Chương 6: Vô Tận Chi Lâm (1/2)
"Khụ khụ... chết tiệt"
Trong làn nước lạnh băng, Hạ Nhất Minh liên tục sặc sụa ho ra nước và máu.
Bị rơi từ trên cao xuống, kèm theo lực trùng kích khổng lồ của thác nước, không biết đã nghiền nát của hắn mất bao nhiêu khúc xương.
May mắn thác nước không phải một mạch rơi xuống chân núi, mà là giữa lưng chừng núi lại xuất hiện một hạp cốc to lớn. Tạo thành đoạn sông ngắn, chia thác nước ra làm hai phần. Hạ Nhất Minh nhờ đó được giảm xóc, chỉ bị chấn thương nội tạng cùng gãy chút xương.
Chứ nếu thật sự từ đỉnh núi ngã xuống mấy ngàn trượng, vậy thì dù cho có rơi xuống nước đi chăng nữa, cũng sẽ chỉ có một kết quả duy nhất, đó chính là thịt nát xương tan.
Tiếp tục bị dòng nước cuốn trôi đi một đoạn ngắn, Hạ Nhất Minh may mắn bám vào được một cành cây gần đó. Dùng hết sức còn sót lại, hắn kéo bản thân men theo cành cây, rồi từ đó leo lên được bờ sông.
Chịu đựng đau đớn, Hạ Nhất Minh từ trong kho đồ lấy ra một viên SCP-500 bỏ vào miệng, viên thuốc lập tức có phản ứng.
Cơn đau bị xua tan, thay vào đó là cảm giác thoải mái lan tràn khắp toàn bộ thân thể. Nội tạng được chữa trị, xương cốt một lần nữa gắn kết trở về vị trí ban đầu.
Hạ Nhất Minh cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu, vô ý thức rên rỉ rồi nhanh chóng chìm vào cơn mê.
-----------------------
Đăng Thiên Sơn, tuy nói là sơn nhưng thực chất là nhiều ngọn núi nối liền với nhau, tạo thành một dãy núi khổng lồ.
Dãy núi Đăng Thiên Sơn trải dài băng qua cả Khu rừng, chia cắt Vô Tận Chi Lâm thành hai phần, ngoại vi và nội vi.
Ngoại vi nhỏ hơn rất nhiều so với nội vi, và cũng là thuộc địa bàn của nhân tộc, là nơi phàm nhân có thể hoạt động thăm dò. Chỉ cần không vào sâu bên trong, thì cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì.
Còn nội vi của Vô Tận Chi Lâm thì thuộc về yêu tộc, nơi đó đại yêu đi đầy đất, tiểu yêu thành đàn qua lại. Nên còn có tên gọi khác là yêu giới, hay yêu vực.
Chính điều đó biến dãy núi Đăng Thiên Sơn trở thành biên giới giữa nhân tộc và yêu tộc, cũng ngăn cách hai tộc có quá nhiều cọ xát thù hằn.
Đương nhiên nó không có nghĩa là ngoại vi sẽ không xuất hiện yêu quái, ngược lại còn là khá nhiều.
Bản địa sinh ra yêu quái, yêu quái vượt biên sang địa bàn của nhân loại. Những chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, chỉ là bàn cả về số lượng lẫn chất lượng, đều không thể cùng nội vi so sánh.
-------------------
Làng Da là một ngôi làng nhỏ, nằm sát ngay cạnh phần ngoài của Vô Tận Chi Lâm. toàn bộ miệng ăn của hơn một trăm hộ gia đình, có một nửa là nhờ vào chặt cây săn bắt cùng hái lượm, nửa còn lại thì nhờ vào làm nông.
Vị trí địa lý hẻo lánh, khiến làng Da trở nên cách biệt với xã hội bên ngoài, đổi lại người dân sống rất thật thà và chất phác. Không giống như các thành trấn lớn, người lừa ta gạt, tham lam thành tánh, mỗi người chỉ biết giữ lấy bản thân mình.
Toàn bộ làng Da tính cả đứa bé mới sinh, cũng chỉ có hơn năm trăm người. Chính vì thế mỗi khi có một sinh mạng mất đi, đều có thể trở thành đại sự của cả làng.
Nhà A Ngưu hôm nay có rất nhiều người, trẻ có già có, tất cả mọi người đều đang đứng vây quanh một lão phụ nhân đang nằm hôn mê ở trên giường.
Lão phụ nhân này chính là mẹ của A Ngưu. Thật khó tin một cụ bà tuổi xế chiều có thể ra đi bất cứ lúc nào, thực chất lại là một vị thiếu phụ mới chỉ ngoài ba mươi tuổi.
Trương đại phu ngồi bên cạnh mẹ A Ngưu, vẻ mặt hết sức chăm chú bắt mạch.
Nếu là lúc trước hắn đã quát bảo mọi người tránh ra, để thông thoáng không khí cho người bệnh hít thở. Nhưng hiện tại xem ra không cần thiết nữa, hắn đã tận lực.
Thở dài một hơi, xua tan bớt cảm giác tự trách. Trương đại phu quay sang nhìn ánh mắt mong đợi cùng lo lắng của hương thân, hắn nhẹ lắc đầu hỏi: "A Ngưu đâu?"
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Bọn họ cũng không rõ A Ngưu đi đâu. Vài người sáng sớm có thấy hắn chạy vào Vô Tận Chi Lâm, hỏi cũng chỉ nói là đi tìm tiên nhân.
"Đi tìm tiên nhân? Có khi nào hắn đã chạy lên Đăng Thiên Sơn không?"
"Chắc là vậy rồi, trên đó vẫn luôn có đủ loại truyền thuyết về tiên nhân, truyền đến vô cùng thần kỳ."
"A Ngưu hắn thật hồ đồ, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, bao năm qua không phải là không có người lên đó, nhưng nào đã có ai nói chính mắt thấy tiên nhân.
Ngược lại xuất hiện không ít vụ mất tích, nghe đồn là do yêu quái làm, trong đó thậm chí có một số người còn là võ giả."
"Nói cũng không thể nói như vậy, hai mẹ con A Ngưu hắn từ xưa đến nay vẫn nương tựa vào nhau để sống, mắt thấy mẹ mình sắp chết hắn đã vô cùng thống khổ."
"Vậy thì cũng không nên dùng mạng sống của mình, đặt vào những thứ không chắc chắn đi. Nếu như hắn cũng chết mất thì sau này ai là người chống gậy, hàng năm lễ tết cúng bái ai là người lo ma chay?"
Thấy mọi người ngày càng tranh luận ầm ĩ, có xu thế chuyển dần thành cãi nhau tay đôi, Trương đại phu không nhìn nổi được nữa quát:
"Đều im lặng hết cho ta, đây là cái chợ sao? Các ngươi có còn để ý đến cảm nhận của người bệnh không? Tản ra đều tản ra."
Trương đại phu đã ngoài năm mươi, tuổi cao thêm là đại phu duy nhất của cả làng, tính tình tuy có chút nóng nảy, nhưng làm người lại rất tốt. Vì thế nên địa vị trong làng rất cao, chỉ sau mỗi trưởng làng.
Thấy Trương đại phu thật sự nổi giận, mọi người cũng không dám nói gì nữa. Im lặng thối lui ra ngoài, chỉ để lại trợ thủ cũng là con trai của Trương đại phu Trương Lang.
"A Lang, con đi ra ngoài kêu thêm vài thanh niên trong làng, cùng nhau vào Vô Tận Chi Lâm tìm A Ngưu về đây. Nhớ lấy, đừng có đi vào quá sâu, cũng đừng có lên Đăng Thiên Sơn, một canh giờ sau nếu vẫn chưa tìm được thì đều quay trở lại."
Trương Lang có chút hiếu kì bèn hỏi: "Có chuyện gì mà phải gấp tìm A Ngưu vậy cha."
"Là chuyện bệnh tình của mẹ hắn." Trương đại phu thở dài nói: "Mẹ hắn rất có thể sẽ không qua khỏi được đêm nay, là con trai độc đinh, hắn phải có mặt khi mẹ hắn mất."
Trương Lang thấy vậy cả kinh nói: "Không còn cách nào sao cha, người y thuật cao minh như vậy..."
Trương đại phu giơ tay ý bảo dừng: "Ngươi đừng có nói bậy, ta chỉ là hồi trẻ từng ra ngoài du lịch mấy năm, may mắn học được chút y thuật. Tuy nửa đời người lại tự mày mò nghiên cứu cũng có chút tâm đắc, nhưng nào dám tự xưng hai chữ cao minh.
Với cả... mẹ A Ngưu cũng không phải bị mỗi phong hàn, đó là đủ loại tật bệnh qua nhiều năm tháng tích trữ lại. Phong hàn chỉ là ngòi kíp nổ cuối cùng, cọng cỏ đè chết con lạc đà mà thôi."
Trương Lang thấy cha nói vậy cũng biết là không còn cách nào, khuôn mặt nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Hắn cũng giống như cha, theo học nghề y là thật có lòng muốn cứu giúp mọi người. Mỗi lần thấy một sinh mệnh trước mắt trôi đi mà không thể làm được gì, hắn đều cảm thấy trong lòng tràn đầy tự trách.
Nhìn con trai mình như vậy, Trương đại phu vừa mừng lại vừa bất đắc dĩ. Làm cái nghề này, hắn làm sao lại không muốn cứu người, nhưng sinh lão bệnh tử nào do phàm nhân có thể nắm lấy.
"Được rồi tiểu tử thúi, đừng có làm cái mặt rầu rĩ không vui đó nữa. Mau mau đi tìm A Ngưu về đây, đợi lát nữa trời tối vào rừng sẽ có nguy hiểm.
Con với chả cái, đúng là chả được cái tính sự gì, còn chưa mau đi?"
Thấy cha giống như lại nổi giận, Trương lang vội vàng đáp:
"Dạ con đi ngay." Rồi nhanh chóng lao ra ngoài.
Nhưng vừa mới bước chân ra khỏi cửa, hắn chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ chỗ đám người bên ngoài truyền vào. có chút nghi hoặc, Trương Lang lập tức đi ra ngoài xem xét.