Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 39

Edit: MynMyn

Kiều Tử Phỉ ngay từ đầu chỉ biết Vân Dịch Chi có chủ ý gì, hắn buổi tối xuất hiện ở nhà Giản Minh Thần nằm trong dự liệu của anh. Thật vất vả tìm được lý do, Vân Dịch Chi sao có thể đơn giản buông tha cơ hội này.

Trong nhà đột nhiên nhiều người xuất hiện như vậy, Giản Minh Thần bất đắc dĩ bĩu môi: “Dịch Chi, như thế nào đột nhiên tới tìm ta?”

“Hắc hắc, Minh Thần có lẽ ngươi sẽ không tin, ta là nhị ca của Vân Minh.”

Trong nhà ăn ngoại trừ Kiều Tử Phỉ cùng Vân Gian Niên còn lại tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Vân Dịch Chi,“ Ha ha, mọi người không cần phải nhìn ta như vậy, ta sẽ rất ngại.” Vân Dịch Chi mất tự nhiên gãi gãi đầu.

“Cái kia, ta cùng Vân Minh có 6-7 năm không gặp, cho nên khi gặp ta cũng không dám chắc lắm.”

Giản Minh Thần nghĩ thầm, ba huynh đệ quả nhiên không hòa thuận a, làm gì có huynh đệ nào 6-7 năm không gặp nhau a. Xem ra dù kết quả DNA có như thế nào cũng không thể đơn giản để cho Vân Gian Niên mang Vân Minh đi. Nói không chừng có tiết mục tranh đoạt gia sản, Vân Minh khẳng định không phải hài tử được bọn họ thuận mắt, hiện tại bọn họ hẳn là muốn lừa gạt Vân Minh trở về kế thừa tài sản, sau đó một chân đá văng ra.

Giản Minh Thần xem cẩu huyết kịch truyền hình đã thấy nhiều, bắt đầu tự mình bổ não.

Vân Minh chỉ là một trong nháy mắt kinh ngạc, lập tức trở về phục thái độ bình thường, tiếp tục ăn uống. Hôm nay tiếp thụ quá nhiều tin tức, hắn có chút tiêu hóa không được.

Cái này Vân Dịch Chi khẳng định trước kia có nhận ra mình, hắn còn nhớ vô cùng rõ lần đầu tiên gặp Vân Dịch Chi đã thấy người này biểu lộ biểu tình kinh ngạc.

Lúc đó mình còn đang không hiểu vì sao đối phương lại có thần tình như vậy, nguyên lai hai người bọn họ là thân huynh đệ a! Nhưng vì cái gì hắn không nhận mình, còn để cho mình lưu lạc bên ngoài.

Buổi chiều theo Vân Gian Niên nói chuyện hắn biết được Vân gia tại Châu Âu là đại gia tộc, đại tập đoàn. Như vậy Tam thiếu gia mất tích như thế nào một điểm động tĩnh đều không có. Hơn nữa chính mình còn trong trí nhớ là bị đuổi giết thật lâu, nhưng cũng không có người đến cứu mình. Tình huống như vậy về tình về lý đều nói không thông.

Ngồi ở bên người Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ gắp thức ăn cho Giản Minh Thần, không nhanh không chậm nói: “Các ngươi huynh đệ thật đúng là thân a!” Trào phúng như vậy, những người đang ngồi ngoại trừ Lạc Lạc không rõ ràng lắm, phỏng chừng những người còn lại đều thấy rõ.

Kiều Tử Phỉ cùng Vân Dịch Chi đúng là không hợp.

Vân Dịch Chi vốn cười hì hì trong nháy mắt khó nhìn lên, chính là có Giản Minh Thần nên hắn cũng không tiện phát tác, chỉ có thể giải thích: “Gia gia thích Vân Minh, không thích ta, không có biện pháp, ta chỉ có thể sống cùng phụ thân.”

“Vân Minh ăn nhiều chút ít, ngươi quá gầy.” Vân Gian Niên ôn nhu giúp Vân Minh gắp không ít món ăn phóng tới trước mặt hắn. Hoàn toàn không đếm xỉa đệ đệ khác bị người khi dễ.

Vân Dịch Chi bĩu môi, không tại cùng Kiều Tử Phỉ đánh giá. Bây giờ có thể cùng Kiều Tử Phỉ khiêu chiến chỉ có Vân Gian Niên. Còn vị ca ca này giống như chưa từng có chú ý qua mình.

Một bữa cơm ăn vô cùng quỷ dị, thật vất vả đem Kiều Tử Phỉ cùng Vân Dịch Chi cất bước, Giản Minh Thần cùng Vân Minh tại phòng bếp rửa bàn chén. Thình lình Vân Gian Niên tại sau lưng hai người hỏi: “Buổi tối ta nghỉ ngơi ở đâu.”

Giản Minh Thần tiếp tục việc trong tay, không yên lòng nói: “Khách phòng tùy ngươi chọn, thích cái nào thì nói với ta, ta một hồi giúp ngươi lấy chăn mền.”

“Vân Minh ở phòng nào.”

“Lầu ba, gian thứ hai bên tay phải.”

“Ân, ta cùng Vân Minh ngụ cùng chỗ.” Vân Gian Niên nói xong cũng lên lầu, không đếm xỉa tới ánh mắt ngây ngốc của Giản Minh Thần cùng Vân Minh.

“Minh Thần, ngươi nói hắn là ca của ta sao?” Vân Minh đem đĩa cất kỹ, cầm lấy khăn mặt lau tay. Hắn giống như cũng không có lo lắng vấn đề cùng ngủ chung một phòng với Gian Vân Niên. Hắn hiện tại tựa hồ để ý đến việc Vân Gian Niên có phải là thân ca ca của hắn hơn.

“Hẳn là a, người giống như hắn sẽ không rảnh rỗi đi ra loạn nhận thức đệ đệ.” Giản Minh Thần vỗ vỗ bả vai Vân Minh, hắn có thể hiểu được hiện tại Vân Minh tâm tình mâu thuẫn.

“Ta đi giúp Vân Gian Niên an bài một gian khách phòng, liền bên cạnh phòng ngươi đi, hắn ở gian phòng của ngươi có chút không ổn.”

Giản Minh Thần coi như lý trí, đem gian phòng bên cạnh phòng Vân Minh thu thập để cho Vân Gian Niên ở. Bất quá phòng ở là thu thập xong, có thể Vân Gian Niên coi như không nghe thấy Giản Minh Thần nói chuyện. Phối hợp chạy vào phòng Vân Minh tắm rửa.

Giản Minh Thần luống cuống, hắn cũng không thể đem Vân Gian Niên theo phòng tắm túm ra đến đây đi.

“Minh Thần, không có việc gì, vừa vặn ta cũng vậy có chuyện hỏi Vân Gian Niên, ngươi cũng không cần hao tâm tổn trí. Đều đã trễ thế như vậy, sớm một chút nghỉ ngơi.”

“Ân, ngủ ngon.” Phòng của Vân Minh cũng ở ngay cạnh, cũng không sợ Vân Gian Niên bày trò. Giản Minh Thần an tâm trở về phòng ngủ.

Vân Minh trở về phòng thời điểm Vân Gian Niên vừa tắm rửa xong, không có mang kính mắt, con mắt nhìn về phía của hắn có hơi hơi nheo lại: “Nhanh đi tắm rửa a, đã muộn.” Vân Gian Niên chỉ ở bên hông vây một cái khăn tắm, điềm nhiên như không đi đến bên giường ngồi xuống, chà lau tóc.

Cảnh tượng này vì cái gì mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Vân Minh nhíu nhíu mày, lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Lúc này Vân Gian Niên đấu tranh tư tưởng, bây giờ là nên nói cho Vân Minh hai người bọn họ là quan hệ đó. Nếu như nói, tiểu tử này có thể hay không chạy trốn lần nữa.

Lau khô tóc, Vân Gian Niên tiến vào ổ chăn của Vân Minh, tựa ở đầu giường bên cạnh hút thuốc chờ Vân Minh.

Trong phòng tắm Vân Minh cọ xát nửa ngày mới đi ra, những vấn đề vừa nghĩ ra khi nhìn thấy Vân Gian Niên đều đột nhiên quên sạch.

Chăn mền rơi vào bên hông Vân Gian Niên, làn da màu tiểu mạch dưới ánh đèn phát ra sáng bóng mê người. Sáu khối cơ bụng như ẩn như hiện, Vân Minh không tự giác nuốt một ngụm nước bọt. Cúi đầu nhìn nhìn chính mình vì cái kia dù luyện thế nào cũng luyện không ra chút cơ bắp hay cơ bụng nào, Vân Minh không phục mân mê cái miệng nhỏ nhắn.

“Minh còn thất thần làm gì vậy, lên giường đi ngủ thôi.” Vân Gian Niên dập thuốc lá. Vân Minh không thích hắn hút thuốc. Chính là hắn hôm nay quá kích động, nếu như không hút thuốc lá để hoãn xuống, hắn sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Cái kia, Niên ca chúng ta vẫn là tách ra ngủ đi.” Vân Minh có chút hối hận đáp ứng cùng Vân Gian Niên ngủ cùng một chỗ. Chính mình vừa rồi khẳng định đầu óc căng gân. Có cái gì hảo hỏi, hai ngày nữa chẳng phải sẽ biết đáp án sao.

“Ngoan ngoãn tới.” Vân Gian Niên có chút tức giận, nói chuyện ngữ khí lạnh vài phần.

“Nha.” Giống như con rùa chậm rì rì bò lên giường.

Nhấc chăn mền lên mới phát hiện, Vân Gian Niên chỉ mặc một cái quần lót, toàn thân xích lõa. Khuôn mặt Vân Minh thoáng chốc đỏ.

“Niên ca, ta giúp ngươi tìm một bộ đồ ngủ a.” Vân Minh đã nghĩ xuống giường. Lại bị Vân Gian Niên kéo lại, vừa vặn ngả vào người kia.

Hai người đều không có nói chuyện, tiếng tim đập trống ngực giống như đột nhiên thành lớn ‘bùm, bùm’.

Vân Gian Niên sắp điên rồi, hiện tại hắn muốn hung hăng tiến vào thân thể của Vân Minh, nghe Minh khóc than nhẹ. Nhưng lý trí nói cho hắn biết hiện tại hắn không thể làm như vậy, cắn cắn môi, mùi máu tươi làm cho hắn tìm về một ít lực khống chế.

“Nhanh ngủ đi, ta không thích mặc đồ ngủ.” Vân Gian Niên đem Vân Minh nhét vào ổ chăn. Tuy nhiên hắn rất muốn ôm Vân Minh ngủ, chính là thân thể phía dưới truyền đến cảm giác đau nhức, làm cho Vân Gian Niên chỉ có thể cùng Vân Minh bảo trì một khoảng cách. Hắn cũng không muốn hù dọa Vân Minh.

Mệt mỏi suốt một ngày, Vân Minh chui vào chăn không có một hồi, liền thở to ngủ. Đây chính là đại thần công thứ hai Vân Minh luyện thành khi tới Trang Viên Hoa Hồng.

Nhìn Vân Minh ngủ ngon, Vân Gian Niên khóc, cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống, Vân Gian Niên bị đói bụng hơn nửa năm, hiện tại một khối thịt béo tại trước mắt chỉ có thể nhìn không có thể ăn, Vân Gian Niên đủ bi ai. Vân Minh ngủ còn không thành thật, không phải cánh tay đáp bộ ngực hắn, chính là một chân đáp bên hông hắn. Một buổi tối Vân Gian Niên nhẫn khổ không thể tả.

Bất đắc dĩ Vân Gian Niên chỉ có thể sáng sớm rời đi cái kia ổ chăn ấm áp, chạy tới phòng tắm tắm nước lạnh.

Sáng sớm Vân Dịch Chi liền đến cọ điểm tâm, mỹ kỳ danh viết cùng đệ đệ liên lạc cảm tình. Thuận đường đưa Giản Minh Thần đến trường.

Đến lúc Vân Minh rời giường thời điểm, Giản Minh Thần cùng Vân Dịch Chi đã sớm đi đến trường.

Mơ mơ màng màng, Vân Minh mắt buồn ngủ mông đi xuống nhà ăn điểm tâm, Vân Gian Niên đã sớm tại đó chờ hắn. “Đại ca sớm.”

Vân Gian Niên sững sờ, thời gian giống như quay ngược, giống như cái gì cũng không có phát sinh qua. Bảo bối của hắn mỗi ngày tỉnh lại đều đối với hắn nói: “Đại ca sớm.”

Lấy lại bình tĩnh Vân Gian Niên thả tờ báo chí trong ta ra, nói: “Minh, nhanh ăn đi, nếu không bữa sáng đều nguội.”

Vân Gian Niên hóa thân thành bảo tiêu của Vân Minh, một bước đi theo hắn không rời, Vân Minh tại cửa hàng bán hoa chỉnh lý hoa hồng. Vân Gian năm tại quán cà phê xử lý chuyện công ty. Hai người mặc dù không có ngôn ngữ, nhưng ngẫu nhiên va chạm ánh mắt, để cho họ biết rõ cả hai đều chú ý đối phương.

Ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh, giám định DNA trong dự liệu, cho thấy Vân Minh là đệ đệ của Vân Gian Niên, Tam thiếu gia của Vân Thị tập đoàn.

Vân Gian Niên đã nghĩ mang Vân Minh đi, bất quá Vân Minh chết sống không đồng ý, hắn đã tại Trang Viên Hoa Hồng ở thành thói quen, hơn nữa đối với chuyện Vân Gian Niên muốn dẫn hắn trở lại Vân gia phi thường bài xích. Hắn cũng không biết vì cái gì, chính là không nghĩ trở về.

Cuối cùng Vân Gian Niên không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục ở lại trong Trang Viên Hoa Hồng. Bất quá Vân Minh cũng không muốn cùng hắn tiếp tục ngủ chung một giường.

Vân Gian Niên bị Vân Minh đá đến phòng cách vách.

Hai huynh đệ Vân gia đều nhập trú Trang Viên Hoa Hồng, Vân Dịch Chi đương nhiên cũng tới tham gia náo nhiệt, mặc dù không có dọn vào, nhưng là không sai biệt lắm. Ngoại trừ ngủ không có kề cận Giản Minh Thần, còn lại thời gian cơ bản hai người đều ở cùng một chỗ.

Cái này có thể chọc tức Kiều Tử Phỉ, nhìn xem hai người ra song nhập đối, Kiều Tử Phỉ hận không thể đem Vân Dịch Chi chém thành tám khối.

“Minh Thần, buổi tối đi ra cùng nhau ăn cơm a, chúng ta đã thật lâu không gặp.” Kiều Tử Phỉ đã liên tục vài ngày không Giản Minh Thần. Hiện tại nghĩ không được, chỉ có thể thử thời vận xem có thể hay không đem Giản Minh Thần hẹn đi ra ngoài.

“Buổi tối sao, Dịch Chi nói đến sẽ mang đồ đến cho Lạc Lạc, ta sợ không có thời gian.” Giản Minh Thần cầm điện thoại có chút mất tự nhiên, kỳ thật cậu còn là rất sợ cùng Kiều Tử Phỉ một mình ở chung. Vì ở trước mặt Kiều Tử Phỉ cậu hoàn toàn ở vào thế yếu. Một điểm năng lực phản kháng đều không có. Giản Minh Thần không thích loại cảm giác này.

“Minh Thần xuất hiện đi, anh nhớ em.” Kiều Tử Phỉ phóng ngữ điệu mềm nhũn, trong thanh âm mang theo lực hấp dẫn. Lỗ tai Giản Minh Thần tới gần điện thoại đều đỏ bừng bừng. Đây là Kiều Tử Phỉ sao? Như thế nào cùng trước kia không giống.

“Kiều ca, hôm nay thật không thể đi, hôm nào có thời gian em sẽ gọi điện lại cho anh.” Vội vàng treo điện thoại, Giản Minh Thần sờ lên lỗ tai của mình. Anh ta đang làm cái gì a?

Mấy ngày nay nghẹn cơn tức xuống, Kiều Tử Phỉ dùng một cái đường cong ưu nhã ném văng di động ra ngoài, “Bùm” một tiếng rớt tại trên mặt thảm, “Lại là Vân Dịch Chi.”

Lần này Kiều Tử Phỉ là thật sự phát hỏa, cầm lấy chìa khóa xe, vội vàng xuống lầu, chuẩn bị đi đi trường học bắt Giản Minh Thần.

Lần này Vân Dịch Chi thật sự là oan uổng chết, bị Giản Minh Thần lấy ra làm tấm mộc.
Bình Luận (0)
Comment