Mang Theo Scp Tại Dị Giới Đóng Giả Thần Tiên

Chương 1 - A Ngưu

Chương 1: A Ngưu

Trong rừng sâu, một thiếu niên khoảng mười năm mười sáu tuổi, đang cố gắng từng bước một leo lên sườn núi.

Dù mồ hôi đã khiến cho đôi mắt cay mờ khó mở, tay run rẩy lợi hại, chân thì gần như đã mất đi cảm giác, nhưng thiếu niên vẫn cố gắng dùng hết tất cả những gì mình có, từng chút từng chút một tiến về phía trước.

Mồ hôi lấm tấm trên làn da ngăm đen cùng thân hình rắn chắc lạ thường, lại khiến cho cậu bé mới có mười mấy nhìn qua cường tráng như một thanh niên đã ngoài hai mươi tuổi.

"Một chút nữa thôi, chỉ cần một chút nữa thôi là mình có thể thấy được tiên nhân, mẹ...mẹ sẽ được cứu".

Mồ hôi cùng nước mắt đã khó có thể phân biệt, lăn dài từ hai gò má đến cằm rồi rơi xuống đất, biến mất không để lại dấu vết.

A Ngưu hắn đã vô cùng mệt mỏi, thứ duy nhất còn chống đỡ hắn tiếp tục kiên trì tiến lên đỉnh núi, đó là người mẹ đang bệnh nặng của hắn.

Xuất thân là một nông dân nghèo, bố mất sớm. Mẹ hắn khi sinh hắn ra do khó sinh cũng để lại tật bệnh trên người.

Kéo dài nhiều năm liền không có tiền chữa trị, cộng thêm thường xuyên làm việc nặng nhọc, đã ngày một chuyển biến xấu. Chỉ mới ba mươi vậy mà sinh sinh mài mòn không khác gì một bà lão sáu mươi tuổi.

Thêm tháng vừa rồi trời trở lạnh nhiễm phong hàn, một đống tật bệnh suốt bao năm qua đột nhiên cùng một lúc bộc phát. Lần này ngã xuống xem ra là không thể lại đứng lên được nữa.

Nằm ở trên giường, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Nhìn qua không được mấy ngày, một mạng cứ thế ô hô ai tai mà trở về với đất trời.

Thế đạo này người dân phần lớn đều khổ, cơm no áo ấm là một điều xa xỉ khó với tới, đổi lại ai ai cũng đều thật thà chân chất.

Nghe thấy mẹ của hắn ngã bệnh, rất nhiều người mang chút đồ thôn quê sang ân cần thăm hỏi. Nếu không phải nghĩ vì mẹ mình, hắn quả thật không dám chịu sự nhiệt tình của mọi người như vậy.

A Ngưu cũng có đi tìm đại phu trong làng, là một người biết chút chữ, đọc qua chút sách, biết chút y thuật, nhưng rất có y đức.

Nên bắt mạch thì bắt mạch, nên bốc thuốc thì bốc thuốc, hoàn toàn không có ý định đòi A Ngưu dù chỉ một đồng tiền.

Hắn cảm thấy vô cùng ngại, nhưng áp lực từ người mẹ đang ốm của hắn khiến hắn không thể nào mở miệng chối từ. Thế là chỉ còn cách quỳ xuống dập đầu, liên tục cảm ơn, hứa mai sau sẽ tìm cách trả lại ân huệ này.

Nhưng dù cho có đại phu hết lòng chữa trị, bà con xung quanh hết mình quan tâm giúp đỡ, mẹ hắn bệnh vẫn không hề có một chút thuyên giảm nào, có cũng chỉ ngày một nặng hơn.

Nếu không tìm được cách nào khác, như mang lên thành trấn lớn tìm đại phu cao tay hơn, hoặc là có kỳ vật hiếm có nào đó, vậy thì mẹ hắn cuối cùng vẫn phải chết.

Nhưng tất cả chung quy vẫn là cần tiền, không những cần tiền mà phải cần rất nhiều tiền. Hắn không có tiền, cũng không biết phải làm sao để trong thời gian ngắn có nhiều tiền như vậy.

Lúc này hắn cũng đã gần với tuyệt vọng, người xưa có câu, có bệnh thì vái tứ phương.

Hắn giờ đây cũng không còn cách nào khác ngoài thử tin vào những thứ hư vô mờ mịt như là, thần tiên.

Đăng Thiên Sơn, không biết ai là người đầu tiên đặt cho nó cái tên này. Chỉ biết là từ rất lâu rất lâu trước kia, người dân xung quanh đã truyền tai nhau rằng, trên Đăng Thiên Sơn có tiên nhân trú ngụ.

Truyền thuyết về Đăng Thiên Sơn thì càng đa dạng kỳ huyễn, người thì bảo Đăng Thiên Sơn cao vút thẳng tắp, đâm vào đám mây che khuất không thể thấy rõ.

Đó là con đường đi lên thiên giới, nơi trú ngụ của các vị thần. Ai có thể trèo lên đỉnh bước vào cổng trời, thì lập tức trường sinh bất tử, người tuổi xế chiều cũng một lần nữa cải lão hoàn đồng, bách bệnh tiêu tan.

Có người thì lại bảo trên Đăng Thiên Sơn linh khí dồi dào, là tiên sơn. Xưa kia có thần nhân bay qua, lòng sinh cảm ngộ mà dừng chân trú ngụ.

Nếu ai có thể trèo lên đến đỉnh núi gặp thần nhân, sẽ đạt được đại cơ duyên, một bước lên trời không phải nằm mộng ban ngày.

Nhưng dù cho là thuyết nào đi nữa thì cũng đều nói lên một điều, đó là Đăng Thiên Sơn không bình thường.

Hắn cũng không có mong muốn thành tiên thành tổ, cũng không muốn trường sinh bất tử gì cả. Hắn chỉ biết ngoài thử một lần tin vào hư vô mờ mịt truyền thuyết ra, thì A Ngưu hắn cũng hoàn toàn hết cách rồi.

Nghĩ đến đây, chân tay bủn rủn vô lực lại giống như một lần nữa được tiếp thêm sức mạnh, A Ngưu cắn răng lại leo nhanh hơn một chút.

Hắn bắt đầu ra khỏi nhà từ tờ mờ sáng, hiện tại đã là giữa trưa, Mặt trời cao cao ngay trên đỉnh đầu. Túi nước treo bên hông đã gần như thấy đáy.

Mấy canh giờ leo lên không ngừng nghỉ, A Ngưu cảm thấy nếu tiếp tục một hai canh giờ nữa còn chưa lên tới đỉnh núi, không cần nghĩ đến chuyện tìm thần tiên để cứu mẹ, hắn nhất định phải chết trước.

--------------------

Đại đô thị, sự hào nhoáng về đêm cùng sự nhộn nhịp nhanh chóng, là bản giao hưởng định mệnh của người dân sống ở nơi đây.

Ngay giữa trung tâm của thành phố, là khu biệt thự liền kề. Nơi đây giá cả tấc đất tấc vàng là không đủ để hình dung, một bộ biệt thự giá rẻ nhất khởi bước cũng đã hơn trăm tỷ. Mặc dù vậy vẫn là chạm vào bỏng tay, vừa thả ra chớp mắt đã bị đặt mua hết.

Ở đây phần lớn đều là các đại gia chơi trò kim ốc tàng kiều, thậm chí có lão già còn mua mấy bộ biệt thự liền nhau. Ngày ngày vui đùa sênh ca không khác gì vua chúa thời xưa, quả thật là cay con mắt.

Nhưng ngay cả kể thế thì cũng chả liên quan con mẹ gì đến hắn.

Hạ Nhất Minh thở dài, hắn cũng sống ở đây. Đúng vậy, hắn hiện giờ cũng là một trong những phần tử thường bị chửi cho máu chó đầy đầu cẩu nhà giàu.

Nhưng biết làm sao được, hắn vui vẻ a. Các ngươi yêu chửi thì cứ chửi, còn ta yêu tiền, có giỏi thì đều đến cắn ta cắn ta a.

Nói đến cũng kỳ, hắn mấy ngày trước vẫn là một tên điếu ti trạch nam nghèo kiệt xác, là loại không có cả tiền lẻ để nuôi heo đất. Quả thật tiêu chuẩn sinh viên nghèo mới ra trường ba không.

Không nhà, không xe, không người yêu.

Một hôm hắn ngứa tay mua vài tờ vé số, nháy mắt một cái lắc mình biến thành một tên điển hình không làm mà đòi có ăn, quả thật là làm hắn choáng váng nguyên một ngày.

Giờ đây có tiền có xe có biệt thự, vậy một người bạn gái đồng nhan cự cái gì đó chẳng lẽ còn xa sao?

"Không vội không vội, không cần ghen tị với người khác. Giờ ta cũng là một tên tiểu đại gia, cái gì rồi cũng sẽ thử một lần cho biết, giờ trước đi tắm cái đã"

Hạ Nhất Minh không nhanh không chạm bước vào phòng tắm còn lớn hơn cả căn nhà cũ của hắn.

Xả nước nóng vào trong bồn tắm, chỉ một lát sau, cả căn phòng tắm nghi ngút khói, hoà quyện cùng ánh đèn lung linh huyền ảo, chợt nhìn qua giống như là tiên cảnh.

Hạ Nhất Minh người mang áo choàng tắm trắng tinh, mềm mại thoải mái dễ chịu. Lại một lần nữa cảm khái, làm một tên cẩu nhà giàu thật con mẹ nó sung sướng.

Bất ngờ hoảng hồn một cái, cảnh vật trước mắt trở nên mông lung mờ ảo. Không phải do khói từ nước nóng, cảm giác giống như đang nằm mơ xong đột nhiên sắp tỉnh lại, mọi thứ đều trở nên không chân thật.

Cảm giác này đến không có dấu vết mà đi cũng nhanh, chỉ vài giây sau Hạ Nhất Minh lập tức tỉnh hồn lại, hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Wtf... TA ĐANG Ở ĐÂU???"

Bình Luận (0)
Comment