Chương 15: Bí Hí
"Nếu nãy giờ ta không nghe lầm bỏ sót, thì ngươi? Một đại yêu tu luyện hơn ngàn năm tuổi, bị một con rắn nhỏ đuổi giết không có tí sức đánh trả nào, mà con rắn đó lại còn ở ngay dưới chân núi cách đây không xa."
Cái này gọi là gì, mua một tặng một sao. Không xong, huyết áp tăng cao, hình tượng muốn tan vỡ.
"Cái này... ta gọi nó là tiểu xà nhưng thật ra nó không hề tiểu tí nào. Nó dài khoảng mười mét, còn thân to... đại khái một nửa cây đào kia đi." Lão quy có chút xấu hổ nhỏ giọng biện hộ.
Hạ Nhất Minh bí mật liếc khẽ cây đào già bên cạnh, khoé miệng hắn hơi co quắp.
Khá lắm hai người ôm, một nửa chính là bằng vòng tay của một người trưởng thành. Khủng bố như vậy ngươi dám không biết xấu hổ gọi nó là tiểu xà? Mặc kệ nó, tiếp tục diễn:
"Nghe ngươi nói thì ngươi cũng có hơn ngàn năm tu luyện, một thân tu vi chắc cũng không hề thấp đi. Vậy tại sao vẫn còn bị người đánh đuổi, xung quanh đây vẫn còn kẻ lợi hại như vậy sao?"
Đầu tiên phải hỏi cho ra nhẽ, một con yêu rùa đã đủ hắn sợ gần chết rồi. Đấu trí đấu dũng suốt năm ngày năm đêm, giờ lại thêm một con yêu xà còn khủng bố hơn nữa. Hắn cảm thấy không cứu vẫn là chờ chết đi.
Nghĩ đến chuyện này lại làm lão quy tức đến nổ phổi:" Không giấu gì thượng tiên, tiểu yêu bản tính hiền lành vốn luôn an phận thủ thường, quanh năm suốt tháng ở trong hang động, năm mươi năm mới một lần ra ngoài săn bắt tiểu động vật để điền no bụng, hoàn toàn không có ý trêu ai chọc ai. Vậy mà không biết từ đâu ra một con hắc xà..."
Lão quy bắt đầu miệng nở hoa sen, thêm mắm thêm muối nào là nó oan ức, đáng thương thế nào. Hết chuyện đại hắc xà lại lộn ngược về quá khứ hồi nó còn làm thần sông cho nhân loại, công đức vô lượng mà lại gặp đen đủi suýt chút nữa tu vi mất hết.
Xong rồi đến chuyện bao năm qua một lòng thành tâm hướng đạo khổ sở tủi nhục ra sao, chỉ trừ việc hồi còn trẻ nó từng ăn nhân loại ra, thì còn đâu suốt ngàn năm qua nó trải qua những gì lão quy khai sạch sành sanh.
Hạ Nhất Minh cũng kiễn nhẫn nghe bằng hết, hắn còn đang lo không có ai giảng giải thế giới bên ngoài cho hắn, đúng là đang buồn ngủ thì gặp rùa đưa chiếu manh.
Nửa canh giờ sau lão quy mới dừng lại, nó liếc mắt lén nhìn vị cao nhân kia, vẫn là đôi mắt khép hờ vẻ mặt lạnh nhạt chưa từng thay đổi, làm nó trở nên có chút thấp thỏm. "Không lẽ mình nói sai cái gì rồi?"
Một lúc lâu sau Hạ Nhất Minh mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại. Không có cách nào, lượng thông tin quá lớn. Hắn muốn tiếp tục nghe thêm đủ loại tin tức nữa, từ thường thức của phàm nhân cho đến tiên yêu hai giới.
Nhưng nếu cứ thế mà hỏi thẳng thì không ổn, lộ ra hắn cô lậu quả văn, cùng hình tượng thần bí mạnh mẽ ban đầu không tương xứng.
Mặc dù hắn có thể lấy lý do là nhiều năm ẩn cư thâm cốc tránh xa trần thế, nhưng dù sao cũng không quá ổn. Ở trên đời này, muốn sống lâu dài phải hiểu được không cầu xa, không mong gần, chỉ vì một chữ ổn.
Nên để tránh cho đêm dài lắm mộng, Hạ Nhất Minh quyết định nhanh nhanh chóng chóng tìm cách tiễn khách.
Hắn chỉ là một giới phàm nhân, có một con rùa to như tiểu sơn miệng phun nhân ngôn vốn đã đủ đáng sợ. Đã thế nó còn dẫn theo một con yêu xà rình rập đâu đó quanh đây, quả thật là sợ hãi nhân đôi.
Hắn vẻ mặt vô vi, giọng nhàn nhạt không hề có cảm tình rung động. Giống như toàn bộ câu chuyện của lão quy chỉ là gió nhẹ thoảng qua hồ nước:
"Nghe ngươi nói như vậy ta cũng đã có chút hiểu biết sơ qua, xem ra ngươi không phải là con yêu quái xấu xa gì. Gặp gỡ là hữu duyên, yên tâm đi ta sẽ không làm gì ngươi." (Bởi vì ta vốn không thể làm gì ngươi, cho nên tốt nhất là ngươi mau mau biến đi)
"Tiểu yêu tạ ơn thượng tiên, tạ ơn thượng tiên."
Phải đến thời khác này trái tim của lão quy mới thật sự hạ xuống, dù sao trước đó vị thượng tiên này có thể hiện lạnh nhạt cùng không có địch ý thế nào đi nữa thì nó vẫn là yêu quái.
Ai mà biết được một giây trước còn bình tĩnh nói chuyện, một giây sau đã kêu gào trừ yêu diệt ma. Một ngón tay đè xuống, giết nó đến hồn phi phách tán.
Giờ nghe được lời bảo đảm đấy thì nó triệt để yên tâm rồi, lời hứa của tu tiên giả nó vẫn có thể tin được, bọn họ phần lớn đều kinh thường nói dối.
Nhìn lão quy có vẻ thả lỏng hơn trước, Hạ Nhất Minh quyết định tung ra đòn sát thủ.
Tuy theo hắn quan sát nãy giờ thì con yêu rùa này đã tin hắn tám chín phần là tuyệt thế cao nhân, nhưng dù sao không có hành động thực tế thì suy đoán vẫn chỉ là suy đoán.
Hắn cần một cái gì đó mang tính quyết định, một cái gì đó hoàn toàn không thể chối cãi.
Nhìn vào ấm trà để trên bàn đã nguội từ lâu, hắn nói:
"Ta ở đây không năm không tháng, vốn là để tránh xa những thứ phàm tục vô vị trong thế giới này. Lâu lâu gặp được một hai con tiểu yêu như ngươi, chạy lặc vào đây cũng có chút thú vị.
Ấm trà này vốn lấy ra để đãi khách, vậy mà mải nói chuyện quên mất đã nguội từ lúc nào không hay, quả thật có chút xấu hổ."
Nói xong Hạ Nhất Minh còn tự tay rót cho mình và nó mỗi người một chén.
"Mời."
Lão quy vội vàng dùng hai chân trước xoa vào người rồi mới thật cẩn thận tiếp lấy, trong quá trình đó miệng còn liên tiếp xưng không dám.
Trong sự quan sát chăm chú của Hạ Nhất Minh, lão quy không dám chần chừ nhanh chóng uống một hơi cạn sạch.
Ban đầu lão quy nhíu mày, bởi vì không giống như nó tưởng tượng, trà này ngoài chỉ có hương thơm của quả đào cùng vị ngọt thanh nhè nhẹ thì cũng không có gì lạ thường, vậy tại sao lúc nó ở đằng xa ngửi lại có hiệu quả chữa trị độc tính trong cơ thể.
Đang lúc lão quy định hỏi xem trà này có phải để lâu nên hỏng rồi hay không thì đột nhiên đôi mắt nó co rụt lại.
Từ trong dạ dày, một luồng sinh mệnh lực khổng lồ cuộn trào không nghe theo sai sử, tự do ngang dọc chạy khắp toàn thân nó.
Chỉ một phút sau, toàn bộ độc tố trong cơ thể lão quy đã bị hoá giải hoàn toàn, thậm chí nó còn cảm thấy mình trở nên hơi không giống như trước.
Lão quy cảm thấy mình giống như trẻ hơn một chút, chỉ một chút xíu thôi, khoảng một năm. Tuy rằng rất ít nhưng xác thực là nó gia tăng rồi một năm tuổi thọ.
"Thượng... thượng tiên? Trà này... trà này..." Hai chân trước lão quy cầm chén trà đều trở nên phát run, đây là trà gì, biến thái như vậy?
Nhìn thấy phản ứng của con yêu rùa kia, trong lòng Hạ Nhất Minh lập tức đại định.
Xem ra SCP-006 có tác dụng với nó, cái gọi là chỉ có tác dụng với động vật cấp cao rất có thể là chỉ sinh vật có linh trí cao, như các loài linh trưởng và con người.
Nếu hắn đoán không nhầm, thế giới này chỉ cần là khai linh trí thì SCP-006 đều có tác dụng.
Khoan đã, nếu vậy thì cây đào...
Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt về nó.
Được rồi bỏ qua một bên, giải quyết chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Sấn lão quy đang đầu óc hỗn loạn hắn lập tức cho ra trả lời: "Trà này tên là trường sinh lưu ly trà."
"Trường sinh lưu ly trà?" Lão quy vẻ mặt giật mình vô ý thức nhắc lại.
"Đúng vậy, trà này được lấy tên từ hai nguyên liệu chính làm ra nó. Một là sinh mệnh chi tuyền, nước này được lấy từ con suối trên chín tầng trời, ngay cả ta cũng chỉ có một ít dùng để đổ vào ấm trà, phàm nhân uống một giọt là có thể gia tăng một tháng thọ mệnh."
Lão quy trợn tròn mắt, sinh mệnh chi tuyền? Chín tầng trời? Một giọt một tháng thọ mệnh?
Hạ Nhất Minh càng nói càng nhanh, càng nói càng lưu loát: "Tiếp theo chính là nước từ tiên thiên linh bảo bình, đó là bảo bối tự hành sinh ra trong lúc khai thiên tích địa.
Bên trong tiên thiên linh bảo bình lại có chứa vô tận chi thuỷ, đó chính là thiên địa chi thuỷ, nguyên thuỷ chi thuỷ, cũng chính là nước ta đun lên để pha trường sinh lưu ly trà."
"Tiên... tiên thiên linh bảo? Thiên địa chi thuỷ... nguyên nguyên thuỷ chi thuỷ?"
Lão quy càng nghe càng cảm thấy say sóng, nó tuy không biết cái gì là tiên thiên linh bảo, cái gì là nguyên thuỷ chi thuỷ, nhưng mà chỉ cần nghe tên là biết đặc biệt lợi hại.
Nó bắt đầu thấy sợ rồi, vị tiên nhân này không định chuẩn bị bắt nó hầm để đền lại tiền trà chứ?
"Còn nữa."
"Vẫn còn nữa?" Lão quy quá sợ hãi mà lỡ miệng kêu thất thanh, cũng may là vị thượng tiên kia giống như cũng không chú ý hành động vô lễ của nó.
"Đương nhiên là còn có."
"Vừa nãy mới chỉ là một chính một phụ, vẫn còn một thứ, cũng là nguyên liệu quan trọng nhất làm nên trường sinh lưu ly trà. Đó chính là cây bạch ngọc lưu ly đào tiên cùng lá cây."
Hạ Nhất Minh giơ tay chỉ chỉ cây đào bên cạnh.
"Đây là một cây đào tiên bị ta lấy từ trên thượng giới mang về đây trồng, do chất lượng dinh dưỡng của hạ giới quá kém mà bạch ngọc lưu ly đào không thể trưởng thành được. Cuối cùng ta đành phải đi bắt một tên chân nhân chôn xuống làm phân bón."
"BẮT MỘT VỊ CHÂN NHÂN CHÔN XUỐNG LÀM PHÂN BÓN???
Ách, ta không hề có ý đánh giá, mời ngài cứ tiếp tục."
Nói xong lão quy lập tức bắt chiếc người ngồi khoanh chân, giống như đang nói ta là bé ngoan, ta rất nghe lời.
Không có cách nào a, nó sợ bị doạ sợ.
Ban đầu nó cứ tưởng đây là một vị chính đạo tu tiên cao nhân, giờ xem ra bề ngoài vẫn còn rất chính, nhưng bên trong thì nó không dám chắc.
Hạ Nhất Minh thấy thế gật gật đầu, cầm lên chén trà làm một hớp. Nói quá nhiều, hắn có chút khát. Tiện thể theo khe hở lén nhìn phản ứng nơm nớp lo sợ của con yêu rùa.
Hay lắm nó thật tin, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng.
"Tuy rằng đã có một tên chân nhân làm phân bón, nhưng có vẻ như đối với tiên đào thì vẫn còn xa xa chưa đủ, ta đành phải nhịn đau múc thêm ba gáo sinh mệnh chi tuyền tưới cho cây đào tiên, phải đến đây bạch ngọc lưu ly đào mới chịu khoẻ mạnh phát triển.
Chín năm ra lá, chín mươi năm ra hoa, chín trăm năm kết quả. Ta phải đợi suốt hơn chín trăm chín mươi chín năm, cuối cùng mới pha ra được ấm trà trước mặt ngươi đây."
(Rồi sau đó ngài vẫn là muốn nấu ta để đền bù lại chén trà vừa rồi đi).
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu của lão quy thôi, nó còn chưa muốn chết.
"Hoá ra một ấm trà nhỏ này lại mang theo nhiều tâm huyết của ngài đến vậy, tiểu yêu quả thật phải tu ngàn năm phúc đức mới có thể may mắn được uống một chén trường sinh lưu ly trà này."
Nếu không phải nước trà vừa xuống bụng đã bị tiêu hoá ta vẫn là muốn nhổ ra còn lại cho ngài thôi.
Lão quy cảm thấy mình vừa rồi uống không phải trà mà là sinh mệnh, là sinh mệnh của chính nó. Dù có bán nó đi cũng không đủ mua một ấm trà nho nhỏ kia.
Nó là một con đại yêu sống hơn ngàn năm, trải qua đủ thói đời nóng lạnh. Nó không dám cho rằng chén trà vừa rồi là thực sự tặng không cho nó.
Nhìn khuôn mặt rối rắm bất an của con yêu rùa kia, Hạ Nhất Minh vui vẻ khẳng định con yêu quái này đã bị hắn lừa què rồi.
Giờ đây hình tượng một vị cao nhân bí ẩn lại mạnh mẽ đã in sâu vào tâm trí nó, chắc chắn trước mặt hắn, con yêu quái này sẽ vô cùng cẩn thận không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Đây cũng chính là điều mà hắn cần, nếu không như vậy thì hắn sợ sẽ phải luôn luôn bất an, không biết lúc nào sẽ bị con yêu quái này nổi điên lên tấn công ăn thịt.
"Được rồi ngươi yên tâm đi, ta đã nói không làm gì ngươi thì sẽ giữ lời. Ta chỉ là lâu quá không gặp ai để nói chuyện nên thành ra nhiều lời một chút thôi." Hạ Nhất Mình lắc đầu cười khổ.
Đây là lời nói thật, kể từ lúc hắn xuyên qua thế giới này, ngoài ban đầu còn có hệ thống cãi nhau với hắn thì hắn đã không còn ai để nói chuyện.
Nhất là khi ngay cả hệ thống cũng bỏ đi chỉ để lại một trí năng cấp thấp, thì hắn ngay cả một người để cãi nhau cũng không còn nữa.
Hắn thực sự rất cô đơn, cô đơn đến mức dù biết yêu quái rất nguy hiểm, vẫn không nhịn được nguyện nhiều lời thêm vài câu. Hoàn toàn đi ngược lại với ước nguyện ban đầu là mau chóng đuổi nó đi.
Có lẽ cũng tại vì con yêu quái này, ngoài có vẻ to xác ra thì còn rất ngốc nghếch đáng yêu. Khiến hắn không hề có cảm giác nguy hiểm gì, đương nhiên hắn biết đó chỉ là ảo giác.
Nếu nó mà biết mình bị lừa nãy giờ, rằng hắn chỉ là một người bình thường. Hạ Nhất Minh chắc chắn rằng nó sẽ thẹn quá thành giận, không do dự biến hắn thành món tráng miệng.
"Thượng tiên ta không có ý đó."
Lão quy cảm thấy vị tiên nhân này khá dễ tính, lại còn có rất nhiều tâm sự, là nó lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nó cảm thấy có chút hổ thẹn.
Hạ Nhất Minh giơ ta ngăn lại. "Gọi Hạ tiên sinh, nghe thượng tiên thượng tiên ta nghe không quen."
"Vâng thượng... ý tiểu yêu là kính cẩn nghe theo Hạ tiên sinh dậy bảo." Lão quy cúi đầu cẩn thận nói.
Hạ Nhất Minh trong lòng bí mật thở dài một hơi, con yêu quái này thật sự bị hắn doạ hỏng.
Nếu mọi chuyện đã xong rồi thì cũng nên đuổi nó đi đi, dù con rùa yêu này có ngoan hiền đến thế nào thì nó cũng là yêu quái.
Ai biết lúc nào nó đột nhiên thông minh phát hiện hắn đang lừa nó thẹn quá điên lên giết hắn cho hả giận thì sao. Trong lúc nó còn chưa phát hiện tốt nhất là mau mau bảo nó biến đi.
"Ừm... cái kia, ngươi tên là gì ý nhỉ?" Nói nửa ngày đến bây giờ Hạ Nhất Minh vẫn chưa biết nó gọi là gì.
"Bẩm tiên sinh, tiểu yêu không tên không họ, trước giờ vẫn tự xưng mình là lão quy, tất nhiên trước mặt Hạ tiên sinh tiểu yêu không dám xưng lão."
Không chỉ mình nó, phần lớn dã yêu sinh ra đã không cha không mẹ đều không có tên, phần lớn dã yêu có tên đều là thành đại yêu sau đó thanh danh vang dội bị nhiều người gọi mà thành.
"Nếu đã vậy... thì ta gọi ngươi là Bí Hí đi."
(Bí Hí nghĩa là “gắng sức làm” hay còn gọi là gọi là Quy Phu là một sinh vật thần thoại trong văn hóa Trung Quốc và lan ra một số nước trên thế giới. Bí Hí là một trong chín đứa con của Long Vương và mang hình dáng của con rùa, dùng để đỡ các vật nặng, nó có thể cõng được tam sơn ngũ nhạc không mỏi. Bí Hí là con trưởng của rồng là con vật có hình dáng mình rùa, đầu rồng. Ngày nay, chúng thường được chạm khắc trang trí làm bệ đỡ cho các bệ đá, cột đá, bia đá.)
Nghe Hạ Nhất Minh ban tên, lão quy lập tức ngơ ngẩn. Hai hàng nước bỗng chốc tràn ra khoé mắt.
Nó run rẩy một lần nữa chậm rãi quỳ xuống, chiếc đầu dài cúi thật sâu, trán chạm đất, thật lâu không đứng lên.
Đang lúc Hạ Nhất Minh bối rối không hiểu vì sao thì lão quy đột nhiên hét lớn: "cảm tạ thượng tiên ban tên"
Rồi từ từ nâng người lên rồi lại lạy xuống, lần này không có khí thế bàng bạc, đất rung núi chuyển. Nhưng không hiểu sao Hạ Nhất Minh lại có một cảm giác nặng nề, trang nghiêm.
Khoé mắt hắn co giật, hắn chỉ đặt tạm cái tên nào đó cho dễ gọi thôi mà, mặc dù con yêu quái này đúng là rùa thật, nhưng cũng không thể cứ suốt ngày gọi là rùa yêu đi.
Cái này cũng là do Hạ Nhất Minh thiếu kiến thức cơ bản về tu chân giới. ở thế giới này, chỉ có một vị yêu tu hay tiên tu có thực lực hoặc huyết thống cao quý hơn nhiều, mới có quyền đặt tên cho một vị yêu tu khác.
Mà một khi đã đặt tên, thì cũng có nghĩa là ngươi đã nhận con yêu quái này làm người của mình. Đó cũng là lý do tại sao lão quy lại có phản ứng mạnh đến vậy.
"Suốt năm trăm năm, tiểu yêu đã đợi thời khắc này suốt năm trăm năm. Cuối cùng trước khi thọ nguyên hao hết chết già cũng đợi được rồi, cũng đợi được rồi..."
Chỉ vì một cái tên mà khiến cho một vị đại yêu sống hơn ngàn năm thất thố như vậy, đủ hiểu điều này đối với lão quy quan trọng nhường nào.
"Tiểu yêu không cầu mong xa trở thành đệ tử của ngài, chỉ mong có thể ngày ngày bên sông nghe ngài dậy bảo. Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng a..."
Nói xong lão quy, hay bây giờ còn gọi là Bí Hí tiếp tục nằm rạp hỉ cực mà khóc.
Nghe đến đây dù có ngốc thế nào đi nữa, hắn cũng biết vấn để ở đâu rồi. Thế giới này giống như không thể tuỳ tiện đặt tên cho người khác, đặt xong cùng keo con chó không khác gì nhau.
Giờ thì tốt rồi, vốn định đuổi nó đi, tự dưng không có việc gì đi đặt tên cho nó, làm nó ăn vạ ở đây luôn.
Bây giờ nếu nói thật ra ta không có ý đó, tất cả đều chỉ là do ngươi nghĩ nhiều thì sao nhỉ?
Hạ Nhất Minh liếc xuống nhìn lão quy vì khóc quá lâu mà thân thể vẫn còn run rẩy nức nở.
Ách vẫn là thôi đi, có một con yêu quái làm tiểu đệ giống như cũng không tệ.
Hắn có chút nhút nhát.
Cuộc sống trêu ngươi, ước nguyện ban đầu không đạt thành. Thay vào đó, Hạ Nhất Minh có thêm một con đại yêu làm giữ cửa chống trộm.
Vấn đề là giữa nơi khỉ ho cò gáy này nào có trộm a!!!