Dịch: Thanh Hoan
Cuối cùng, Nhị Lang Thần phá vỡ trầm mặc trước, hắn nhìn cũng không thèm nhìn Mạnh Thê Thê lấy một cái, chỉ thuận miệng dặn dò: “Lát nữa đi vào nhớ cẩn thận mà thưa gửi, nếu như cứ nói hươu nói vượn sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Mạnh Thê Thê hơi xoay người về phía hắn, thừa dịp hắn không chú ý mới nguýt hắn một cái.
Đúng lúc này, cửa điện bị đẩy ra, hai đồng tử mặc áo trắng, tay cầm phất trần vái chào Mạnh Thê Thê và Dương Huyền Liệt: “Đế Tôn có lệnh, để cho bọn ta dẫn Mạnh bà vào trước. Chắc sẽ không tốn nhiều thời gian nên kính xin thượng thần ở đây chờ một lát ạ.”
Dương Huyền Liệt không nói gì nhiều, chắp tay đáp lễ lại một cái, liền không quay đầu lại mà rảo bước đi đến một cái đình hóng mát cách đó không xa. Sau đó liền ngồi yên ở chỗ đó, cúi đầu không biết là đang thưởng thức phong cảnh gì.
Mạnh Thê Thê thầm xùy một tiếng trong lòng: “Quả là một tên đầu gỗ so với Thịnh Gia Ngạn còn đầu gỗ hơn.”
Nàng đi theo hai đồng tử, bước từng bước đi vào trong điện. Chỉ nghe ken két một tiếng, phảng phất như là tiếng đại môn thở dài nặng nề. Hai cánh cửa điện cao lớn chậm rãi rộng mở, một mảnh bạch quang nhu hòa tĩnh mịch tản ra trước mặt.
Trong điện có bốn cái cột long trụ tạo thành khung, chính giữa trần nhà có treo một viên dạ minh châu Nam Hải cực lớn, đây là thọ lễ do Nam Hải Long Vương dâng tặng cho Chân Vũ đại đế trong lần chúc thọ trước đó.
Tiên đồng dẫn Mạnh thê Thê vào xong liền hành lễ lui xuống. Sau khi tiếng cửa điện “Ầm” một tiếng bị đóng lại, thì trong điện chỉ còn lại hai người là Chân Vũ đại đế và Mạnh Thê Thê.
Bóng người trên bảo tọa khẽ động một cái, cách rèm châu, Mạnh Thể Thê chỉ có thể mơ hồ trong thấy là một người có vẻ khá trẻ tuổi. Nàng chưa từng gặp qua Chân Vũ đại đế, nghe đồn Chân Vũ đại đế toàn tâm tu hành, rất ít khi gặp người.
“Ngồi đi!” Người trên bảo tọa lại khẽ nhúc nhích, một giọng nói khá trẻ trung truyền đến.
Mạnh Thê Thê ngồi xuống chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn cho nàng, nàng thừa nhận mình lần này làm sai, chỉ huy thủ hạ đi trộm đồ của Nguyệt lão, kết quả náo động thành một loạt sự kiện ô long khác, kém chút nữa đã xảy ra đại sự.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngoan ngoãn nghe Chân Vũ đại đế dạy bảo, từ nay về sau hối cải làm một con người mới.
Không ngờ, câu đầu tiên của Chân Vũ đại đế lại khiến Mạnh Thê Thê rất ngoài ý muốn: “Ngươi ở Địa Phủ không vui sao?”
Mạnh Thê Thê sững sờ, vô thức trả lời: “Làm gì có chuyện đó, ở Địa Phủ ngày nào cũng rất là vui vẻ.”
Chân Vũ đại đế cười khẽ, dáng vẻ rất là gần gũi bình dị: “Mỗi lần Ngọc Đế có triều hội đều có người tấu Diêm Vương một bản, nói hắn dung túng thuộc hạ làm loạn, coi thường kỉ cương, cần phải phạt nặng!”
Mạnh Thê Thê hơi chột dạ, không dám nói tiếp.
Chân Vũ đại đế lại tiếp tục nói: “Ta nghĩ, có lẽ là Diêm Vương che chở các ngươi vô cùng tốt, nửa lời oán giận lẫn trừng phạt của Thiên Đình cũng không rơi xuống đầu bất cứ kẻ nào trong số các ngươi. Nếu không thì lần này cho đòi lên Thiên Đình để nói chuyện cũng sẽ không cần chiến thần cất công đi một chuyến.”
Mạnh Thê Thê có chút không phục: “Đế tôn nếu như thật sự chỉ là tra hỏi, sao không truyền một tin tức xuống Địa Phủ chứ, chính bản thân ta sẽ tự mình đi lên, không cần bất cứ kẻ nào dẫn ta lên Thiên Đình!”
Chân Vũ đại đế cười cười: “Chỉ sợ ngươi nguyện ý lên, cũng sẽ có người không nguyện ý thả người.”
Mạnh Thê Thê nghi hoặc nhìn lên, nhưng Chân Vũ đại đế lại không tiếp tục đề tài này nữa.
“Dựa theo tội của ngươi, trộm cắp chỉ là việc nhỏ, nhưng trước kia số người ngươi đắc tội là không kể xiết, lần này trong Thiên Đình có không ít người chờ để chê cười ngươi. Thường ngày, mọi người nể mặt mũi Diêm Vương, không dám động đến ngươi nửa phần, hiện tại khó khăn lắm mới bắt được một sai lầm của ngươi, tấu chương bắt đầu bay đến mặt bàn Ngọc Đế như hoa tuyết. Ngọc Đế đã dặn rồi, phải nghiêm trị mới được.”
Mạnh Thê Thê nghe xong, liền lập tức quỳ xuống: “Trừng phạt một mình ta thì được! Nhưng việc này không liên quan đến những người khác trong Địa Phủ. Dạ Du Thần đi trộm là chịu ta sai khiến, Diêm Vương bệ hạ cũng bị ta che giấu, bọn họ không biết gì cả, ta cam nguyện một mình chịu phạt!”
Chân Vũ đại đế ở phía sau rèm yên lặng nửa ngày mới lên tiếng: “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ oán hận Diêm Vương.”
Mạnh Thê Thê không hiểu hỏi lại: “Vì sao ta phải oán hận bệ hạ?”
Con người Mạnh Thê Thê mặc dù tính cách có hơi bướng bỉnh, ngang ngược, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, nàng có thể sống nhẹ nhõm ung dung tự tại như vậy chính là nhờ có công lao che chở của Thịnh Gia Ngạn. Bằng không, chỉ dựa vào một đám thùng cơm dưới Địa Phủ kia, số kẻ suốt ngày gây chuyện làm người lo lắng so với số kẻ đắc lực nhiều hơn quá nhiều, những người kia chẳng lôi nàng ra giày vò chết rồi.
Ở đâu ra cơ hội cho nàng đứng ở đây cò kè mặc cả với Chân Vũ đại đế chứ?
Cho nên, vì sao nàng phải oán hận Thịnh Gia Ngạn?
Chân Vũ đại đế lại nói: “Ta với Diêm Vương cũng có chút quan hệ cá nhân, trước khi ngươi đến cũng đã hỏi qua ý của Nguyệt lão, bản thân lão cũng đồng ý là không truy cứu nữa, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện…”
Mạnh Thê Thê vui vẻ nói: “Lão ta lại hào phóng vậy cơ?”
Chân Vũ đại đế lại nói tiếp: “Có điều lão cũng đã nói với ta, ngươi đã từng nói là nếu như không giao nộp ra Nồng Tình Mật Ý Đan thì sẽ mặc cho lão xử trí.”
Mạnh Thê Thê trợn trắng mắt, nàng biết ngay là tiểu lão đầu kia không thể bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy mà!
Nàng thở dài thật khẽ, nhận mệnh mà đáp: “Cho nên lão ta chuẩn bị xử trí ta như nào vậy ạ?”
Chân Vũ đại đế ngừng lại mấy giây, mới nói: “Lão muốn ngươi đầu thai chuyển thế, lịch kiếp trong nhân thế trong vòng ba kiếp.”
“Cái gì???” Mạnh Thê Thê đứng phắt dậy: “Ta thân là nhân viên thần chức có tên ghi trong sổ sách Thiên Đình, sao có thể đi đầu thai làm người???”
Chân Vũ đại đế ôn nhu nói: “Ngọc Đế đã phê chuẩn, mệnh cách trong ba kiếp này tất sẽ có Tư Mệnh Tinh Quân viết cho ngươi. Ngươi đã làm sai trước, Nguyệt lão chắc hẳn cũng muốn xả một lần giận như vậy, ngươi trước nhịn một chút đi. Dù sao, nếu ngươi không đồng ý thì đương nhiên vẫn có thể, nhưng Diêm Vương sẽ chắn ở trước mặt ngươi, thay ngươi đi làm một chút chuyện bất đắc dĩ."
Những lời này của hắn quả thực đâm trúng điểm yếu của Mạnh Thê Thê. Mạnh Thê Thê tuyệt đối không phải kẻ dây dưa, dài dòng, không quả quyết. Ai làm thì người đó chịu, nàng tuyệt đối không để Thịnh Gia Ngạn chịu tội thay mình.
Cuối cùng, nàng cắn răng một cái: “Được, ta chấp nhận!”
Chân Vũ đại đế vỗ tay mấy lần: “Đi nhân gian, ngươi có thể cảm nhận được khó khăn và vui vẻ chốn nhân gian, hi vọng hết thảy mọi việc với ngươi sẽ thuận lợi trôi chảy, Mạnh bà!”
Mạnh Thê Thê xoay người, đang định rời đi, cửa đại điện chợt bị người đẩy tung ra.
Ánh nắng chiếu sau lưng người kia, Mạnh Thê Thê bị bao phủ dưới bóng đen của hắn.
Thịnh Gia Ngạn mặc một áo bào màu đen tuyền, hoa văn hình rồng thêu chìm bằng tơ vàng phát sáng lấp lánh nơi tay áo, khí thế bức người lộ rõ giữa hai đầu lông mày. Trường kiếm hắn nắm chắc trong tay, giống như vừa xông vào.
“Bệ hạ?” Mạnh Thê Thê kinh ngạc lên tiếng.
Chân Vũ đại đế ở phía sau rèm cười nói: “Thịnh huynh, đã lâu không gặp, vẫn cứ nóng tính như vậy!”
Thịnh Gia Ngạn một tay nắm lấy tay Mạnh Thê Thê, lạnh lùng nhìn thoáng qua phía sau rèm: “Không cần ngươi ở đây làm bộ làm tịch.”
Mạnh Thê Thê càng thêm nghi hoặc, vừa rồi Chân Vũ đại đế còn nói hắn với Thịnh Gia Ngạn là bạn cũ đâu, sao giờ nhìn thái độ của Thịnh Gia Ngạn lại thấy tựa hồ quan hệ giữa hắn với Chân Vũ đại đế cũng chẳng ra sao cả nhỉ?
“Cô hứa cái gì với hắn rồi?” Thịnh Gia Ngạn cúi đầu hỏi Mạnh Thê Thê trong ngực mình.
Mạnh Thê Thê đáp: “Nguyệt lão muốn ta độ kiếp tam thế, mới có thể quay trở về Thần vị.”
Nhất thời sát khí của Thịnh Gia Ngạn nổi lên bốn phía, hắn giận dữ nói với Chân Vũ đại đế: “Ngươi biết rõ là nàng không thể!!!”
Chân Vũ đại đế thu lại giọng nói mang theo ý cười vừa nãy, đáp bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Ngươi hẳn là cũng biết, nếu như không thử một chút thì vĩnh viễn sẽ không có biện pháp giải quyết. Không thử liền chết, nếu thử, có lẽ còn có một chút cơ hội sống.”
Lời này làm tâm Thịnh Gia Ngạn dao động.
Chân Vũ đại đế lại tiếp lời: “Nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa, trong lòng ngươi rất rõ ràng.”