Mang Theo Scp Tại Dị Giới Đóng Giả Thần Tiên

Chương 4 - Thần Tiên

Chương 4: Thần tiên

Mã vật thể: SCP-500 (Thuốc Vạn Ứng)

Phân loại: Safe

Quy trình Quản thúc Đặc biệt: SCP-500 phải được lưu trữ ở nơi khô ráo và thoáng mát, tránh ánh sáng mạnh. SCP-500 chỉ được phép truy cập bởi nhân viên có giấy phép bảo mật cấp 4 để ngăn chặn việc sử dụng sai mục đích.

Mô tả: SCP-500 là một hộp nhựa nhỏ mà tại thời điểm viết có chứa bốn mươi bảy (47) viên thuốc màu đỏ. Một viên thuốc, khi uống, có hiệu quả chữa mọi loại bệnh tật trong vòng hai tiếng đồng hồ, thời gian chính xác tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng và số lượng bệnh trạng của đối tượng. Mặc dù đã có nhiều lần thử nghiệm, mọi nỗ lực tổng hợp nhiều hơn các hoạt chất được cho là thành phần của những viên thuốc đều thất bại.

-----------------

"Thật sự rút ra SCP trăm lợi mà không có một hại???" Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói.

"Kiếp trước ta thật là người Châu Âu sao?

Không những thế, rất có thể còn là thuộc dòng dõi quý tộc. Nếu không thì sao tuỳ tiện lần đầu tiên rút đã được giải thưởng lớn này."

SCP-500 Thuốc Vạn Ứng, tác dụng đơn giản nhưng vô cùng bá đạo, đó chính là chữa bệnh. Chỉ cần là bệnh nó đều có thể chữa.

Đương nhiên cũng không phải là tuyệt đối, nó vẫn còn những hạn chế nhất định như:

Một, đối với các tác động xấu nhưng không được coi là bệnh, thì SCP-500 vô tác dụng.

Hai, SCP-500 chỉ có tác dụng với những thực thể có cơ chế vận động sinh học, đối với những tồn tại phi sinh vật như đá, kim loại, hay năng lượng là hoàn toàn vô hiệu.

Ba, SCP-500 chỉ có thể chữa bệnh, không thể phục hồi sự sống. Đối với những đối tượng đã tử vong, SCP-500 không hề có tác dụng.

Bốn, SCP-500 có thể phục hồi mọi tổn thương cơ thể ở cấp độ cao nhất, thậm chí là não bộ, miễn là đối tượng sử dụng còn sống. Nhưng nó lại hoàn toàn vô hiệu đối với tổn thương linh hồn.

Dù có bốn hạn chế kể trên, nhưng SCP-500 vẫn có thể coi là thần dược chữa bách bệnh.

Là loại SCP tiêu hao phẩm quý hiếm đến ngay cả tổ chức SCP cũng không dám dùng nhiều.

Sau mấy lần nghiên cứu thất bại, từ lúc ban đầu năm mươi chín viên giảm xuống còn bốn mươi bảy viên.

Lập tức tổ chức ra lệnh nghiêm cấm không được cấp phép xin thử nghiệm nữa. Tổ chức sợ ràng còn tiếp tục như vậy, kết quả nghiên cứu còn chưa thấy đâu, thuốc đã bị mấy ông nhà khoa học dùng hết sạch.

"Chậc, SCP quý hiếm như vậy cũng để ta rút trúng, quả thật là nghĩ sai về hệ thống."

Hạ Nhất Minh dùng ý niệm lấy SCP-500 ra.

Đó là một lọ thuốc làm bằng nhựa, dài rộng khoảng ba ngón tay. Nắp trắng vỏ vàng, bên trong có chứa bốn mươi bảy viên thuốc màu đỏ dạng con nhộng.

Đột nhiên Hạ Nhất Minh ý thức được cái gì, vội vàng điểm vào cửa hàng xem xét. Nhìn thấy trên kệ hàng đã bắt đầu bày bán SCP-500, một lọ năm mươi chín viên giá bán 2950 điểm ân đức. Chỉ bán cả lọ, không bán lẻ từng viên.

"HỆ THỐNG!!!" Hạ Nhất Minh đột nhiên gào lên.

"Ký chủ có vấn đề gì sao?" Hệ thống bình tĩnh hỏi.

"Ta hỏi ngươi, tại sao lọ thuốc ta rút được chỉ chứa bốn mươi bảy viên, mà lọ thuốc ngươi bán trong cửa hàng lại chứa tận năm mươi chín viên. Có phải ngươi ăn bớt của ta tận mười hai viên không, nhả ra mau nếu không ta ta... ta liều mạng với ngươi."

Hạ Nhất Minh hận a, ngươi không bán lẻ từng viên thì thôi đi, ngươi bắt ta mua cả lọ vậy mà cũng không biết cho chiết khấu ta cũng nhịn. Nhưng ngươi không nên ăn bớt xén thuốc của ta, đã thế lại còn tận mười hai viên.

Mười hai viên a, đổi một cách nói khác là tận mười hai cái mạng đó ngươi biết không?

"Ký chủ đừng có mà vu oan cho bản hệ thống, ký chủ hãy xem kĩ lại báo cáo về SCP-500 đi.

Trong đó có nói, lúc mới tìm thấy SCP-500, số lượng viên thuốc còn trong lọ là năm mươi chín viên. Nhưng sau một thời gian mang đi thí nghiệm trên con người và cả những SCP khác.

Cuối cùng SCP-500 chỉ còn lại bốn mươi bảy viên, đó cũng là bản báo cáo mới nhất về SCP-500 cho tới thời điểm hiện tại.

Khi ký chủ rút ra SCP, thường thì hệ thống sẽ lấy theo thông tin từ bản báo cáo mới nhất về SCP đó, nhưng trong cửa hàng thì hệ thống sẽ tự động sửa đổi thành phiên bản đầy đủ nhất.

Đó là tại sao ký chủ rút ra SCP-500 chỉ có bốn mươi bảy viên, còn trong cửa hàng lại bán năm mươi chín viên.

Thật ra về sau còn nhiều SCP sẽ có một số sửa đổi để phù hợp với hiện thực, chứ không phải trăm phần trăm rập khuôn theo báo cáo mẫu của tổ chức SCP. Thế nên lần sau ký chủ có thấy gì đó không đúng thì cũng đừng lấy làm ngạc nhiên, thói quen là được rồi."

Thói quen em gái ngươi a.

Ý của hệ thống hắn đã hiểu, tóm gọn lại là, ngươi đừng có hỏi ta, ta chỉ làm theo quy định, nổi nóng đối với ta cũng vô dụng.

Hệ thống đã nói đến nước này thì hắn cũng không còn gì để nói.

Đổ hai viên thuốc ra tay.

Nhìn cái bao con nhộng nhỏ xinh màu đỏ, hắn không thể tưởng tượng nổi tại sao chúng lại có công dụng nghịch thiên như vậy.

"Hệ thống này, ăn xong thứ này ta giống như không thể bay đi?"

"SCP-500 chỉ có tác dụng chữa bệnh, tất nhiên không thể bay." Hệ thống đương nhiên trả lời.

"Nếu không thể bay thì ta làm sao có thể xuống núi bây giờ?

Cũng không thể để ta ngậm viên thuốc trong miệng rồi nhảy xuống, đợi đến lúc gần chạm đất lại nuốt vào bụng. Thử xem thuốc chữa nhanh hơn hay vẫn là ta chết nhanh hơn đi."

Hạ Nhất Minh nhức cả trứng nói.

Đồ tốt thì tốt thật đấy, nhưng là phải có mạng mà sử dụng. Chết rồi cũng không thể cải tử hoàn sinh.

"Đó cũng là một ý kiến hay, ký chủ có thể thử xem." Hệ thống vẫn nói bằng một giọng điệu vô cảm xúc, nhưng nghe vào tai hắn lúc này lại giống như đang châm chọc.

"Ta..." được rồi hắn bắt đầu thật sự xuy xét về vấn đề này, ngoài cách đó ra giống như thật sự không còn cách nào khác đi.

Cao như vậy nếu để cho hắn đang trèo mà nửa đường trượt chân rơi xuống, thì cũng chả khác gì chủ động nhảy, ít ra chủ động nhảy xuống còn có chuẩn bị tâm lý.

Đang lúc Hạ Nhất Minh còn đang phân vân không biết phải làm sao, thì một biến cố bất ngờ đã giúp hắn khỏi phải mất công suy nghĩ.

Đột nhiên từ đằng sau, một bóng người lao về phía Hạ Nhất Minh, kèm theo đó là tiếng la to mừng rỡ như điên làm hắn sợ hết hồn.

"THẦN TIÊN!!!"

Lần này Hạ Nhất Minh không còn may mắn như trước, hắn bị giật mình trượt chân một cái, thế là thân thể cùng thác nước nhập làm một, chảy xuống vách núi biến mất không thừa một dấu vết.

Chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết như có như không còn vẳng vẳng trong thiên địa thật lâu:

"Thần tiên cái con mẹ nhà ngươi!!! THUỐC CỦA TA Aaaaa..."

Bình Luận (0)
Comment