Chương 7: Cải lão hoàn đồng? (2/2)
A Ngưu thật vất vả mới một lần nữa từ trên Đăng Thiên Sơn quay trở lại, nhưng vừa mới về đến gần nhà, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Vẫn nhà tranh cũ nát đó, vẫn vườn rau cùng với hàng rào thô sơ do chính tay hắn dựng lên. Nhưng không hiểu sao, bây giờ lại có rất nhiều người đứng vây quanh, ngày lẽ tết cũng không nhiều như vậy.
Trái tim lộp bộp, một cảm giác không tốt từ đáy lòng dâng lên, cảm giác đó làm hắn gần như không thể thở nổi. Không dám nghĩ nhiều, A Ngưu vội vàng chen vào trong đám người.
Hắn trời sinh sức lực lớn, so với đa số người trưởng thành còn cường tráng hơn. A Ngưu xông vào một cái, lập tức có người bị hắn va chạm đến lung lay ngã đổ
"MẸ ƠI, MẸ ƠI!!!"
A Ngưu vừa kêu to vừa lao ra khỏi đám người, đúng lúc lại bắt gặp Trương Lang từ trong nhà đi ra.
"A Ngưu, đệ đã đi đâu vậy? ta đang định đi tìm đệ. Ừm? Làm sao lại trông bẩn thỉu rách rưới như vậy?" Trương Lang nghi hoặc hỏi.
A Ngưu còn chưa kịp lấy hơi đã vội vàng đáp lại: "Chuyện này yêm sẽ kể cho huynh sau. Trương đại ca, mẹ của yêm sao rồi?"
Trương Lang thấy vậy cũng biết bây giờ không phải là thời gian buôn chuyện: "Vào trong nhà rồi nói, cha ta cũng đang ở bên trong."
Mọi người xung quanh thấy A Ngưu trở về, cũng đều đi theo hắn vào trong nhà.
Vừa nhìn thấy mẹ mình, A Ngưu không cầm nổi hai hàng nước mắt. Hắn mới sinh ra đã mồ côi cha, quanh năm suốt tháng chỉ có hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau.
Nhìn mẹ ngày một già yếu, hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Mẹ cả một đời sống vì hắn, vậy mà hắn lại chưa từng giúp mẹ được cái gì.
A Ngưu không thể tưởng tượng nổi, đã mất cha, giờ lại mất thêm mẹ hắn sẽ phải sống tiếp ra sao.
"Trương bá, mẹ yêm... ngài nói mẹ yêm sao rồi?" A Ngưu quay sang nhìn Trương đại phu giọng run run hỏi.
Trông đôi mắt vừa mong đợi vừa sợ hãi của A Ngưu. Trương Húc dù đã không phải lần đầu tiên thấy cảnh sinh ly tử biệt, giờ khắc này vẫn cảm giác khó có thể mở miệng.
Lời nói đến bên miệng lại chỉ có thể hoá thành bất lực thờ dài: "Ài... A Ngưu à. Trương bá có lòng mà vô lực, ngươi chuẩn bị hậu sự đi thôi, mẹ ngươi có lẽ... có lẽ sẽ không qua được đêm nay."
Nghe Trương đại phu nói, A Ngưu giống như bị sét đánh ngang tai. Thân thể của hắn không chống đỡ nổi mà ngã ngồi xuống đất, ánh mắt vô thần nhìn vào không trung vô tận.
Hắn không thể chấp nhận nổi sự thật tàn nhẫn đó, dù có trưởng thành trước tuổi thế nào đi nữa, hắn cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé. Một đứa bé thiếu tình thương của cha, và rất có thể tiếp theo là mẹ.
Thấy A Ngưu như vậy, Trương Húc quả thật không đành lòng. Hắn bước đến gần, đặt tay lên vai A Ngưu an ủi hắn cũng như ăn ủi chính bản thân mình:
"Sống trên đời này, sinh lão bệnh tử đều do ý trời. May chăng cũng chỉ có tiên nhân trong truyền thuyết, mới sở hữu năng lực cải thiên hoán nhật, nghịch chuyển âm dương, sửa đổi số mệnh.
Chúng ta là phàm nhân, việc của chúng ta phải làm là học cách chấp nhận, chứ không phải là phản kháng đến cùng."
Vừa dứt lời, một tiếng bốp vang dội cả căn phòng. Chỉ thấy một bên mặt A Ngưu lúc này đang in hằn vết bàn tay đỏ chót.
Hình ảnh rõ ràng đến từng đốt ngón tay, đủ để người đứng xem cũng có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn ấy, đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
"A Ngưu ngươi đây là...?" Trương Húc nghi hoặc hỏi.
Hắn cũng như mọi người xung quanh đều không hiểu, đang yên đang lành đột nhiên A Ngưu nổi điên cái gì, tại sao lại tự dưng tát vào mặt mình. Không lẽ do gặp kích thích quá lớn nên điên luôn rồi?
"Trương bá đừng lo, cái tát này là vì yêm quá ngu. Quên mất là trong tay mình còn có tiên đan do tiên nhân ban tặng, cái tát này nên đánh."
Nói xong, A Ngưu từ trong vạt áo lấy ra SCP-500, vội vàng nâng đỡ mẹ mình dậy.
Đang chuẩn bị cho mẹ mình uống thuốc, hắn mới chợt nhớ ra là mình không biết làm sao để mớm thuốc cho một người đang hôn mê, đành quay sang dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trương đại phu.
Trương Húc sau khi nghe A Ngưu giải thích, việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là xong rồi, A Ngưu hắn thật sự điên rồi.
Nhưng sau đó A Ngưu lại lôi ra một viên nho nhỏ màu đỏ, không giống như bất cứ thứ gì hắn từng thấy trước kia, lúc đó hắn lại nghĩ khác.
Chưa biết chừng, sẽ thật sự có kỳ tích xuất hiện.
Nghĩ như vậy Trương Húc lập tức quay sang nói với con trai mình: "A Lang, con đi lấy một chén nước lại đây."
Thấy cha nói vậy Trương Lang tuy tò mò nhưng cũng không nhiều lời, vâng dạ một tiếng rồi lập tức lách qua đám người chạy ra ngoài.
Phải đến lúc này dân làng xung quanh mới không nhịn được nữa, mọi bắt đầu bàn tán xôn xao:
Trong đó có một người nghi hoặc hỏi: "Thứ kia thật sự là tiên đan sao? Nhìn không giống a."
Một người khác lập tức đáp trả: "Ngươi nói không giống thì là không giống sao? Làm như ngươi thật sự gặp được tiên đan trước đó rồi ý."
Người kia nghe vậy cũng không chịu yếu thế: "Chưa nhìn thấy, nhưng tiên đan không phải là hình tròn sao? còn thứ kia ta nhìn thế nào cũng cảm thấy nó giống như một con nhộng."
Nghe xong, một người đối diện khác lập tức khinh bỉ đáp: "Nếu đã chưa từng nhìn thấy thì cớ gì ngươi dám chắc chắn tiên đan phải là hình tròn, nó không thể là hình vuông hay hình tam giác sao? ai quy định chỉ có hình tròn thì mới được gọi là tiên đan, ngươi sao?"
Người kia nghe vậy tức hộc máu, dùng tay chỉ vào mặt người đối diện giọng run run nói: "Ngươi... ngươi... ngươi cưỡng từ đoạt lý."
Người đối diện lập tức vênh váo hả hê: "Ta cưỡng từ đoạt lý đó thì làm sao? Tiên đan cũng không phải là do nhà ngươi luyện ra, tức giận sao? Hắc hắc hắc ngươi càng tức giận ta càng vui vẻ."
Đang lúc nhà A Ngưu sắp sửa biến thành chiến trường, thì Trương Lang đã mang theo chén nước quay trở lại.
"Cha, nước đây." Trương Lang nói.
Trương đại phu ừm một tiếng, nhận lấy chén nước cùng với viên tiên đan từ trong tay A Ngưu. Đến lúc chạm vào tiên đan hắn mới cảm nhận được thứ này bất phàm.
Bóng loáng như ngọc, không rõ làm bằng chất liệu gì nhưng vô cùng nhẹ. Cả đời hắn mấy chục năm chưa từng thấy thứ gì kì lạ như vậy, hắn cũng có nghi hoặc giống những người khác.
Thứ này thật con mẹ nó là tiên đan? Tiên đan không phải là hình tròn sao?
Tuy nghi hoặc là vậy, nhưng tay hắn cũng không chậm. Chỉ một lát, mẹ của A Ngưu đã uống hết chén nước cùng với viên tiên đan kia.
Trương Húc nhẹ nhàng đặt người bệnh nằm xuống giường, trong ánh nhìn mong mỏi của mọi người, kỳ tích... thực sự... xuất hiện.
Đột nhiên có một người kinh hô lên: " Mau nhìn kìa, tóc bạc biến đen trở lại."
Mọi người nghe vậy lập tức đều kinh ngạc:
"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi nhìn xem nếp nhăn cũng đang biến mất, cả khuôn mặt đều trở nên hồng hào bóng loáng, so với lúc trước quả thật như hai người."
Hai cha con Trương Húc thấy cảnh này kinh ngạc không nói nên lời, càng là học về y thuật, càng cảm thấy chuyện đang xảy ra bất khả tư nghị đến nhường nào. Có thể nói đã hoàn toàn thoát ly khỏi nhận thức tam quan của bọn hắn hắn.
Trương Lang đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt ngu ngơ. Hắn chỉ tay vào mẹ của A Ngưu, cũng mặc kệ vô lễ hay không vô lễ, giọng run run nói năng lộn xộn:
"Cải... cải lão hoàn đồng, cha... thật sự là tiên đan, thật sự có tiên nhân."
Trương Húc trợn tròn mắt, hắn không nghe rõ con trai nói cái gì, giờ khác này trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một câu.
Hoá ra tiên đan thật sự không phải hình tròn, mà là hình con nhộng.
A Ngưu tuy cũng bị giật mình bởi biến hoá của mẹ, nhưng hắn dù sao cũng từng được thấy tiên nhân, ngay cả tiên đan cũng từng ăn qua.
Cho nên dù có ngạc nhiên, hắn cũng nhanh chóng hồi thần lại, giờ phút này hắn chỉ quan tâm đến sức khoẻ của mẹ mình.
Bỗng nhiên một tiếng nghi ngờ xuất hiện cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người: "Đây là... có chuyện gì?"
A Ngưu thấy mẹ mình tỉnh lại, lập tức oà khóc lao lên ôm trầm lấy: "Mẹ, người tỉnh lại rồi, con cứ nghĩ từ này sẽ không bao giờ được nghe thấy tiếng mẹ nữa."
Phương Tú thuận tay ôm lấy con trai, nàng nhận ra đây là trong nhà mình. Nhưng không hiểu vì sao trong nhà lúc này lại có nhiều người như vậy. Lập tức cảm thấy hoảng sợ trong lòng, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
"A Ngưu, con mau nói cho mẹ biết là có chuyện gì? Con đừng làm mẹ sợ."
Trí nhớ của nàng vẫn chỉ dừng lại ở thời điểm trước khi hôn mê, mọi chuyện sau đó nàng một chút cũng không rõ.
Đột nhiên tỉnh dậy thấy một đám người vậy quanh, việc đầu tiên mà nàng nghĩ đến đó chính là A Ngưu đã gây ra chuyện tày trời nào đó, khiến cho bây giờ người ta kéo đến nhà hỏi tội hai mẹ con nàng.
Trương Húc thu hồi cảm giác kinh ngạc, thấy vậy liền hiểu nàng đang lo lắng cái gì, bèn lại gần nhẹ nhành nói: "Đừng nghĩ linh tinh, ngươi bây giờ bệnh nặng mới tỉnh, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khoẻ, không nên kích động."
Hương thân xung quanh cũng quây lại nói:
"Đúng vậy a Phương Tú, ngươi xem ngươi bây giờ làn da trắng nõn mịn màng, so với lúc trước phải trẻ hơn đến cả mấy chục tuổi."
"Đúng vậy đúng vậy, so với ta còn trẻ hơn nhiều."
"Ngươi bà nương này thật không biết xấu hổ, người ta tuổi thật mới có hơn ba mươi, tất nhiên là phải trẻ hơn ngươi nhiều."
"Ài... Phương Tú thật có phúc, sinh ra một đứa con trai hiếu thảo như vậy. Vì mẹ mà nguy hiểm tính mạng leo lên đỉnh Đăng Thiên Sơn tìm kiếm tiên duyên, làm cảm động trời xanh mà giáng xuống tiên đan."
"Cái gì mà cảm động trời xanh giáng xuống tiên đan? Không phải là cảm động tiên nhân ban cho tiên đan à?
Phương Tú ngươi đừng có nghe hắn nói bậy, để ta kể cho ngươi. Lúc đó A Ngưu hắn..."
Thấy Phương Tú đã tỉnh, dân làng xung quanh cũng lập tức miệng năm miệng mười thêm mắm thêm muối kể lại sống động như thật.
Giống như họ thật sự trông thấy A Ngưu như thế nào lên Đăng Tiên Sơn, như thế nào gặp tiên nhân, cầu tiên đan vậy.
Phương Tú nghe một hồi lâu mới hiểu hết được mọi chuyện, nàng nhìn đứa con trai bé bỏng của mình, dùng đôi bàn tay chai sạn, vuốt ve khuôn mặt đã lột bỏ đi phần nào sự non nớt mà lòng chua xót.
Nàng bây giờ mới chợt nhận ra A Ngưu đã trưởng thành rồi, hắn không bao giờ còn là đứa trẻ cần nàng suốt ngày lẽo đẽo đi theo bảo vệ nữa, giờ hắn đã có thể bảo vệ được cho nàng.
"Được rồi được rồi, A Ngưu tránh ra để ta thử một lần nữa bắt mạch cho mẹ ngươi. Dù tiên đan thần kỳ, nhưng dù sao cũng phải cẩn thận một chút."
Trước Húc hắn mặc dù cảm thấy bệnh tình của Phương Tú đã khỏi hẳn, nhưng đã làm thì phải tới nơi tới chốn, không thể chỉ nhìn mặt ngoài mà đã cho ra kết luận được.
Một lát sau Trương Húc buông tay, hắn có thể chắc chắn mẹ của A Ngưu không chỉ khỏi hẳn, thậm chí thân thể còn có dấu hiệu trẻ hoá lại, so với đa số người ba mươi tuổi còn trẻ hơn nhiều.
Trương Húc không thể lại không cảm thán tiên đan quả thật như trong truyền thuyết, có thể cải lão hoàn đồng, bạch cốt sinh thịt, không phải là phàm nhân có thể tưởng tượng.
(Ở đây Trương Húc và mọi người đều có hiểu nhầm về cái gọi là tiên đan. SCP-500 không hề có tác dụng gia tăng tuổi thọ hay cải lão hoàn đồng.
Mẹ của A Ngưu thực chất là do làm lụng vất vả và bệnh tật quấn thân, khiến cho sinh mệnh lực tổn hao nhiều, thân thể nhanh chóng già cỗi.
Sau đó lại được SCP-500 chữa khỏi, một lần nữa toả sáng sinh cơ, quay về thời kì đỉnh phong của một người hơn ba mươi tuổi.
Chỉ là người thời xưa phần lớn sống khổ chóng già, nên trông Phương Tú trẻ hơn nhiều so với tuổi thực.)
"Không sao rồi, mẹ ngươi đã hoàn toàn khoẻ mạnh." Trương Húc cười nói.
Đột nhiên hắn lại thấy Phương Tú kéo lấy A Ngưu, rồi cả hai cùng nhau quỳ xuống: "Trương đại phu, cảm ơn ngài. Đại ơn đại đức không biết lúc nào có thể báo đáp, hổ thẹn với tấm lòng của ngài."
Trương Húc vội vàng dùng tay ngăn cản hai mẹ con A Ngưu: "Các ngươi làm gì vậy, cái gì hổ thẹn với không hổ thẹn. Đều là do A Ngưu mang tiên đan về, nếu không cho dù có thêm mười cái ta, cũng không thể nào cứu được tính mạng của ngươi."
Trương Lang đứng bên cạnh, cũng học theo cha vừa cười vừa nói: "đúng vậy a đại nương, ngài đừng có như vậy, chúng ta đều là hương thân với nhau.
Người mà ngài thật sự cần cảm tạ là vị tiên nhân kia, hai cha con ta cũng chỉ là đi ngang qua ló cái mặt mà thôi. Hắc hắc không tốn sức chút nào, không tốn chút sức nào."
Phương Tú nghe vậy lắc đầu đáp: "Nói cũng không thể nói như vậy, nếu không phải do Trương đại phu kịp thời cứu giúp, thì ta cũng không thể đợi được đến lúc A Ngưu mang tiên đan quay về."
Trương Húc không chờ Phương Tu nói xong đã nâng tay ngắt lời.
"Không nói đến những thứ này. A Ngưu, ngươi kể lại chi tiết quá trình đi vào Vô Tận Chi Lâm cùng leo lên Đăng Thiên Sơn, như thế nào gặp được tiên nhân.
Một năm một mười nói ra cho mọi người cùng nghe. Nhớ là phải thật chi tiết, đừng có bỏ sót thứ gì."
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng liên tục chen vào nói: "Đúng vậy đúng vậy, A Ngưu ngươi còn nhớ vị tiên nhân đó trông như thế nào sao, dung mạo ra sao, tên họ là gì?"
"Đúng vậy A Ngưu ngươi mau kể đi, tiên nhân là nam hay nữ, có phải rất đẹp, người mang hào quang toả sáng, có thể đạp lên mây bay tới bay lui đúng không?"
"Các ngươi ồn ào cái gì, yên lặng để nghe A Ngưu kể. A Ngưu ngươi mau kể đi, tên nào dám xen mồm vào ta sẽ là người đầu tiên đá đít hắn."
"Ách, trưởng làng ngài khi nào tới đây?"
"Ta không thể tới sao? Có chuyện thú vị như vậy mà không có ai kêu ta cùng đi hóng hớt, có phải là các ngươi đều coi thường lão già khọm này chân tay yếu ớt, tai lãng không đủ nghe."
Thấy trưởng làng tuy đã ở tuổi thập cổ lai hy, nhưng vẫn vô cùng nhanh nhẹn, cầm một cây gậy chống quơ qua quơ lại uy vũ sinh phong. Khiến cho tất cả mọi người đều lập tức vội vàng xua tay kêu không dám.
Nhìn mọi người đều thành thật lại, A Ngưu cũng không có ý định xâu khẩu vị. Hắn im lặng ngẫm nghĩ một lúc để sắp xếp lại ký ức trong đầu, rồi mới bắt đầu mở miệng.
"Tiên nhân trông giống như một vị nam tử trẻ tuổi, nhưng tiên nhân tên là gì thì yêm cũng không rõ. Chỉ nhớ lần đầu tiên nhìn thấy, tiên nhân đang mặc một chiếc áo trắng theo gió bồng bềnh, mềm mại không khác gì một đám mây.
Làn da tiên nhân rất trắng, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào thứ gì đó trong lòng bàn tay. Lúc đó yêm đang..."
A Ngưu dùng giọng nói chậm rãi của mình kể lại câu chuyện, mà chính hắn cũng không biết rằng sau này sẽ lưu truyền vô cùng quảng, bị mọi người biến thành vô số dị bản khác nhau.
Nó sẽ tiếp tục lưu truyền từ đời này sang đời khác, thành câu chuyện chuyên dùng để dậy trẻ nhỏ hiểu được chữ hiếu trong đạo làm người.