân Gian Niên đứng ở ngoài cửa hàng bán hoa gọi điện thoại, đôi mắt lại chằm chằm vào Vân Minh trong tiệm hoa. Chỉ sợ trong nháy mắt Vân Minh sẽ biến mất.

Giản Vân Phong đối với ca ca của Vân Minh cũng không có ý kiến, theo thái độ khẩn trương vừa rồi của hắn lúc trong quán đối Vân Minh, người này chắc là sẽ không thương tổn Vân Minh. Dù sao Trang Viên Hoa Hồng cũng khá lớn, nhiều thêm một hai người cũng không có vấn đề.

Ngay tối đó, Vân Minh cùng Vân Gian Niên đi làm giám định DNA xong liền trở về Trang Viên Hoa Hồng. Kiều Tử Phỉ dù da mặt dày cũng đi theo cọ cơm.

Cốc Tiểu Bắc mang theo Lạc Lạc trở về, lại càng hoảng sợ, trong nhà như thế nào đột nhiên nhiều ra hai nam nhân.

Giản Minh Thần đơn giản giúp Cốc Tiểu Bắc giới thiệu, xong lại vào cửa tiếp tục cùng Vân Minh nấu cơm.

“Gia gia, gia gia, mỹ nhân nha.” Lạc Lạc bò lên trên đầu gối Cốc Tiểu Bắc, mở to đôi mắt to tròn không ngừng nhìn Vân Gian Niên. Kiều Tử Phỉ thì Lạc Lạc đã sớm quen thuộc, Ninh ca ca cũng đã cảnh cáo không được gọi ba ba anh ấy là mỹ nhân, nếu không cái mông sẽ nở hoa. Bất quá hôm nay vị thúc thúc này chính là lần đầu tiên gặp, chắc cái mông sẽ không nở hoa a! (ui lạc lạc đáng iu chết đc)

Lực chú ý của Vân Gian Niên một mực ở trên mình Vân Minh, căn bản không có nghe được Lạc Lạc gọi mình là mỹ nhân. Trước kia Vân Minh chính là chưa bao giờ tiến phòng bếp. Lần này bị thương lại có thể thay đổi nhiều như vậy. Vân Gian Niên không hẳn vì thế mà cao hứng. Bất quá dáng vẻ mang theo tạp dề xào rau của Vân Minh đặc biệt mê người. Cái kia cái mông tròn vo kia làm cho Vân Gian Niên thiếu chút nữa đã nghĩ trực tiếp đem Vân Minh ngay tại chỗ tử hình. Quả thực quá mê người! (=.,= thêm 1 anh công t*ng trùng thượng não)

“Ha ha, Lạc Lạc ngoan, đến chơi với thúc thúc nào.” Kiều Tử Phỉ nghe thấy Lạc Lạc gọi Vân Gian Niên là ‘mỹ nhân’ liền không để ý hình tượng, trực tiếp cười ha hả, tên nhóc này quả thực thật là đáng yêu. Lạc Lạc thấy Kiều Tử Phỉ muốn ôm mình liền hấp tấp chạy tới, vòng tay của Cốc mỹ nhân hắn mỗi ngày đều có thể cọ đến, chính là vòng tay của ba ba Ninh ca chính là thật lâu mới có thể gặp được.

“Kiều thúc thúc.” Lạc Lạc tiến vào trong ngực Kiều Tử Phỉ ngọt ngào gọi người.

“Ha ha, Lạc Lạc nặng không ít nha.”

“Ân, ba ba nói nếu như Lạc Lạc không ăn rau dưa sẽ không cao lên được, chính là Lạc Lạc ăn rau dưa không ăn thịt thì cũng không có được, Ninh ca ca nói ta đều nhanh dài thành như cây cầu.” Lạc Lạc vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, phàn nàn Giản Minh Thần ngược đãi hắn.

“Ha ha, Lạc Lạc quả nhiên vui vẻ a, không sợ thân hình như vậy Kiều Nhạc Ninh sẽ không còn thích ngươi, bất quá tốt nhất đừng cho ba ba của ngươi biết ngươi gọi Vân thúc thúc là ‘mỹ nhân’, cẩn thận mông nhỏ bị đánh.”

“Không thể để cho ta biết cái gì.” Giản Minh Thần bưng hai cái chén đĩa đi ngang qua phòng khách, vừa vặn nghe thấy Kiều Tử Phỉ cùng Lạc Lạc nói chuyện. Chứng kiến Lạc Lạc uốn éo tại trong ngực Kiều Tử Phỉ, hai người nói chuyện rất vui vẻ, Giản Minh Thần cũng đi theo cười rộ lên. (oa v cảnh gia đình hạnh phúc a)

“Không có, không có gì, ba ba ta muốn ăn thịt kho tàu.” Kiều Tử Phỉ cùng Lạc Lạc nháy mắt mấy cái, buông Lạc Lạc xuống. Lạc Lạc tranh thủ thời gian chạy đến bên Giản Minh Thần xuất làm chiêu sát thủ ‘làm nũng’.

“Đến giúp ba ba bưng, con suốt ngày chỉ biết ăn thịt, coi chừng sau này không lấy được vợ.” Phụ tử hai người một người bưng một cái chén đĩa hướng bên phòng ăn đi đến.

“Ninh ca ca nói sau khi lớn lên con có thể đi theo anh ấy, con có thể không cần cưới vợ.” Đây là kiểu ngụy biện gì, xem ra để cho Lạc Lạc ít cùng Kiều Nhạc Ninh tiếp xúc vẫn tốt hơn. Chứ nếu không cả hai phụ tử bọn họ đều bị hai phụ Kiều gia đè làm sao được?!

Giản Minh Thần suy nghĩ miên man, giống như quên cậu hiện tại vì cái gì một mực trốn tránh Kiều Tử Phỉ. Tựa hồ trong lòng cậu đã chậm rãi tiếp nhận Kiều Tử Phỉ, chỉ là chính cậu còn không biết mà thôi. Tình yêu vật này một khi trong lòng mọc rễ nẩy mầm, cũng không phải là bọn họ có thể khống chế.

“Leng keng, leng keng”, Giản Minh Thần nghi hoặc đi mở cửa chính, là ai muộn như vậy đến nhà bọn họ.

“Hai, Minh Thần là ta.” Vân Dịch Chi cười hì hì hướng Giản Minh Thần chào hỏi.

Di, Vân Dịch Chi làm sao tới.

Vân Dịch Chi đi vào phòng khách thời điểm cùng Kiều Tử Phỉ liếc nhau, hai người ngầm hiểu lẫn nhau mà cười cười.
Bình Luận (0)
Comment