Mắt Bão

Chương 36

Type: Nhã

Vô hồn nhìn trần nhà một lúc lâu, tôi mới dần dần nhận ra mình đã mở mắt. Cuối cùng não bộ đã có thể vận hành bình thường, cảm giác khó chịu cũng bắt đầu thẩm thấu toàn thân. Tay chân đau nhức, vài nơi bị xước da nhói lên liên hồi, chỉ hơi cử động ngón tay cũng sẽ kéo theo vết thương trên cánh tay. Ngoại trừ việc này ra, đầu óc cũng hơi choáng váng, đồng tử vừa chuyển động mắt đã hoa hết cả lên, cộng thêm mùi nước khử trùng của bệnh viện xộc vào mũi, cơn buồn nôn cuồn cuộn nơi dạ dày càng dữ dội.

“Tần Sâm…” Cổ bị nẹp cố định không di chuyển đầu được, tôi đành lên tiếng với giọng khản đặc, muốn xác định Tần Sâm có ở gần đây hay không.

“Anh đây”. Chiếc ghế cạnh giường bệnh vang lên tiếng cót két, anh thẳng người dậy đứng bên giường, cúi người để tôi nhìn thấy, đồng thời cầm lấy tay phải không tài nào cử động của tôi, giọng nói cũng khàn đến lạ, “Cảm thấy thế nào? Có muốn uống nước không?”

Anh che khuất đèn trần, gương mặt ngược sáng, nhưng tôi vẫn loáng thoáng nhận ra cảm xúc nơi đó. Tôi chớp chớp mắt không vội vàng đáp lời, muốn thấy rõ sắc mặt anh trước rồi mới nói. Ngoài dự liệu của tôi, anh không hề cau mày, đáy mắt cũng không có bất cứ cảm xúc đè nén nào, chỉ có ánh mắt hơi đờ đẫn, trông như đang phân tâm suy nghĩ vấn đề khác.

Thật kỳ lạ, tôi tưởng anh sẽ giận điên lên vì hành động của tôi, lẽ nào tôi choáng váng đầu óc nên nảy sinh ảo giác rồi sao?

“Đau quá.” Chần chừ chốc lát, tôi quyết định giả bộ đáng thương tranh thủ sự thương hại, “Còn bị chóng mặt nữa.”

“Bị chấn động não nhẹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ khôi phục.” Tần Sâm nâng cao đầu giường giúp tôi, đến khi nửa người trên dần dần được nâng lên, tôi mới chú ý thấy chân trái của tôi bị bó bột. Tôi nhăn mày nén nhịn, không lên tiếng. Nẹp cổ thu hẹp phạm vi nhìn của tôi, khiến tôi không thể thấy được cả căn phòng bệnh, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng. Ngoại trừ việc này ra, chuyện gì tôi cũng chịu được.

Anh ngồi xuống giường, hơi khom người, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên đùi, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi một cách quái gở.

“Còn có…” Như đang nghĩ cách tìm từ, anh thoáng ngập ngừng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hai ngón cái cũng vô thức xoay chuyển quanh nhau, “...chỗ nào khác khó chịu không?”

Bất kể là động tác nhỏ của hai ngón cái hay sự biến đổi giọng điệu cũng chứng tỏ anh đang căng thẳng.

Tại sao? Tất cả phản ứng của anh đều khá quái lạ. Tôi thật sự không đoán ra anh đang nghĩ gì, đành cẩn thận hơn một chút, ra vẻ yếu ớt chớp mắt: “Hơi buồn nôn”, lại hắng giọng, “Muốn ói”.

“Vậy uống nước đã.” Anh lập tức đứng dậy đi đến tủ đầu giường, cầm lấy bình thuỷ và một cốc thuỷ tinh rót nước cho tôi nhưng chợt khựng lại. Anh nheo mắt, đặt cốc thuỷ tinh đã được rót phân nửa xuống, với lấy túi ni-lông đặt trên chiếc ghế cạnh tủ, “Anh mua hai gói kẹo mạch nha, em ăn một miếng đi.”

Đầu óc đang nghi ngờ và hoang mang khi nghe thấy từ “kẹo mạch nha” kia chợt như được khai sáng. Tôi gần như giật cả mình, ảnh hưởng đến vết thương toàn thân, cơn đau ập đến làm tôi lập tức tỉnh táo trở lại.

“Sao tự dưng lại mua kẹp mạch nha?”

Tuy Tần Sâm luôn soi mói thức ăn, nhưng không đến mức yêu cầu cao với mấy loại kẹo bánh. Lần duy nhất anh mua kẹo mạch nha về nhà là chuyện bốn năm trước. Khi đó tôi mang đang mang thai, nôn nghén khủng khiếp.

Tiếng lục lọi túi nilon chợt im bặt. Tần Sâm đứng lặng gần năm giây mới từ từ nghiêng người, nhìn về phía tôi.

“Anh nhớ…”Anh hơi kéo dài khoảng cách giữa mỗi chữ, môi mấy máy, đôi mắt thấp thoáng sau làn mi nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt sáng rực như lúc đầu óc còn tỉnh táo, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ nhoi nào trên mặt tôi, “...Lần trước em mang thai bị nghén rất nặng. Kẹo mạch nha có thể giảm cơn nghén cho em”.

Lạ lùng quá thể? Rõ ràng anh nói bằng thứ ngôn ngữ tôi biết, nhưng tôi lại không hiểu anh đang nói gì.

Tần Sâm chờ đợi hồi lâu, không nghe được tôi trả lời, liền cất tiếng lần nữa, cố gắng nói dễ hiểu hơn: “Đứa bé không sao...Ý anh nói là con của chúng ta, và cả đứa bé em cứu kia”.

Tôi tựa đầu vào giường, duy trì tư thế hơi nghiêng mặt kỳ lạ nhìn anh, đầu óc trống rỗng. Điều này khiến tôi nghi ngờ mình đã ngã hỏng đầu. Thậm chí tôi không tài thể hiện biểu cảm nghi ngờ, để thay tiếng nói biểu đạt sự khó hiểu của mình. Thế là tôi lại bắt đầu hoài nghi mặt của mình cũng bị ngã dập rồi.

May là Tần Sâm đã đọc được vẻ ngỡ ngàng trong mắt tôi. Anh khẽ hít vào, đổi lại một cách biểu đạt đơn giản và rõ ràng hơn: “Nguỵ Lâm, chúng ta có con rồi.”

Tôi lại giật thót, cảm giác đau đớn đã cứu vớt thần trí tôi.

“Không phải tối qua mới…” Tôi tìm được âm thanh của mình, nhưng vừa nhắc đến ‘tối qua’ lại bất giác im lặng. Tôi không dám chắc mình đã hôn mê bao lâu, rất có thể đã không phải là ‘tối qua’ nữa rồi.

“Cho nên lúc đầu anh vô cùng ngạc nhiên”. Cũng may Tần Sâm đã nhanh chóng tiếp lời tôi, mở một miếng kẹo mạch nha bỏ vào miệng tôi, sau đó ngồi xuống giường bệnh, đan mười ngón tay lại theo thói quen, ngón cái vẫn vô thức xoay chuyển, nhưng lại điềm nhiên phân tích thay tôi, “Đến tận khi anh nhớ đến...cái đêm trước khi anh quyết định nhận vụ án ‘Đồ tể đêm mưa’ hồi tháng trước. Sau đó chu kỳ của em không bình thường”. Anh quay đầu nhìn vào mắt tôi, “Để hôm nay vừa đúng một tháng.”

Tôi nhúc nhích cổ, muốn nhìn thẳng anh: “Một tháng rồi á?”

Tần Sâm gật đầu, đứng đỡ vai tôi, giúp tôi điều chỉnh gối để tôi dựa vào thoải mái hơn: “Anh đã từ chối vụ án của Vương Phục Sâm rồi”. Chờ tôi tìm được một vị trí dựa thích hợp, anh mới ngồi xuống, ánh mắt lướt qua cái chân đang bó bột và cái cổ bị nẹp của tôi “Chân và cổ phải một tháng mới lành hẳn. Mấy chỗ khác đều là vết thương nhỏ, không có vấn đề gì. May là không bị thương tay trái nữa. Tuần tới xuất viện, trong khoảng thời gian này em cần nghỉ ngơi, cũng về nhà dưỡng thai luôn.”

“Ừ.” Tôi không hề tập trung nghe anh nói, sờ lên bụng mình qua lớp chăn mỏng, vẫn không dám tin rằng bên trong đã có một mầm sống.

Đứa bé này đến quá nhanh, hoàn toàn vượt qua mong đợi của tôi. Nhưng tôi lại không vui mừng như mình đã tưởng tượng. Có lẽ là vì Đào Diệp Na đây mà. Nếu Đào Diệp Na thật sự là Tần Lâm, vậy tôi và Tần Sâm không có con sẽ tốt hơn.

Dù sao nếu đứa bé này không phải là người thân duy nhất của Tần Sâm, chưa chắc nó đã nhận được gấp đôi tình cha, để đền bù cho tình mẹ nó không có được.

Mà thôi đi! Mặc kệ thế nào cũng là con của tôi. Trước khi rời đi tôi sẽ bảo vệ nó thật tốt.

“Anh sẽ ra ngoài đi dạo với em nhiều hơn. Nhưng trước đó, anh cảm thấy chúng ta cần nói chuyện với nhau một chút.” Chắc hẳn thấy vẻ mặt tôi có phần thả lỏng, gương mặt căng thẳng của Tần Sâm cũng thoáng dịu đi. Tôi giương mắt nhìn anh, đúng lúc thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi, lưng hơi khom, hai ngón cái xoay quanh nhau, ánh mắt thâm sâu như đang suy nghĩ xem nên lựa chọn câu nói mở đầu thế nào. Ba giây trôi qua, anh mới nói với giọng đều đều, “Cho dù anh không có mặt, em cũng không thể làm chuyện nguy hiểm vậy nữa”.

“Được.”Anh vừa dứt lời tôi đã đáp ứng ngay. Hẳn là không ngờ tôi lại đáp ứng dứt khoát như vậy, Tần Sâm sững sờ một cách hiếm hoi, nhìn tôi với anh mắt lạ kỳ, như đang xác định liệu tôi có bị ngã chập mạch luôn rồi không.

Tôi mỉm cười, lại dời mắt xuống bụng mình, đưa tay chậm rãi vuốt ve: “Qua ba tháng nữa là có thể biết được trai hay gái rồi”. Tuy nói mới chỉ một tháng, nhưng tôi có ảo giác rằng con đang đạp, “Lần này em bảo vệ con chu toàn.”

Tôi sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ để nó bình an đến thế giới này. Tôi sẽ biết đôi mắt nó như thế nào, nó sẽ sống sót, sẽ từ từ trưởng thành.

Mu bàn tay chợt nóng lên, lòng bàn tay thô ráp của Tần Sâm đặt lên tay tôi. Chúng tôi im lặng suốt cả nửa phút, hồi lâu anh mới chầm chậm cong năm ngón tay, đan xen với năm ngón tay của tôi.

“Không sao.” Anh nói, “Chúng ta sẽ bảo vệ tốt cho con.”

Tôi nhoẻn môi cười, gật đầu, không nói gì cả.

Sau đó tôi lại ngủ một giấc, đến tận chín giờ sáng hôm sau mới bị Tần Sâm đánh thức. Anh đút bữa sáng và cho tôi ngậm hai miếng kẹo mạch nha để tôi không nôn bữa sáng ra. Có lẽ do ảnh hưởng từ việc mang thai, tôi tham ngủ hơn bình thường, ăn sáng xong chưa đến một giờ đã thấy mệt lử.

May mà Tần Sâm khá dung túng tôi, không ngăn cản gì hết.

Tôi ngủ thẳng một giấc đến mười hai giờ, tỉnh lại đã thấy Đào Diệp Na thay thế vị trí của Tần Sâm. Cô ấy ngồi trên ghế cạnh giường, trên đầu quấn băng, chắc do lần trước bị tôi đả thương đây mà. Đào Diệp Na đang cúi đầu thẫn thờ nhìn vào tay mình, không phát hiện ra tôi đã tỉnh lại, dường như đang mải mê suy nghĩ gì đó.

Đến lúc tôi đưa tay khẽ vỗ đầu gối Đào Diệp Na, cô ấy mới như choàng tỉnh, ngẩng đầu lên, trợn tròn đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi.

“Chị Nguỵ”. Nhận ra tôi đã thức, cô ấy vội đứng lên nâng đầu giường giúp tôi, vừa luống cuống dựng gối lên cho tôi, vừa giải thích, “Anh Tần gọi tôi đến đây, anh ấy đi mua bữa trưa cho chị rồi”.

Tôi “ừ”một tiếng, vất vả ngồi tựa vào gối,thở dài nhẹ nhõm: “Cảm ơn”.

Đào Diệp Na lẩm bẩm nói “không có gì” rồi ngồi xuống mép giường, thân thể có phần cứng ngắc, dường như hết sức cảnh giác. So với dáng vẻ lần trước tôi thấy, trông Đào Diệp Na đã gầy đi một ít. Nghĩ lại cũng đúng, lúc ra tay ý đồ của tôi rất rõ ràng, cô ấy không thể nào không cảm nhận được tôi muốn giết cô ấy diệt khẩu. Thế nên đến đây thăm tôi chắc là vì không có cách nào cự tuyệt Tần Sâm thôi.

“Tôi đã xem tin, không ngờ lúc ấy chị và anh Tần cũng ở đó.” Đào Diệp Na rũ mi không nhìn thẳng vào mắt tôi. Vốn là một phóng viên, cô ấy phải phản ứng nhanh nhẹn, ăn nói khéo léo trong mọi tình huống mới đúng. Lúc này lại trông lúng túng khó xử, liếm môi nghĩ nát óc tìm đề tài, “May mà không nghiêm trọng”.

“Ừ”. Tôi hờ hững đáp lại.

Đoán được tôi không có ý định mở lời trước, cuối cùng Đào Diệp Na ngước mắt nhìn vào mắt tôi, đôi mắt đen láy soi rõ hình bóng tôi, khẽ mím môi nói: “Tôi nghe anh Tần nói...chị muốn gặp tôi à?”

Tôi gật nhẹ đầu, hé môi thốt ra cái tên kia: “Tần Lâm”.

Thân thể Đào Diệp Na khựng lại rõ rệt.

Phản ứng như thế đã xác nhận suy đoán của tôi, nhưng tôi vẫn chậm chạp tiếp tục: “Ban đầu tên cô là Tần Lâm, nối với tên anh cô có nghĩa là ‘rừng rậm’”.

“Gì cơ?” Đào Diệp Na cố gắng ra vẻ khó hiểu, nhưng không biết phản ứng đầu tiên đã bán đứng nội tâm mình rồi.

“Lúc mất tích cô đã năm tuổi…” Tôi xem câu hỏi ngược của cô ấy như gió thoảng qua tai, chớp chớp mắt, lặp lại lời Tần Sâm từng nói, “...không thể nào hoàn toàn quên mất anh cô”.

Đây cũng là nguyên nhân Tần Sâm vẫn không từ bỏ tìm kiếm. Chỉ cần cô ấy còn sống...chỉ cần khôn xảy ra chuyện bất trắc, chắc chắn sâu trong ký ức cô ấy vẫn có bóng hình người anh trai là anh. Cô ấy cũng sẽ giống như anh, mong đợi gặp lại người thân duy nhất của mình. Anh không thể khiến cô ấy thất vọng, lại càng không muốn để cô ấy tuyệt vọng.

Dĩ nhiên Đào Diệp Na không biết những thứ này. Nếu không cô ấy sẽ không nhẫn tâm giữ kín bí mật thân phận với Tần Sâm như thế.

“Tôi không hiểu ý chị là gì.” Dù bị buộc đến mức này, cô ấy chỉ lắc đầu, giả ngốc trước mặt tôi.

Thấy vậy, tôi bỗng cảm thấy mệt nhoài. Cảm giác mỏi mệt trước nay chưa từng có như gió lốc cuốn phăng đầu óc tôi. Lý trí ôi chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài hơi tàn trong mắt bão.

“Cô không nói với anh ấy hẳn là có nguyên nhân của mình. Không sao, tôi sẽ không tự tiện nói cho anh ấy biết.” Tôi đành thở dài vu vơ, khép kín đôi mắt, không nhìn mặt cô ấy nữa, “Nhưng đừng để anh ấy đợi quá lâu, mấy năm qua anh ấy đã sống rất mệt mỏi rồi”.

Đào Diệp Na lặng thinh chốc lát.

“Có phải chị không…” Lúc cất lời lại, giọng cô ấy run run, chỉ nói được một nửa lại im bặt, lời nói đã không còn mạch lạc, “Tôi tưởng chị…”.

“Tôi không biết. Có điều chuyện này không quan trọng.” Đoán được cô ấy muốn nói gì, tôi lên tiếng ngắt lời, mở mắt ra nhìn vào mắt cô ấy. Lần đầu tiên tôi phát hiện, đôi mắt của anh em họ thật sự rất giống nhau, “To lose a child is to lose a piece of yourself (Đánh mất một đứa bé cũng như thể đánh mất một phần trong ta). Đây là câu nói của viện trưởng viện nhi đồng St.Mary đã nói. Bất kể mất đi phần nào, chúng ta đều không còn nguyên vẹn”.

Mắt Đào Diệp Na đã hoen đỏ, da thịt trên khuôn mặt cũng rung động.

“Nhưng chị đã…” Cô ấy không tài nào hiểu được, hé môi, hồi lâu sau mới thốt được âm thanh từ cổ họng “...đã có đứa con thứ hai rồi…”

“Không giống.” Lúc tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy, phát giác ra mình đã cau mày, họng nóng ran, vô cùng phiền muộn, “Chuyện này khác, cô Đào”.

“Tôi sẽ không...tố cáo việc này cho bất cứ ai.” Đào Diệp Na vẫn thử tranh thủ, “Ngoại trừ ba người chúng ta, sẽ không có người thứ tư biết được… “Thậm chí cô ấy bắt đầu vụng về bày kế hoạch, “Hai anh chị có thể dọn nhà lần nữa...đến nơi không ai tìm được...Anh chị có thể bắt đầu lại…”.

“Tôi buồn ngủ rồi.” Tôi chán chường không muốn tiếp tục đề tài này nữa, phiền muộn nhắm mắt lại ngắt lời để cô ấy hiểu tôi đã thấy mất kiên nhẫn, “Để tôi nghỉ ngơi một chút”.

Cuối cùng cô ấy đã im lặng.

Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng ghế di chuyển, tôi biết Đào Diệp Na đã rời khỏi phòng bệnh. Từ đầu đến cuối tôi không hề mở mắt ra, tôi không muốn để nước mắt rơi xuống.

Tôi nhớ hôm ấy đã hỏi ngược lại Tần Sâm, có thêm một đứa con liệu có thể đền bù nuối tiếc hay không. Anh nói không thể. Tôi mới hiểu được, thật ra bắt đầu từ ngày đó, chỉ có anh hiểu mỗi giây mỗi phút tôi sống trên đời này, mỗi một chút hạnh phúc và vui vẻ đều là phản bội đứa con kia. Huống chi lại có thêm một đứa con nữa!

Cõi đời này không ai yêu nó hơn tôi, cũng không có ai nợ nó nhiều hơn tôi. Bởi vì tội lỗi này mà tôi đau khổ cùng cực, tội lỗi này chỉ có thể đền bằng mạng sống mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment