Chương 14: Ta Xin Ngươi Đừng Lạy Nữa
Hạ Nhất Minh cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Từ khi hắn biết mình rất có thể bị một con yêu quái ngày đêm nhớ thương, thì hắn quả thật là "sung sướng" đến giảm cả tuổi thọ.
Vì để tránh bị con yêu quái đó đột nhiên thèm thân thể, Hạ Nhất Minh chỉ có thể trông mèo vẽ hổ, đóng gói mình trở thành một vị ẩn sâu sau công và danh tuyệt thế cao nhân.
Suốt năm ngày qua, hắn không phải làm ra vẻ mặt u buồn thì chính là đau thương, trông chả khác gì một thằng bệnh hoạn tâm thần phế vật sâu mọt của xã hội, nhưng đó là ở thế giới cũ. Còn ở thế giới này thì chính là có ý cảnh, có khí chất, rất cao nhân, rất... rất... được rồi chính hắn cũng chả hiểu mình đang nói cái gì nữa.
Nói chung là vì hình tượng cao nhân, hắn ngoài uống nước trà ra thì cái gì cũng không làm. Hạ Nhất Minh còn chưa nghe qua vị tiên nhân nào đã ẩn tu còn ngày ngày đi săn bắt hái lượm, thổi cơm tắm rửa, đi nhà xí, như thế thì cùng người bình thường có cái gì khác nhau cơ chứ?
Nhân sinh là phải nhạt như nước lã, thế mới thể hiện ra được hình tượng của một vị thế ngoại cao nhân đang ẩn tu núi rừng sâu thẳm để cảm ngộ đại đạo, nếu không phải chịu đựng không nổi thì hắn ngay cả ngủ cũng bỏ qua luôn. Ngồi một phát đến thiên hoang địa lão, thử hỏi ngươi có sợ hay không?
Nhưng cứ tiếp tục thế này thì cũng không ổn lắm, hắn chả phải làm bằng sắt, cũng không phải thật sự cao nhân hay thánh nhân gì. Bắt hắn chịu đựng một hai hôm còn được, chứ lâu hơn nữa thì có khác gì là tra tấn đâu.
Cứ cho là hắn có thể không biết mệt mỏi diễn tiếp đi xuống, nhưng đóng phim cũng cần phải có đạo cụ chứ, mà đạo cụ chính là một cái hố thiêu tiền, bao nhiêu ném vào cũng hết.
Được rồi hắn không phải thật sự tiêu cái gì tiền, nhưng hắn đầu tư là cây đào cùng với sinh mệnh nước suối, và những thứ này hoàn toàn không phải dùng tiền là có thể cân nhắc được.
Quả thật là mấy thứ đó cuối cùng cũng đều vào bụng hắn cả, nhưng sinh mệnh nước suối ngoài gia tăng tuổi thọ ra, thì sử dụng đúng thời điểm còn có thể biến thành cây cỏ cứu mạng.
Hạ Nhất Minh vẫn luôn không quên thế giới này là có tiên nhân, hắn không tin sau khi biết tác dụng của SCP-006 những kẻ được gọi là tiên nhân kia lại không hề động tâm, biết đâu hắn còn có thể từ trong tay bọn họ trao đổi được vài thứ đặc sản quý hiếm nào đó.
"Không thể tiếp tục tiêu hao thời gian như vậy được, con yêu quái kia chỉ ở đằng xa nhìn, một chút hành động cũng không có. Chẳng lẽ ta bị phát hiện rồi? Không thể nào như vậy." Hạ Nhất Minh lập tức cho ra phủ định, nếu thật sự phát hiện thì nó cũng nên có động thái nào đó, chứ không phải là chỉ nằm im bất động tiếp tục quan sát hắn.
"Không lẽ nó là yêu thú chứ không phải yêu quái, do trí thông minh chỉ ngang hàng một con rùa bình thường nên không hiểu ta đang làm cái gì.
Không phải đâu, nếu quả thật đúng là như vậy thì ta suốt năm ngày nay vắt óc vắt não, suy diễn hành động đủ trò đủ kiểu là để cho ai xem? Trời ạ khôi hài gì vậy, còn có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này sao?" Hạ Nhất Minh quả thật muốn chết.
"Xem ra kế sách địch động ta động, địch bất động ta cũng bất động không khả thi rồi. Cục diện bế tắc này kéo dài càng lâu sẽ chỉ càng làm ta lâm vào thế bị động, đã vậy thì sao ta không thử đánh cược một lần, biết đâu không những phá giải phải chết cục, còn có thể đạt được kết quả ngoài ý muốn."
Nghĩ vậy liền làm, Hạ Nhất Minh điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất, khuôn mặt thì trở nên lạnh nhạt vô cảm xúc, chỉ có đôi mắt khép hờ kia giống như vô ý hữu ý liếc nhìn qua con rùa một cái.
Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh cố gắng nhớ lại cảnh Như Lai Phật Tổ đối với Tôn Ngộ Không. Miệng hắn hơi hé ra, giọng nói tuy không hề to lớn nhưng lại có phần trang nghiêm kỳ ảo, lấy Hạ Nhất Minh làm trung tâm lan truyền ra phía xa xa. "Con rùa kia, ngươi còn muốn đợi ở nơi đó tới khi nào? Hay là ngươi đang chờ ta tự mình rót trà tới mời ngươi uống?"
Sau khi nói xong, Hạ Nhất Minh lập tức trở nên căng thẳng, hắn không biết câu nói vừa rồi sẽ mang đến hậu quả gì. Hắn chỉ biết nếu mình cái gì cũng không làm thì có lẽ chả mấy hôm nữa, hắn có thể sẽ bị con quái vật kia thăm dò ra sự thật rồi thẹn quá hoá giận giết chết.
-----------------------------------
Quay trở lại với lão quy, nó vẫn còn nằm lim dim trên bãi cỏ cạnh con sông gần đó, giống ngủ không phải ngủ, nó hoàn toàn không có vẻ gì là lo lắng gấp gáp cả.
Mấy ngày nay do quan sát quy luật sinh hoạt của vị cao nhân kia, lão quy cảm thấy mình giống như đã ngộ ra được một đạo lý. Thứ gì của nó thì trước sau gì cũng là của nó, thứ gì không phải là của nó thì dù có cưỡng cầu đến đâu nó cũng sẽ không đạt được.
Nó trước kia quá mức cố chấp, không cam tâm với kết quả đạt được, luôn cảm thấy với những gì mình phải bỏ ra thì nó xứng đáng có được thứ tốt hơn thế. Chính vì những suy nghĩ cực đoan như vậy mới khiến nó sinh ra tâm ma, suýt chút nữa thì bị đẩy vào hoản cảnh vạn kiếp bất phục.
Giờ đây lão quy đã không còn cưỡng cầu như vậy, tuy vẫn không có buông bỏ, nhưng đã trở nên thuận theo tự nhiên hơn. Tâm trí một không, mọi thứ đều trở thành không, tâm ma vậy mà tự nhạt dần rồi biến mất. Nó cảm thấy đây cũng chính là dụng ý của vị cao nhân kia. Đại đạo đến giản, thuận theo tự nhiên.
Nghĩ đến đây, lão quy lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên đang ngồi uống trà kia. Tuy thân thể nó so với người thanh niên kia lớn hơn rất nhiều, nhưng ngược lại trong mắt lão quy, người thanh niên kia mới chân chính là người khổng lồ, cao đến dù nó có ngước lên hết sức vẫn không thể nhìn đến điểm cuối ở đâu.
Thần bí, mạnh mẽ, thâm bất khả trắc, đó là những từ ngữ xuất hiện trong đầu lão quy lúc này.
Ngay khi suy nghĩ của nó ngày càng kéo ra xa tới không biết chân trời nào, thì vị cao nhân kia vậy mà lại đột nhiên mở miệng nói chuyện.
"Con rùa kia, ngươi còn muốn đợi ở nơi đó tới khi nào? Hay là ngươi đang chờ ta tự mình rót trà tới mời ngươi uống?"
Tuy tiếng nói khi truyền được đến chỗ lão quy thì đã trở nên rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là yêu quái, nó hoàn toàn có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ. Chỉ là tại vì mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ, vượt ra khỏi nhận thức của lão quy, kết quả là não nó còn chưa kịp xử lý.
Lão quy đứng phát dậy, ngó trái ngó phải xem xung quanh ngoài nó ra còn có con rùa nào khác không.
"Đừng tìm nữa, không lẽ ngoài ngươi ra còn có con rùa nào khác sao?"
Nếu bây giờ lão quy mà có đọc tâm thuật, gan lại đủ lớn để đối với vị cao nhân kia sử dụng, thì nó sẽ nghe thấy suy nghĩ vào lúc này của Hạ Nhất Minh là: "Quỷ tha ma bắt, không lẽ thật sự còn có con yêu quái nào khác ở quanh đây? Giờ ta chạy còn kịp sao?." Đáng tiếc là lão quy không có, nên nó xác định là còn bị lừa dối dài dài.
"Ngài thật sự là... là đang nói chuyện với ta sao?" Lão quy có chút không xác định hỏi lại.
Lần này Hạ Nhất Minh không trả lời, hắn có cảm giác con yêu quái này ngoài to xác ra thì có chút ngốc. Hắn thầm nghĩ không xong, ngốc như vậy sẽ không tự nhiên não kẹt lao lên cắn người đi.
Thấy cao nhân không nói mà chỉ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, lão quy cảm thấy có chút xấu hổ. "Xem ra là thật đang nói chuyện với ta". Nó lập tức không dám chần chừ, hai chân bốn cẳng nhanh chóng bò lại gần chỗ bàn đá.
Còn cách xa ba mét lão quy lập tức dừng lại, nó học theo nhân loại, thân thể khổng lồ dựng đứng lên, hai chân trước làm ra hành động chấp tay, hai chân sau thì quỳ xuống.
Đang lúc Hạ Nhất Minh còn tưởng rằng nó nổi điên định tấn công mình, thì đột nhiên con yêu rùa đó đổ người cái rầm xuống đất.
Ngươi có thể tưởng tượng một con rùa cao hai mét dài ba mét, dựng đứng lên rồi đổ sập xuống là như thế nào sao? Hắn chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai, tiếp theo đó là đất rung núi chuyển, làm cho hắn tí chút nữa thì ngã chổng vó, hình tượng cao nhân cũng xuýt không giữ nổi.
"Thượng tiên trên cao, xin nhận lấy tiểu yêu một lạy." Nói xong lão quy còn định một lần nữa dựng đứng lên, lặp lại hành động quỳ lạy.
"Dừng dừng có gì từ từ nói, không cần hơi tí là lại quỳ lạy." Hạ Nhất Minh sợ hết hồn, vội vàng giơ tay ngăn cản hành động phản khoa học của nó.
Không nói mỗi lần nó quỳ lạy tạo nên hậu quả không khác gì cấp 7 địa chấn, chỉ nói đến hắn cùng con rùa kia cách nhau có mỗi ba mét là đã đủ đáng sợ rồi, hắn không muốn trong lúc vô tình bị con rùa khổng lồ kia áp chết đâu.
"Nhưng nếu không như vậy thì làm sao tiểu yêu có thể biểu hiện ra sự thành tâm, sự kích động cùng sự kính trọng của tiểu yêu khi gặp được thượng tiên cơ chứ?
Đây chính là thứ ta học được từ nhân loại trong thời kì làm sông thần, chắc chắn không thể nào sai được.
Ngài cứ kệ để ta lạy đi, vừa nãy mới là một quỳ một lạy, vẫn còn ba quỳ chín lạy nữa mới đủ thành đại lễ." Lão quy bỏ mặc Hạ Nhất Minh can ngăn, một lần nữa phản khoa học dựng đứng lên, nó tin tưởng chỉ có làm như vậy mới thể hiện đủ thành ý của nó đối với thượng tiên.
Trời ạ, đây là loại yêu quái kì ba gì chứ? Ngươi gọi ta là thượng tiên mà ta nói ngươi không nghe là sao? Hạ Nhất Minh cảm thấy mình thật quá khổ, khóc không ra nước mắt.
"Đủ rồi đừng lạy nữa, ngươi nghe không? Ta nói là không cần, KHÔNG CẦNNN!!!"
Một lần lại một lần tiếng gió gào thét, đất rung núi chuyển.