Chương 8: Bạch Ngọc Cốt
Trời xanh mây trắng, gió hiu hiu
Chim hót hoa nở, lòng đìu hiu
Hắc hắc ta ngẫu hứng chút, thật sự không cố ý câu chữ.
-------------------
Hạ Nhất Minh tỉnh lại đã là sáng của ngày hôm sau.
Nguyên cả đêm nằm giữa rừng, chỉ với một chiếc áo tắm ướt nhẹp. Hắn cảm thấy bản thân mình thật may mắn, khi không trở thành bữa ăn ngon miệng của súc sinh nào đó đi ngang qua.
Mặc dù mấy canh giờ bị ngâm qua nước lạnh cùng nằm dưới đất, nhưng hiện tại ngoài lạnh muốn chết ra thì hắn không cảm thấy có gì là không ổn.
Đoán chắc rằng SCP-500 đã điều chỉnh cơ thể lên mức tốt nhất, nên trong thời gian ngắn hắn có thể chịu đựng được rét lạnh mà không sinh bệnh.
SCP có khác, quá biến thái.
"Ừm, làm sao chỉ còn bốn bốn viên?"
Hạ Nhất Minh vội vàng đổ toàn bộ SCP-500 ra tay, đếm đi đếm lại. Không sai, bốn mươi bốn viên nho nhỏ xinh xinh màu đỏ. Dưới ánh mặt trời phản chiếu bóng loáng lấp lánh, như muốn đâm mù mắt chó của hắn.
Một tiếng đinh tai nhức óc từ miệng Hạ Nhất Minh phát ra.
"HỆ THỐNG!!!"
"Ký chủ có vấn đề gì sao?" Hệ thống lập tức có mặt.
"Ta nhớ ban đầu SCP-500 có tổng cộng là bốn mươi bảy viên, ta dùng mất một viên, còn bốn mươi sáu viên, thế còn hai viên kia đâu? Tại sao bây giờ chỉ còn lại bốn mươi bốn viên?
Trong lúc ta ngất xỉu ngươi lại thâu mất của ta hai viên đúng không hả, xấu hệ thống chết hệ thống."
Hạ Nhất Minh muốn phát điên, trước đó hệ thống đã đổ lỗi do nguyên tắc, đường đường chính chính chôm của hắn mười hai viên thuốc. Bây giờ quanh quanh quẩn quẩn hắn lại mất đi hai viên.
Đến tượng đất cũng có ba phần nổi giận nữa là hắn, hiền như thỏ bị chọc giận cũng có thể nhảy lên cắn người. Hệ thống ngươi đừng có mà ép người quá đáng.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nạp Lan Yên Nhiên ngươi đừng có mà khinh... Ách, nhầm studio.
"Ký chủ, ngươi còn nhớ trước khi rơi xuống vách núi ngươi đã làm gì không?"
"Ta đã làm gì?" Hạ Nhất Minh nghi ngờ hỏi.
Khoan đã, hình như hắn có đổ hai viên thuốc ra tay. Lúc đó hắn chỉ muốn xem kĩ càng, cái thứ được gọi là SCP này rốt cuộc là thứ gì.
Chuyện sau đó mọi người đều hiểu, hắn rơi...
"Nói như vậy... là thật sự không liên quan gì đến ngươi. Từ từ, thế tại sao ta không thể thu hồi chúng quay trở lại kho đồ?
Ta vẫn còn nhớ ngươi có nói, SCP là có thể không nhìn không gian thời gian, tuỳ ý thu hồi vào trong kho đồ. Nhưng vừa nãy ta có thử vậy mà không thể, không lẽ hệ thống ngươi lừa ta?" Hạ Nhất Minh cả giận nói.
"Bản hệ thống có nói như vậy, nhưng đó là SCP vĩnh cửu, còn SCP thuộc loại tiêu hao thì sẽ khác.
SCP tiêu hao phẩm chỉ có thể thu hồi khi chưa bị hỏng hóc, chưa qua sử dụng hay bị tiêu hao mất, chưa tặng cho người khác, ký chủ chưa nhờ vào SCP đó lấy được điểm ân đức.
Chỉ cần thiếu một điều kiện nào trong số những điều kiện trên, ký chủ đều không thể thông qua hệ thống thu hồi lại SCP."
"Nói như vậy là thật sự không phải do ngươi?"
"Tất nhiên là không phải." Hệ thống khẳng định đáp.
Hạ Nhất Minh: "..." (nhìn chằm chằm)
Hệ thống: ???
Nếu bây giờ vẫn còn cảm xúc thì nó rất muốn hỏi Hạ Nhất Minh một câu. "Bản hệ thống có nhỏ nhen vậy sao? Ngươi có cần đa nghi đến thế không?"
Tiếc là hiện giờ hệ thống chỉ còn lại cấp thấp trí năng, ngoài chức năng giải đáp về SCP ra thì không thể nghĩ gì khác. Nếu không thì nó chắc chắn sẽ bị Hạ Nhất Minh sinh sinh chọc tức chết.
Hạ Nhất Minh bĩu môi nói: "Tạm tin ngươi."
Hệ thống: "..."
"Ký chủ thử nhìn lên điểm ân đức còn thừa đi."
"Điểm ân đức còn thừa?" Hạ Nhất Minh nghi hoặc làm theo.
Hôm qua hắn mới sử dụng hết một ngàn điểm ân đức, nên theo Hạ Nhất Minh nghĩ thì hiện giờ hắn chỉ còn lại một trăm điểm. Một trăm điểm này vẫn là hệ thống tự động tăng thêm mỗi ngày, không phải do hắn kiếm được.
Cho nên sau khi tỉnh lại hắn cũng không có ý định mở hệ thống ra xem, hắn có thể làm gì với một trăm điểm ân đức chứ?
"450 điểm ân đức?"
Hạ Nhất Minh lấy tay dụi dụi đôi mắt, nhìn lại không sai vẫn là 450. Từ tối qua đến bây giờ hắn tăng suốt 450 điểm, giờ hắn chỉ cần kiếm thêm 550 điểm nữa thôi, là lại có thể một lần nữa rút ra SCP mới.
"Nhưng không phải mỗi ngày chỉ tăng thêm một trăm điểm thôi sao? 350 điểm còn lại là từ đâu ra?"
"Đó là do có người mang lòng cảm ân đối với ký chủ."
Nghe hệ thống giải thích làm hắn càng khó hiểu hơn, hắn giống như cái gì cũng chưa làm a. Thế nào lại có người sinh ra lòng cảm ân đối với hắn?
Từ từ... không lẽ...
"Nếu ký chủ không nhớ được thì có thể xem lại lịch sử hoạt động, trong đó có ghi lại từng sự kiện lịch sử của hệ thống."
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên. "Ngươi vẫn còn có chứa năng này? Sao trước giờ không thấy ngươi nói đến?"
"Ký chủ không có hỏi a." Hệ thống vô tội đáp.
Hạ Nhất Minh: "..." (ngươi lợi hại).
Làm theo hướng dẫn của hệ thống, Hạ Nhất Minh tìm thấy thứ trông không khác gì lịch sử web. Trong đó có ghi lại chi tiết thời gian hắn sử dụng hệ thống, cũng như những lần điểm ân đức tăng giảm.
Nhìn đến dòng gần đây nhất, Hạ Nhất Minh phát hiện có hai lần điểm ân đức tăng lên, mà hắn không hề hay biết.
Lần thứ nhất tăng 150 điểm ân đức, với một tin nhắn để lại: "Cảm tạ thượng tiên ban tiên đan cứu yêm, cảm tạ thượng tiên ban tiên đan cứu mẹ yêm."
Lần thứ hai thì tăng tận 200 điểm, cũng có lời nhắn là: "Phương Tú, cảm tạ thượng tiên ban tiên đan cứu mạng hai mẹ con."
Cả hai lần đều liên quan đến SCP-500.
"Ta biết ngay là do hai viên thuốc đó mà."
"Vậy là khi ta rơi xuống vách núi, hai viên thuốc đó cũng rơi theo, nhưng may mắn thế nào lại bị một người tên là A Ngưu nhặt được. Hắn bằng một cách thần kỳ nào đó, nhầm tưởng rằng ta là tiên nhân, ban tặng hắn tiên đan.
Xong rồi tên đó còn mang thuốc về cứu mẹ mình, cũng chính người có tên Phương Tú kia. Cuối cùng kết quả là, ta từ hai người bọn họ lấy được 450 điểm ân đức."
Nếu hắn đoán không nhầm, thì A Ngưu là cái tên từ đâu hiện ra hô to tiên nhân, khiến cho hắn bị giật mình sẩy chân rơi xuống vách núi.
Không những lấy đi của hắn hai viên thuốc SCP-500 quý giá, lại còn là nguyên do chính khiến hắn rơi từ trên đỉnh núi xuống, suýt chút nữa thì toi mạng. Thực sự là tức chết hắn.
Mà thôi, dù sao hắn cũng được lại gần năm trăm điểm ân đức, cũng coi như là một khoản đền bù nho nhỏ. Nhân hoạ đắc phúc, cổ nhân thật sự không có lừa hắn.
Trong phim truyện nhân vật chính cứ khi rơi xuống vực hay vách núi, là kiểu gì không phải thấy tuyệt thế thần công, thì cũng là thiên tài địa bảo, thậm chí còn có thể xuất hiện một lão gia gia tóc bạc phơ, truyền lại cả đời công lực cho người hữu duyên.
"Hiện giờ ta cũng rơi từ trên vách núi, có khi nào..."
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Hạ Nhất Minh nhanh chóng đứng dậy, hắn muốn thử thăm dò hạp cốc rộng lớn này. Dù sao hiện giờ hắn cũng chẳng biết phải làm gì.
Sau mấy canh giờ đi sâu vào trong hạp cốc tìm kiếm, hắn vậy mà thực sự tìm được thứ gì đó.
Trong cùng của hạp cốc, ngay bên cạch thác nước là một căn nhà gỗ nhỏ. Tuy mộc mạc đơn sơ, nhưng lại vô cùng ngay ngắn xinh đẹp. Nhìn là biết người làm rất dụng tâm, không phải chỉ đơn giản dựng tạm lên mà được như vậy.
Ngay trước căn nhà gỗ là một gốc đào già phải đến trăm tuổi, nhưng không biết vì sao hiện giờ đã trở nên úa tàn. Cả tán cây rộng lớn vậy mà chỉ còn lác đác vài chiếc lá trên cành, thi thoảng có cơn gió bay qua cuốn đi một hai chiếc, sợ rằng chẳng mấy chốc cây đào này chỉ còn trơ trọi cành khô.
Vượt qua cây đào là một bộ bàn ghế bằng đá, không hề có chút hoa văn gì. Có thể nhìn ra người làm ra chúng có suy nghĩ vô cùng đơn giản và thực dụng.
Hạ Nhất Minh cẩn thận lại gần ngôi nhà, đang định giơ tay gõ cửa thì khoé mắt của hắn liếc sơ qua cửa sổ. Đột nhiên thân thể hắn cứng đờ, đứng chết trân tại chỗ. Một cảm giác rùng mình từ dưới chân chạy dọc theo sống lưng lên đến đỉnh đầu, rồi nổ tung.
Qua cửa sổ hắn thấy một bộ xương khô đang nhìn chằm chằm vào mình, hai lỗ trống rỗng đen ngòm giống như ác ma đang chờ đợi con mồi tự chui đầu vào rọ. Từng chút từng chút một, hút đi linh hồn nhỏ bé đáng thương của hắn.
Trước đó hắn cũng đã để ý cửa sổ của căn nhà này, nhưng do đứng còn cách xa nhau vài mét, thêm bên trong quá tối nên không thấy rõ cái gì. Phải cho đến lúc hắn tới gần, trong lúc vô ý liếc qua cửa sổ mới phát hiện, hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị gì cả.
Hạ Nhất Minh vô ý thức lùi lại phía sau, vì quá sợ hãi mà chân không sử nổi lực, lùi được hai bước thì ngã lăn ra đất.
Cũng không thể trách hắn nhát gan, một người từ bé đến lớn sống trong xã hội hiện đại và hoà bình. Thời đại mà vào nhà ma tất cả đều giả còn có thể bị doạ đến phá gan, thì nói gì đến đột nhiên xuất hiện ở vùng trời xa lạ, giữa rừng rú bắt gặp một bộ xương khô đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn không bị doạ đến ba hồn bảy vía toàn xuất khiếu đã là lợi hại rồi.
Ngồi dưới đất, cảm nhận dưới mông đau ê ẩm cùng mặt đất lạnh lẽo, Hạ Nhất Minh dần lấy lại tinh thần.
Hắn run rẩy cố bò cách xa khỏi căn nhà hai mươi mét, trước hết hắn cần phải tỉnh táo để suy nghĩ.
Đầu tiên trong nhà có một bộ xương khô, không biết là của ai, không biết chết bao lâu, không biết là nó có thật sự chết không, hay hoá thành bạch cốt tinh rồi.
Đừng tưởng hắn nói chuyện giật gân, ngay cả xuyên qua cùng hệ thống đều xuất hiện, thì giờ giữa rừng có thêm một con bạch cốt tinh, hắn cũng không hề cảm thấy đột ngột.
Ừm...? Tưởng tượng còn rất hài hoà.
Nghĩ tới đây lại cảm thấy xoắn xuýt, hắn hiện giờ đang bị kẹt trong hạp cốc này, muốn lên không được, muốn xuống cũng không xong.
Tuy có sông có núi, nhưng hắn chưa bao giờ được học qua về dã ngoại sinh tồn a. Không nói đến bắt cá khó hay dễ, chỉ nhắc đến đánh lửa hắn cũng đã bó tay chấm com.
Mà buổi tối bên ngoài chắc chắn không thiếu dã thú qua lại, chưa nói tới việc bị dã thú cắn chết, chỉ cần đến tối sương lạnh buông xuống cũng đủ mạng già của hắn rồi.
Hắn cũng không thể nào mỗi ngày lấy ra một viên SCP-500 làm thành thuốc cảm cúm, phá của cũng không phải phá như vậy.
"Được rồi, cùng lắm thì chết. Dù sao ta ở bên ngoài cũng chưa chắc sống được mấy ngày."
Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn từ trong kho đồ lấy ra một viên SCP-500 nắm trong tay. Nếu có thể không chết thì ai muốn đi tìm chết.
Hạ Nhất Minh cẩn thận đến gần ngôi nhà, lặng lẽ không phát ra tiếng động nào. Lần này hắn cố không nhìn vào cửa sổ, chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào cánh cửa chính trước mặt.
Một bước, hai bước, đến rồi. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng áp sát tai vào cửa, nín thở ngưng thần lắng nghe tiếng động bên trong.
Nhưng bên trong hoàn toàn im ắng, ngoài tiếng tim đập của hắn ra thì không còn âm thanh nào khác.
Hạ Nhất Minh quyết định không chần chừ nữa, một tay cầm SCP-500 để gần bên miệng, tay còn lại phát lực đẩy cảnh cửa bật ra.
Theo một tiếng KÉTTT...BÀNH!!!
Một tảng bụi lớn phi dương bay đầy mắt mũi Hạ Nhất Minh, do việc xảy ra quá đột nhiên, hắn không hề có sự chuẩn bị nào. Kết quả là hứng trọn đủ chỗ bụi có thể so với bom cay.
"Khụ khụ... mẹ nó...khụ khụ... hát xìiii...hát xìii..."
Đang lúc hắn đang khổ sở vì bụi đất đầy mặt, thì một cảnh tượng kì dị đập vào mắt, làm hắn kinh ngạc đến mức quên cả khó chịu.
Trong góc nhà, một bộ xương khô đang ngồi khoanh chân trên giường. Chỉ là một bộ xương khô thôi, sợ thì sợ thật nhưng hắn cũng đã nhìn thấy trước đó rồi.
Điều đáng nói ở đây là NÓ ĐANG PHÁT SÁNG!!!
Không, cũng không phải nó đang phát sáng. Là do ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa chính rơi vào bộ xương, làm nó phản quang ra màu sắc trắng ngà, long lanh bán trong suốt như bạch ngọc.
Vô cùng quái dị.