Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 22

Dịch: Thanh Hoan

Sau khi Thịnh Gia Ngạn trở về, chỉ triệu kiến một mình Nhật Du Thần vào điện Liêu Dương.

Nhật Du Thần run run rẩy rẩy vừa tiến vào đại điện đã bị Thịnh Gia Ngạn bóp cổ đè xuống đất không thể động đậy.

“Rốt cuộc A Mạnh bị làm sao?” Tay Thịnh Gia Ngạn dùng sức thêm chút, Nhật Du Thần bị hắn bóp đến mắt cũng sắp trợn trắng rồi. Ngữ khí của hắn vừa âm trầm vừa hung ác, cặp mắt hẹp dài hơi híp lại như một lưỡi đao sắc bén, như đóng đinh Nhật Du Thần trên mặt đất.

Con ngươi trong mắt Nhật Du Thần hơi co rụt lại, đến hôm nay mới chính thức cảm nhận được sự tàn nhẫn của Diêm Vương. Dĩ vãng thấy kiêng kị hắn, về cơ bản chỉ là sợ vẻ lạnh lẽo như ẩn như hiện giữa hai đầu lông mày cùng thủ đoạn nghiêm khắc bất cận nhân tình của hắn. Nhưng Thịnh Gia Ngạn lại chưa bao giờ thực sự khắt khe thuộc hạ bao giờ. Đến hôm nay mới phát hiện ý nghĩ của mình trước kia là mười phần sai, Diêm Vương không so đo, không phải là bởi vì hắn không biết, mà là có chút việc hắn không thèm để vào mắt.

Nói một câu không dễ nghe, thì giờ phút này, Nhật Du Thần sắp bị dọa són ra quần rồi.

Nhưng lòng trung thành đối với Mạnh tỷ tỷ khiến cho Nhật Du Thần không muốn mở miệng.

“Còn không chịu nói đúng không?” Thịnh Gia Ngạn buông lỏng lực đạo trong tay, hắn vuốt vuốt lại tay áo, chậm rãi rút từ lòng bàn tay trống rỗng ra một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, chỉ thẳng vào Nhật Du Thần.

Lần này thì Nhật Du Thần sợ hãi thật rồi.

Nghe đồn Diêm Vương có một thanh bảo kiếm đã từng chém thần, vô cùng sắc bén, lại đã từng liếm qua máu tươi của thần tiên thượng cổ. Thanh kiếm này vừa chính vừa tà. Chính là vì có thể giết ma, tà là vì nó cũng có thể sát thần!

Thịnh Gia Ngạn phảng phất như tu la địa ngục, hắn cầm kiếm, mũi kiếm chỉ vào mắt trái của Nhật Du Thần, mũi kiếm dường như cảm nhận được cảm xúc bạo ngược của chủ nhân mà hưng phấn, phát ra từng trận rồng ngâm.

Lúc mũi kiếm chỉ còn cách con ngươi của Nhật Du Thần một tấc thì hắn dừng lại: “Nói, A Mạnh rốt cục bị làm sao?”

Sau lưng Nhật Du Thần đã bị thấm ướt mồ hôi, hắn nuốt một ngụm nước bọt: “Ta nói, ta nói hết…”

……..

Tọa giá của Diêm Vương dừng ở bên ngoài phủ đệ, bởi vì tốc độ quá nhanh mà dẫn theo một đoàn bụi đất mịt mù.

Xe còn chưa dừng hẳn, Thịnh Gia Ngạn đã vội vàng bước từ trên xe xuống, đi vào trong gian trong.

Trong tấm khăn ở trên giường chỉ còn hai hạt dưa, không thấy bóng dạng Mạnh Thê Thê đâu. Lật khắp cả phòng cũng thấy bóng dáng của con Hamster kia.

Lửa giận bùng lên trong lòng Thịnh Gia Ngạn, một chưởng đập xuống mặt bàn, làm toàn bộ ấm trà chén trà bày trên mặt bàn bị chấn cho vỡ nát.

Mà bản thân “Mạnh Thê Thê” hiện tại đang nện bước bằng hai cái bàn chân nhỏ xíu, chạy xuyên qua khắp các phố lớn ngõ nhỏ, ra sức nhào về phía U Đô.

Trên đường đi bị không ít người đi đường trông thấy: “Có chuột!”

"Á! Chuột đâu, chuột đâu???"

"Mau, đập chuột đi này!!!"

Đợi đến lúc nàng chạy đến U Đô, sau lưng đã kéo theo một dám quỷ hồn giơ nồi, giơ bát, giơ cả dao bầu đuổi đánh, xa xa nghe tiếng bước chân cứ như núi lở, động tĩnh cực lớn làm thủ vệ U Đô nghe mà giật nảy mình.

Mạnh Thê Thê thừa cơ trượt dưới chân đám thủ vệ kia mà vào, còn đám quỷ hồn kia thì bị ngăn lại phía sau.

Tiếng động huyên náo càng ngày càng xa, Mạnh Thê Thê quen đường nhớ lối chạy tới điện Liêu Dương.

Nàng dốc hết sức bình sinh chen qua khe hở ở cửa điện mà chui vào, thấy bên trong đại điện không còn một ai, chỉ có một bóng lưng màu trắng trốn đằng sau cây cột, bả vai run nhè nhẹ, giống như là đang khóc.

Hai mắt Mạnh Thê Thê sáng lên, vội vàng chạy tới.

Nhật Du Thần đang chôn đầu trong khuỷu tay nhỏ giọng thút thít, hắn cảm thấy có người bám vào ống quần mình trèo lên mới nâng cặp mắt đẫm lệ lên, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng dáng béo tròn vàng vàng trắng trắng.

Nhật Du Thần dụi dụi mắt, lại tập trung nhìn vào, phát hiện một con tiểu Hamster đang đầy mặt lo lắng kéo ống quần của mình.

“Á!!! Có chuột!” Nhật Du Thần hét lên một tiếng ngắn ngủi, sau đó ngã xuống đất.

Mạnh Thê Thê lúc ấy thật muốn hung hăng tát cho Nhật Du Thần hai cái, thời điểm mấu chốt nhất như lên dốc thì lại thành xe tuột xích! Nàng xoay người, định ra ngoài tìm xem có người nào có thể giúp đỡ không.

Nào biết Nhật Du Thần ngã xuống rồi, bỗng nhiên lại tỉnh lại, miệng lẩm bẩm: “Không đúng… đấy là Hamster…”

Hắn nhìn về phía Mạnh Thê Thê, gào to một tiếng: “Mạnh tỷ tỷ! Là tỷ sao?”

Mạnh Thê Thê cơ hồ là lệ nóng doanh tròng, cuối cùng cũng có người phát hiện ra rồi! Thế là nàng xoay người cấp tốc chạy đến trước mặt hắn, chỉ chỉ vào mình, rồi lại chỉ chỉ ra ngoài cửa, lấy tay bóp méo mặt mình làm bộ mình là Nhị Lang Thần, hi vọng thông qua ngôn ngữ cơ thể truyền đạt được điều mình muốn nói cho Nhật Du Thần.

Kết quả, Nhật Du Thần nhìn hồi lâu, nghi ngờ hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đang vận công à?”

Mạnh Thê Thê vỗ một chưởng lên trán mình.

Nhật Du Thần lại thút thít khóc lên lần nữa: “Tỷ tỷ, ta vô dụng, không thể bảo vệ bí mật cho tỷ. Là ta tham sống sợ chết, bệ hạ vừa uy hiếp ta, ta liền sợ hãi khai hết ra rồi!”

Mạnh Thê Thê vỗ vỗ ống quần của hắn, ý là không cần để ý. Vả lại hiện tại mà còn không nói với Thịnh Gia Ngạn thì càng không kịp rồi! Thân thể của mình đã bị cướp đi cmn rồi nha!

Nhật Du Thần nhớ tới cái gì vội lộn một vòng đứng lên, nâng Mạnh Thê Thê trong tay: “Bệ hạ vừa rồi đã lo lắng trở về tìm tỷ đó, tỷ tỷ không gặp sao?”

Nàng làm sao mà gặp được chứ, nàng chạy tới, Thịnh Gia Ngạn thì chạy về, vừa khéo ngược nhau nha.

Mạnh Thê Thê hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lấy móng vuốt chỉ về phía trước, cũng may lần này Nhật Du Thần hiểu ý ngay: “Đúng vậy! Tỷ tỷ ngồi yên nhé, ta đi mở đường!”

Nhật Du Thần bay vọt đến phủ đệ của Diêm Vương, vừa vặn đụng phải Diêm Vương vừa ra tới.

Nhật Du Thần vội vàng hai tay dâng Mạnh Thê Thê lên như hiến vật quý đến trước mặt Diêm Vương, hai móng vuốt nhỏ của Mạnh Thê Thê dang ra, phảng phất như muốn Thịnh Gia Ngạn ôm lấy nàng.

Sắc mặt Thịnh Gia Ngạn vừa hòa hoãn mấy phần, nào biết Mạnh Thee Thê đột nhiên toàn thân cứng ngắc, con mắt trợn trừng, không lâu sau thì ngã xuống.

“Nàng sao vậy?” Thịnh Gia Ngạn đoạt lấy Mạnh Thê Thê từ trong tay Nhật Du Thần, phát hiện thân thể Hamster mềm nhũn, không hề nhúc nhích.

Nhật Du Thần quan sát một hồi, vẻ mặt đau khổ nói: “Xong rồi, chắc chắn là dược hiệu đã hết thời gian. Hiện giờ linh hồn đã đổi trở về rồi.”

Nói cách khác… Mạnh Thê Thê thực sự, đã chính thức bị bắt cóc lên Thiên Định mất rồi.

Thịnh Gia Ngạn tiện tay nhét tiểu Hamster vào trong ngực Nhật Du Thần, lại một lần nữa hóa thành một đạo huyền quang xông thẳng lên Cửu Trọng Thiên. Nhật Du Thần theo sau, tiện tay bỏ Hamster vào trong túi của mình.

…….

Hàng Tiêu Cung của Chân Vũ đại đế xây dựng ở núi Lưỡng Tương, Tam Trọng Thiên, sau núi có thác Ngân Hà có thể xem xét các loại pháp tướng thế gian, được coi là chẩm tinh bối nguyệt (gối lên sao, dựa vào trăng), là tiểu khu đệ nhất của Thiên Giới.

Bên ngoài Hàng Tiêu Cung, mây mù lượn lờ, sóng xanh liên tục xuất hiện, tường vàng cột ngọc, cực kỳ xinh đẹp. Thác Ngân Hà trút xuống phía sau đại điện, tựa như một dải tơ lụa thượng hạng có nhiều chấm nhỏ vắt lên đỉnh núi… Bọt nước bắn tóe bốn phía, chiết xạ ra muôn điểm sáng óng lánh, dưới ánh mặt trời, trên mặt đầm nước hình thành một bình chướng ngũ sắc lộng lẫy lấp lánh từng đợt sóng sáng lòa.

Mạnh Thê Thê đứng dưới hiên nhìn lên mỹ cảnh chốn Thiên Đình, có chút say mê ánh nắng như thế này.

Dưới Địa Phủ, cảnh sắc tươi đẹp như thế này là cực kỳ hiếm thấy.

Nàng vừa mới tỉnh lại, phát hiện mình đã được ăn mặc chỉnh tề, dẫn đến ngoài điện của Chân Vũ đại điện để chờ. Nhị Lang Thần đang đứng một bên khoanh tay cùng chờ với nàng. Mạnh Thê Thê quẳng cho hắn một ánh mắt xem thường.

Còn là chiến thần đấy, thắng mà không quang minh, dùng gậy gỗ lừa nàng tới! Hèn hạ!

Làm Hamster mấy ngày, Mạnh Thê Thê còn thấy hơi không quen khi đi đường bằng hai chân.
Bình Luận (0)
Comment