Chương 9: Bạch Ngọc Chân Nhân
Không biết hắn có điên hay không, nhưng khi nhìn vào bộ xương kia điều đầu tiên hắn cảm nhận được đó là sự ấm áp, giống như ngày mua đông lạnh giá đứng đối diện trực tiếp với dương quang vậy.
Cảm giác thoải mái dễ chịu đó khiến hắn quên đi lúc ban đầu sợ hãi, nhưng để đảm bảo không có lừa dối. Hạ Nhất Minh vẫn cúi người vớ lấy hòn đá dưới chân, dùng sức ném mạnh vào bộ xương trước mặt.
Bành một tiếng, bộ xương lập tức tan giá rơi rụng đầy đất.
Những khúc xương va đập vào nhau, vậy mà phát ra tiếng leng keng trong trẻo như ngọc thạch, dễ nghe đến lạ thường.
Thấy có vẻ không có nguy hiểm gì, Hạ Nhất Minh cẩn thận nhặt lấy một đoạn xương đầu ngón tay.
Sờ lên còn rất mượt mà, giống như thật sự làm bằng ngọc chứ không phải là xương vậy. Khi nhìn thì cảm thấy toàn thân ấm áp, nhưng sờ lên lại cảm giác mát lạnh.
"Thật kì quái. Khoan đã kia là cái gì?" Đang lúc Hạ Nhất Minh nghiên cứu xương đầu ngón tay không có kết quả. Thì thông qua dư quang từ ánh mắt, hắn thấy có thứ gì đó nằm trong đống xương trên giường.
Đó là một cuốn sách cũ kĩ ố vàng, có vẻ ban đầu nó được đặt dưới bộ xương, cho nên hắn không có lập tức phát hiện ra.
Ném đi khúc xương ngón tay, Hạ Nhất Minh cầm lấy cuốn sách. Cuốn sách được làm từ da của con thú nào đó, dài hai mươi rộng mười lăm, hai mặt đều không có tiêu đề.
Cuốn sách vô cùng bền bỉ, dù hắn có dùng hết sức kéo căng cũng chỉ làm nó hơi dãn ra một chút, thả tay ra thì lại hồi về như lúc ban đầu.
Hạ Nhất Minh mang theo cuốn sách đi ra bàn đá ngoài sân, hắn có cảm giác đây sẽ là thứ giúp hắn giải một số nghi hoặc về thế giới này.
-----------------------------------
"Tạ ơn thần phật, à không phải là tạ ơn hệ thống mới đúng. Cho ta xuyên qua còn tặng kèm thêm ngôn ngữ thông dụng của thế giới này. Nếu không thì cho dù ta có tìm được cuốn sách, cũng thành hai mắt mù tịt chịu chết." Hạ Nhất Minh lần đầu tiên cảm thấy hệ thống là lương tâm như vậy.
Cuốn sách là quyển nhật ký của một người có tên Bạch Ngọc Chân Nhân. Trong đó ngoài đơn giản ghi lại những sự kiện quan trọng trong cuộc đời bản thân, Bạch Ngọc Chân Nhân còn để lại một số chú giải về võ công và công pháp tu tiên.
Đúng vậy thế giới này có võ giả cùng với tiên nhân, Bạch Ngọc Chân Nhân cũng là tu tiên chi sĩ. Còn là vô cùng hiếm thấy lấy võ nhập đạo.
Theo như Bạch Ngọc Chân Nhân giảng giải, đã là nhân loại thì đều có linh căn. Giống như đã là người thì đều có thể tập võ, đã có thể tập võ thì đều có thể tu tiên.
Thứ được gọi là vô linh căn, đều là do linh căn quá đặc biệt, hoặc ẩn giấu quá sâu, không dễ dàng phát hiện cùng thức tỉnh mà thôi.
Ban đầu Bạch Ngọc Chân Nhân cũng bị coi là vô linh căn, hắn không có cách nào khác đành phải đầu nhập toàn bộ tinh lực vào luyện võ, hắn không tin vào thứ gọi là vận mệnh. Vận mệnh là do hắn, không phải do trời.
Nghe thì rất giống một số nhân vật chính trong tiểu thuyết não tàn, nhưng điều đáng nói ở đây là hắn vậy mà thật sự làm được.
Nhờ vào một cổ khí bất khuất không chịu cúi đầu trước số phận, hắn thế mà nhận ra mình lại là kì tài võ học.
Hắn chỉ mất sáu năm để trở thành nhất lưu cao thủ, chỉ mất mười lăm năm để đến võ học đỉnh núi. Năm đó hắn ba mươi tuổi.
Nếu không phải do trước đó tốn quá nhiều thời gian vào tìm kiếm mờ mịt tiên đạo, thì hắn đã có thể còn nhanh hơn nữa.
Nhưng làm phàm nhân hắn cũng chỉ có thể đi được đến đây.
Dù cho đã tìm đủ mọi cách, võ công của hắn vẫn dậm chân tại chỗ, không tiến bộ chút nào. Hắn nhận ra cực hạn của bản thân mình, cực hạn của tất cả phàm nhân.
Nói cho cùng, võ công cũng chỉ là do phàm nhân học lỏm theo công pháp tu tiên mà bắt chước thành, nó là để dành cho người không có linh căn tu luyện. Cùng với chân chính pháp môn tu tiên, một cái trên trời một cái dưới đất, không thể so sánh.
Từ đó hắn trở nên mê man cùng sa sút, võ công không tiến phản lùi. Hắn liều mạng lục khắp các ngõ ngách trong châu lục, chỉ để thu thập đủ loại kì công dị học trong thiên hạ, võ công càng quái lạ hắn càng muốn.
Quá trình đó vô cùng gian nan, hắn đã không biết bao nhiêu lần phải đối mặt với sinh tử, thậm chí có lần còn suýt nữa tẩu hoả nhập ma.
Nhưng võ công dù sao cũng chỉ là võ công, dù có nhiều đến mấy thì cũng không thoát ly được bản chất thấp kém của nó, số lượng cuối cùng cũng không thể biến thành chất lượng.
Hắn biết điều đấy nhưng đã quá muộn để dừng lại, chấp nhất tìm kiếm tiên đạo trong một thời gian dài khiến nó đã trở thành tâm ma của hắn.
Dần dà hắn đã quên luôn mình là ai, quên rằng mình đang đi đâu. Chỉ có mục đích ban đầu hoá thành tâm ma, vẫn còn thúc ép hắn tiếp tục đi trên con đường tìm kiếm.
Vượt qua sông, vượt qua núi, băng qua rừng.
Một thân rách rưới hôi hám, cùng với đầu tóc hoa râm rối bời. thiên tài võ học tuấn tú lịch sự ngày xưa, giờ đây không còn sót lại chút gì.
Hắn chỉ cứ thế lang thang trong vô định, màn trời chiếu đất. Mệt thì nghỉ, hết mệt lại đi.
Tưởng rằng hắn sẽ cứ như vậy cho đến khi tuyệt vọng mà chết, thì có một chuyện xảy ra đã thay đổi toàn bộ hướng đi của cuộc đời hắn.
Đó là năm hắn sáu mươi hai tuổi.
Cũng giống như suốt bao nhiêu năm trước, hắn lang thang bước đi mà chính hắn cũng không biết là mình đang đi đâu.
Càng đi hắn càng rời xa nơi có vết chân của nhân loại.
Đi mãi đi mãi.
Không biết từ lúc nào, xung quanh hắn chỉ còn lại rậm rạp toàn những cây cổ thụ che trời. Những tán lá dày đặc xếp thành từng tầng, che đi phần lớn dương quang, khiến cho cả thế giới đều trở thành một màu âm u xám xịt.
Chợt một tiếng hổ gầm xuất hiện, luồng uy áp mang theo gió mạnh lan tràn ra cả khu rừng.
Cành lá xào xạc nghiêng ngả, chim thú tứ tán bỏ chạy.
Hắn chỉ kịp cảm thấy trái tim co thắt, tiếp đó là đầu óc oành một tiếng trở nên trống rỗng.
Suốt một giây sau hắn mới hoảng hốt lấy lại tinh thần.
Đừng tưởng rằng một giây là ngắn, chiến đấu thật sự không có giống như trong phim ảnh. Đánh cái ba ngày ba đêm, mấy trăm chiêu còn chưa phân ra thắng bại.
Trong thực tế, khi hai cao thủ đang giao chiến, chỉ cần một người thất thần trong nháy mắt, thắng bại lập tức đã được phân ra.
Trừ khi thực lực của hai bên cách nhau quá xa và ngươi không thực sự nghiêm túc chiến đấu. Hoặc ngươi chính là con rùa đen, đối thủ đánh cả ngày cũng không thể làm gì được ngươi.
Thế nhưng hắn đã là võ giả đỉnh núi, võ học đại tông sư, mạnh nhất phàm nhân. Dù cho là yêu thú cũng không thể xa như vậy, chỉ dùng một tiếng gầm làm hắn đánh mất sức chiến đấu trong một giây được.
Trừ khi đó là yêu quái.
Đúng vậy, yêu thú và yêu quái chỉ sai nhau một chữ, nhưng lại hoàn toàn khác biệt về bản chất.
Thế giới này ngoài nhân loại ra còn có dã thú, yêu thú, yêu tinh, yêu quái, quái thú, và cả trong truyền thuyết thượng cổ quái thú và thượng cổ thần thú.
Yêu quái chính là hậu đại còn sót lại của thần thú, huyết mạnh mỏng manh pha tạp. Nhờ thời gian trưởng thành và chủ động tu luyện, dần dần thức tỉnh đủ loại yêu thuật cùng thần thông lợi hại.
Còn yêu thú thì ban đầu chính là dã thú, nhưng nhờ vào cơ duyên xảo hợp mà sinh ra mỏng manh yêu lực. Khiến cho thân thể xuất hiện biến dị cường hoá, nhưng lại không đủ để sinh ra linh trí, cùng yêu thuật thần thông.
Đối với người thường, dã thú đã đủ đáng sợ, yêu thú chính là khủng bố đại danh từ. Nhưng đối với võ giả, nhất là với nhất lưu võ giả, thì yêu thú cũng chỉ so với dã thú lợi hại hơn một chút mà thôi.
Võ giả bình thường đã như thế, nói chi là hắn. Yêu thú ra chính là đưa cơm hộp, một cái tát là giải quyết. Hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Dù cho có là yêu quái đi chăng nữa, hiếm có nhưng không phải chưa từng gặp. Chỉ là có thể mang cho hắn cảm giác áp bách lớn đến như vậy, thì bình sinh hắn chưa từng thấy.
Có lẽ đấy chính là thứ hắn đang tìm kiếm, con đường đi thông đến siêu phàm. Chỉ cần có một cơ hội dù nhỏ nhoi đến đâu, nguy hiểm đến thế nào, hắn cũng sẽ liều mạng thử cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng.
Kiên định bản tâm, hắn lần theo vị trí của tiếng gầm trước đó.
Được khoảng hơn ngàn mét, tiếng gào thét ngày càng rõ ràng hơn, ngoài ra hắn còn nghe thấy tiếng đổ gãy, va đập, cùng với tiếng mắng chửi.
Giống như có người đang chiến đấu cùng với con yêu quái đó, lòng hiếu kì tăng mạnh khiến cho hắn bỏ qua sự e ngại vốn có. Vận kình lực vào hai chân, tốc độ của hắn lại một lần nữa tăng vọt.
Chạy thêm khoảng hai trăm mét, cuối cùng hắn cũng thấy ở đằng xa xa kia có hai thân ảnh đang chiến đấu với nhau.
Một bên là con hổ trông vô cùng dữ tợn với hoa văn sặc sỡ trên thân. Nó có thân hình khổng lồ đến đáng kinh ngạc, cao ba mét dài năm mét, nó so với voi vậy mà chỉ hơi nhỏ hơn một chút.
Thêm vào trước miệng có hai răng nanh mọc dài vượt qua cả cằm, trông giống như hai thanh lợi kiếm sắc bén lập loè hàn mang. Hắn dám thề, bọn chúng chắc chắn không phải chỉ để đấy cho đẹp.
Mới chỉ nhìn từ xa thôi, uy áp phát ra từ con hổ yêu đã khiến cho hắn cảm giác muốn nghẹt thở.
Nhưng đối thủ của nó cũng không kém cạnh chút nào, đó là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt cương nghị. Một thân quần áo gọn gàng giờ đây cũng trở nên bẩn thỉu xơ xác, có thể thấy hai bên thực lực khá là ngang nhau.
Đối thủ của con hổ yêu đó chắc chắn không phải là phàm nhân.
Chính tận mắt hắn thấy người đàn ông kia chỉ dậm chân một cái, miệng hô cái gì đại địa hoá thân, lập tức xung quanh tạo thành một cơn tiểu gió lốc thổi cho cát bay đá chạy.
Ba giây sau gió lốc tan đi, người đàn ông trung niên đó đã hoá thành người khổng lồ cao năm mét, toàn thân hoàn toàn được làm từ cứng rắn đất đá.
Hình ảnh siêu tự nhiên như vậy tạo thành lực trùng kích cực lớn đối với hắn. Toàn thân hắn bắt đầu trở nên run rẩy, không phải sợ hãi, mà là bởi vì hưng phấn.
Đây mới là thứ hắn mất cả đời để tìm kiếm, đây mới là thứ hắn muốn trở thành. Không phải là võ giả, không phải là vì danh hiệu phàm nhân mạnh nhất. Hắn muốn trở thành tiên nhân, hắn muốn trường sinh bất hủ.
Mặc dù vô cùng kích động, nhưng hắn không có đánh mất đi lý trí. Nằm rạp xuống đất để che dấu thân thể, dùng liễm tức thuật hoà hợp một thể với thiên nhiên.
Hắn biết chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay, là hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Nhìn vào trường hợp chiến đấu trước mặt, lúc thì xuất hiện tường đất, lúc thì xuất hiện thạch trụ sóng âm.
Cổ thụ nghiền nát, đại địa rung chuyển. Trong vòng bán kính năm trăm mét, địa hình hoàn toàn bị thay đổi. Sức mạnh khủng khiếp đó là con người có thể tạo được thành sao?
Hắn nằm im nơi đó, kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội siêu phàm.
--------------------------------
Nhật ký đến đây thì đột nhiên chuyển sang những câu chuyện ngắn khác, vẫn là kể về phàm nhân bước trên con đường tìm đạo đầy gian nan trắc trở. Trong đó còn có rất nhiều chú giải về tu luyện, cũng như nhiều vấn đề khác nữa.
Quá loạn quá rắc rối, Lọc đi phần lớn thứ tạm thời không cần thiết, Hạ Nhất Minh cuối cũng nắm được một số thông tin cơ bản về thế giới này.
Hoá ra hắn hiện tại đang ở Đăng Thiên Sơn, dẫy núi chia cắt Vô Tận Chi Lâm ra làm hai, là hàng rào tự nhiên bảo vệ nhân tộc khỏi yêu tộc.
Còn có một điều về dẫy núi Đăng Thiên Sơn mà dân thường không thể biết. Đó là dãy núi Đăng Thiên Sơn còn là ranh giới giữa Tam Châu và Tứ Châu.
Ngoài Tam Châu Tứ Châu còn có Nhất Châu, Nhị Châu, Ngũ Châu, mãi cho đến Cửu Châu. Tất cả châu lục hợp lại hình thành một con rồng khổng lồ, đang nằm cuộn tròn giữa biển cả mênh mông, đó chính là Thần Long đại lục.
Trong Thần Long đại lục chỉ có Nhất Châu, Nhị châu và Tam Châu là do nhân loại làm chủ đạo. Còn lại những Châu lục khác tuy rằng cũng có nhân loại, nhưng lại biến thành dân tộc thiểu số, suốt ngày bị các tộc khác đàn áp bóc lột.
Thậm chí có một số nơi nhân tộc còn bị nuôi dưỡng giống như gia súc, quả thật chính là địa ngục trần gian.
Nằm bên ngoài Thần Long đại lục là Vô Biên Chi Hải, có rất nhiều quần đảo lớn nhỏ ngoài đó. Nhỏ thì như một mỏm đá nổi lên giữa biển cả, lớn thì có thể sánh ngang với cả một châu lục.
Nghe đồn rằng phía xa tận cùng của Vô Biên Chi Hải, có một đại lục rộng lớn không kém gì Thần Long đại lục.
Trên đó vẫn còn tồn tại những sinh vật cường đại xa xưa từ thời kì thượng cổ, nhưng cho đến bây giờ truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, chưa một ai có thể chứng thực được những điều đó là sự thật.
Phàm nhân là ngu muội, bọn họ có khi cả đời bước chân đều không ra khỏi một châu lục. Trong mắt của phàm nhân, một châu đã là toàn bộ thế giới, rộng lớn đến đi cả đời cũng không thể đi hết được một nửa.
Ngay cả cao cấp nhất võ giả, thì cũng chỉ hoạt động giữa các thành bang với nhau, từ châu này đi sang châu khác đều là cửu tử nhất sinh.
Chỉ có trong truyền thuyết tiên nhân mới có thể bay qua bay lại, tự do xuyên qua giữa các châu lục với nhau. Nhưng ngay cả có cường đại như thần tiên, thì cũng không dám dễ dàng xông vào Vô Biên Chi Hải.
Dù có xông vào thì cũng không dám cách quá xa Thiên Long đại lục. Càng vào sâu Vô Biên Chi Hải, thời tiết sẽ càng trở nên thất thường khó nắm bắt. Đủ loại quái thú khổng lồ đáng sợ sẽ hiện lên và săn giết tất cả con mồi bọn bị chúng bắt gặp.
-------------------------------
Đặt quyển nhật ký xuống bàn, Hạ Nhất Minh lấy tay xoa xoa cặp mắt vì quá chăm chú mà trở nên có phần nhức mỏi.
Mặc dù hắn đã trải qua xuyên không cùng hệ thống trong tay, nhưng khi phát hiện thế giới này là có thần tiên và yêu quái, thì hắn vẫn cảm thấy quá mức ly kì.
Theo như trong quyển nhật kí ghi lại, thế giới này là thành lập trên sức mạnh cá nhân. Nhân loại thường xuyên gặp phải đủ kiểu nguy hiểm, có thể đe doạ đến tính mạng bản thân.
Cho nên ở đây không có khái niệm quốc gia, chỉ có đủ loại lớn lớn bé bé thành bang, cùng với các loại làng mạc tiểu trấn.
Sức mạnh trung kiên bảo vệ nhân loại chính là các võ giả, vì vậy giai tầng quý tộc của thế giới này cũng là các võ giả đó.
Còn tiên nhân, họ sẽ không nhúng tay vào chuyện của phàm nhân. Trừ khi có sức mạnh siêu phàm đe doạ đến sự tồn vong của quá nhiều nhân loại, thì mới có tiên nhân xuất hiện để giải quyết.
Còn đơn giản chỉ là tranh đấu giữa phàm nhân với nhau, hoặc vài còn tiểu yêu hay tiểu quái xông vào hoạ loạn trần gian thì bọn họ không quan tâm.
Có lẽ phàm nhân cả đời cũng chưa từng một lần nhìn thấy tu tiên giả, có lẽ tiên nhân đối với phàm nhân cũng chỉ là hư vô mờ mịt, như những câu chuyện thần thoại được người đời truyền tai nhau.
Nhưng mà thế nhân đâu có biết, tiên nhân giống như những quả bom hạt nhân vậy. Bọn họ chính là thứ ngăn cản yêu tộc không dám đại quy mô xâm lấn, nuốt chửng toàn bộ nhân loại.
Thế giới quá nguy hiểm, Hạ Nhất Minh tạm thời đánh mất suy nghĩ rời khỏi núi. Hắn chân nhỏ tay nhỏ, còn không đủ để lũ yêu quái dùng làm tăm xỉa răng.
"Vẫn là đợi thêm một thời gian đi, chờ ta rút ra vài SCP nữa. Khi nào có đủ thực lực bảo vệ mình, lúc đó ta muốn chạy nhảy thế nào mà chả được."
Quyết định trước hết chiếm nơi ở của Bạch Ngọc Chân Nhân làm tạm thời căn cứ, Hạ Nhất Minh bắt đầu xuy xét tiếp theo mình nên làm gì.
Không biết vị Bạch Ngọc Chân Nhân này là tán tu nên quá nghèo hay là như thế nào. Cả nơi ở ngoài quyển nhật ký ra, thì chắc chỉ có đống xương trên giường kia là đáng giá nhất.
Nhưng hắn không thể giữ thứ này ở bên mình a, dù nó có trông đẹp đến đâu thì nó cũng là xương của người chết. Cứ cho là hắn bước qua được chướng ngại tâm lý, cùng không sợ lương tâm khiển trách đi.
Vậy thì sao? Hắn biết phải làm gì với đống xương này?
Đem đi bán? Bán cho ai?
Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Nhất Minh quyết định đem chúng nó đi chôn ở dưới gốc cây đào già.
Còn vì sao lại ở gốc cây đào mà không phải là ở chỗ khác, đó là bởi vì hắn cảm thấy chỗ cây đào phong thuỷ bảo địa tốt, mặc dù chính hắn cũng chả hiểu phong thuỷ là cái gì.
Hắn lúc ban đầu còn nghĩ muốn một tấm bia mộ bằng gỗ, trên đó sẽ ghi là Bạch Ngọc Chân Nhân chi mộ.
Nhưng tìm khắp cả nơi cũng không thấy khúc gỗ nào ưng ý, thêm hắn cũng không có cái gì sắc nhọn để chặt chém và điêu khắc. Thế cho nên cuối cùng hắn cũng mặc kệ.
Cái gì, ngươi nói ta làm không đến nơi đến chốn, linh hồn người chết sẽ không thể được yên nghỉ?
Ngươi có tin bây giờ ta lập tức đào mộ lên, cầm xương ném vào rừng cho chó nó tha không. đã giúp chôn cất miễn phí không để phơi thây giữa rừng rồi, giờ ngươi còn muốn được voi đòi tiên?
Nghĩ hắn là chuyên gia làm từ thiện đấy?
Làm xong mọi chuyện cũng đã giữa trưa, một thân thấm đẫm mồ hôi cùng đất cát. Hắn không cởi áo tắm, nhảy một phát vào giữa lòng sông.
May con sông đến đây đã không còn chảy siết, nên hắn không cần phải sợ bị cuốn trôi xuống chân núi.
Giờ hắn mới để ý cá ở đây thật nhiều, thật mập. Mà hình như do chưa từng bị nhân loại tai hại, đám cá đều vô cùng ngay thơ cùng không sợ con người. Hắn chỉ cần làm một cái cần câu đơn giản là không lo không có cá ăn.
Nhưng mà vấn đề ở đây là hắn không biết đánh lửa, không lẽ bắt hắn tập ăn susi cá sống sao?
"Lão thiên gia, người hại ta thật thảm ahh." Hạ Nhất Minh nhìn đám cá bơi xung quanh thân mình mà âm thầm rơi lệ.