Chương 13: Cao Nhân
Lão quy cảm thấy bản thân mình thật là may mắn, vì vài hôm trước nó còn bị một con rắn điên cuồng truy đuổi suốt mấy trăm dặm, ép nó phải rời bỏ địa bàn có tuổi đời hơn bảy trăm năm.
Thực lực yếu kém cộng thêm thân thể trúng kịch độc, nó không còn cách nào khác ngoài việc liều mạng chạy trốn.
Ngay khi lão quy tưởng rằng mình sẽ phải táng thân trong bụng rắn thì trời xui đất khiến, nó vậy mà chạy ngang qua dãy núi Đăng Thiên Sơn.
Nhận thấy có linh lực dao động phát ra từ bên trong, đoán rằng có vị đại năng ẩn tu tại thâm sơn cùng cốc, không hề ngần ngại nó lập tức xông vào bên trong.
Ban đầu nó chỉ muốn đánh cược sự kiêng kị giữa yêu tộc và tu tiên giả, khiến cho con yêu xà kia tự biết khó mà lui.
Nhưng phải đợi khi vào tới nơi thì lão quy mới biết rằng mình đã đoán sai, không những sai mà còn sai đến thái quá.
Hoá ra linh lực phát ra từ trong hạp cốc lại là của một cây đào. Đúng vậy, một cây đào toả ra linh lực sánh ngang với một vị chân nhân cảnh.
Suốt một ngàn hai trăm năm lần đầu tiên lão quy cảm thấy thế giới này lại điên cuồng như vậy, đó là cái gì? Đào tiên? Đào chân nhân?
Thế giới này không phải là không có thực vật hoá yêu, thậm chí còn có một nhánh yêu tộc được gọi là yêu tinh. Đó chính là tên gọi của các yêu tộc có nguồn gốc chung từ thực vật.
Nhưng dù cho có là yêu tinh hay yêu quái thì đều chỉ có thể sử dụng sức mạnh từ yêu lực. Còn linh lực ư? Đó là thứ độc quyền sở hữu của tu tiên giả.
Cho nên nói cây đào đó đang tu tiên sao? Bỗng nhiên lão quy cảm thấy một cái đầu giống như không đủ dùng.
Bỏ qua sự bất thường của cây đào, ngay bên cạnh đó vậy mà lại có một căn nhà gỗ đơn sơ, cùng một thanh niên ngoài có chút thanh tú sạch sẽ ra thì không còn có gì khác lạ.
Không có linh lực dao động, không có mông lung tiên khí, cũng chả hề có uy thế bức người.
Một người như vậy, nếu đặt ở trong thôn trấn nào đó thì lão quy có lẽ sẽ cảm thấy hắn vốn chỉ là một phàm nhân bình thường.
Nhưng ở trong hoàn cảnh như thế này, thì có đánh chết nó cũng không tin đây chỉ là phàm nhân.
Nhất là khi người thanh niên kia quay sang mặt đối mặt với nó. Lúc đó thân thể nó lập tức trở nên căng cứng, yêu lực đã lặng lẽ vận chuyển đến mức tận cùng. Nó có thể tưởng tượng ra đủ các loại trưởng hợp sẽ xảy ra, và đã sẵn sàng chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Nhưng đang lúc mọi chuyện hết sức căng thẳng, thì người thanh niên kia vậy mà lại lập tức quay lưng bỏ đi. Đúng vậy, cứ thế không hề nói một câu, thong dong đi vào trong căn nhà gỗ nhỏ.
Mười phút trôi qua, ngay khi lão quy đang mờ mịt không biết phải làm gì thì người thanh niên kia lại quay trở lại, không những thế trong tay còn cầm theo mấy thứ đồ gì đó.
Không đợi lão quy kịp làm ra phản ứng, người thanh niên kia một lần nữa bỏ qua nó mà chậm rãi đi ra gốc cây đào. Hắn hái xuống một quả đào cùng mấy bông hoa chiếc lá, xong mang tất cả bọn chúng bỏ vào một ấm trà rồi đổ nước sôi vào.
Trước ánh mắt trợn tròn của nó, hắn vậy mà thật sự ngồi xuống bắt đầu pha trà.
Nó lúc đấy rất muốn hỏi người thanh niên kia một câu. ngươi có thể tôn trọng yêu quái một chút sao, khinh lão quy ta là yêu quái không có nhân quyền à?
Mà trà kia là trà gì?
Chỉ với một chút lá cùng một chút hoa, thêm vài miếng đào rồi đổ nước sôi lên là thành trà? Là người kia quá điên cuồng hay là do lão quy ta không theo kịp thời đại này rồi? Nó nhớ pha trà hình như không phải là như vậy đi?
Nhưng mùi hương bay ra từ ấm trà lại thơm đến lạ thường, mới chỉ ngửi một chút cũng khiến tinh thần nó rung lên, độc tính còn sót lại trong thân thể cũng có một tia giảm bớt, cây đào kia có thần kì đến vậy sao? Ăn một quả sẽ không lập tức thành tiên chứ?
Nghĩ tới đây, tâm thần lão quy lập tức trở nên xao động không yên, nó từ trước đến giờ vẫn mong muốn trùng tu chuyển sang tiên đạo, nhưng nề hà nó là yêu quái, sinh ra đã được định sẵn chỉ có hai con đường có thể chọn, đó là yêu đạo hoặc là thần đạo.
Nhưng thần đạo nó đã đi và đường này không thông. Hơi một chút chính là nguyện lực phản phệ, nhân quả quấn thân, nhẹ thì một thân tu vi mất hết, nặng thì trực tiếp thân tử đạo tiêu. Một lần là đủ lắm rồi, nó không muốn phải chịu đựng thêm lần thứ hai.
"Đây là tiên duyên, tiên duyên của ta. Chỉ cần chiếm lấy cây đào, không, dù chỉ lấy một quả đào thôi cũng được. Chỉ cần có thể giúp ta tu tiên, quản nó có nguy hiểm đến đâu, đánh đổi thứ gì, ta cũng đều chấp nhận. Lấy nó, cướp lấy nó, cướp lấy tiên duyên."
Dần dần tiếng thở của lão quy ngày càng trở nên nặng nề gấp gáp, đôi mắt cũng chuyển sang màu đỏ tràn ngậm lệ khí hết sức quỷ dị. Tất cả biến hoá đều xảy ra trong im lặng, dù là chính nó cũng không hề hay biết chút gì.
Ngay khi lão quy sắp không khống chế nổi thân mình mà làm ra hành động sai lầm, thì đột nhiên từ đâu xuất hiện một tiếng thở dài. Tiếng thở dài tuy rất nhẹ, như có như không, nhưng đối với lão quy thì không khác gì tiếng sấm nổ bên tai.
Đánh cho nó hai mắt nổ đom đóm, tinh thần xơ xác, nhờ đó mà thoát ra khỏi trạng thái quỷ dị vừa rồi.
Lau đi mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, nó cảm thấy bản thân rõ ràng có chút không đúng. Nếu không phải đột nhiên có tiếng thở dài cứu nó, thì giờ đây nó đã triệt để biến thành một kẻ điên, chỉ vì mạnh lên mà có thể làm ra bất cứ điều gì.
"Nguy hiểm thật, vừa rồi ta suýt chút nữa thì đã tẩu hoả nhập ma, không ngờ tâm trí kiên định một lòng hướng đạo, cũng có một ngày trở thành thứ hại chính mình."
Lắc đầu, lão quy một lần nữa xem thật kĩ người thanh niên đang ngồi uống trà kia, tiếng thở dài vừa rồi chính là được phát ra từ hắn.
Nếu đó chỉ là một tiếng thở dài thông thường thì tất nhiên không có hiệu quả như vậy, nhưng sự thật kể rõ người thanh niên kia cũng không hề đơn giản.
Không như phàm nhân, trong tiếng thở dài đó có chứa đựng quá nhiều ý cảnh đặc thù, giống như một vị tuyệt thế cao thủ lúc về già, từ trên đỉnh núi ngoảnh lại chợt nhận ra không còn ai bên cạnh mình.
Rõ ràng bên ngoài chỉ là một người trẻ tuổi, nhưng cảm giác cô tịch, thất vọng, mê man đó không có vài trăm năm vài ngàn năm lắng đọng thì không thể xuất hiện được.
Lão quy có thể xác định, đây chính là một vị cao đến không biết phương trời nào cao nhân trong hình dáng của một vị thanh niên trẻ tuổi, vì lý do nào đó mà lựa chọn ẩn tu trong hạp cốc này.
"Có lẽ vừa rồi ta đã để lại hình ảnh xấu trong mắt ngài đi."
Lão quy cười khổ thầm nghĩ lần nào cũng vậy, có lẽ là do nó vốn cùng tiên đạo vô duyên, cứ mỗi khi nó đến gần với giấc mộng thì giấc mộng đó lại chợt tan biến mất như bọt nước.
Bảy trăm năm trước cũng vậy, lần này cũng vậy.
"Nhưng lão quy ta không thể cứ thế mà bỏ cuộc, vị cao nhân kia tuy không nói lời nào nhưng cũng không hề có ý định đuổi ta đi, vậy là còn có cơ hội.
Rất có thể đây chỉ là một hồi thử thách đối với ta, đúng vậy đây chính là một hồi thử thách mà vị cao nhân đó giao cho ta, lần này ta phải nắm chắc, phải biểu hiện thật tốt.
Dù sao thì ta cũng không vội, vì một lời hứa hẹn ta sẵn sàng ở trong núi đợi suốt năm trăm năm, lần này vì có thể nhận được sự khẳng định của vị cao nhân kia, dù có bắt lão quy ta phải đợi thêm một ngàn năm nữa ta cũng đợi.
Đánh nhau thì có lẽ ta không giỏi, nhưng riêng về khoản đua tuổi thọ thì cho dù có là long tộc ta cũng không sợ, dù sao nghe bảo long tộc tính tình rất táo bạo thiếu kiên nhẫn." Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nó thấy mình thật là thông minh, vậy mà cũng nghĩ ra được.
Cứ thế năm ngày trôi qua, vị cao nhân kia ngoại trừ ngày đầu tiên con liếc nhìn nó một cái, những ngày sau đó hoàn toàn làm lơ nó tồn tại.
Kể cũng lạ từ lúc có mặt ở đây lão quy còn chưa thấy vị cao nhân đó ăn cái gì, không phải uống trà chính là ngắm cảnh đất trời, ngay cả tư thế ngồi cũng chưa từng thay đổi.
Khí chất u buồn tiêu sái đó lại càng làm lão quy tin phục, nó kiên định cho rằng đây chính là một vị chân chính cao nhân, và vị cao nhân đấy rõ ràng là đang thử nó, thử lòng kiên nhẫn cùng tâm trí của nó kiên định đến mức nào.
"Ta phải biểu hiện thật tốt, đây có lẽ là tiên duyên cuối cùng của ta rồi, lần này quyết không thể làm hỏng nữa."
Nghĩ như vậy, ban đầu còn có chút thấp thỏm không yên, lão quy lần này triệt để yên tĩnh lại. Nó hoàn toàn nằm xuống giống như thật sự ngủ rồi, mặc kệ là thời gian có trôi qua bao lâu cũng không thể lay động nó dù chỉ là một chút.