Đám người này đang làm gì thế này?
Chẳng mấy mà tiến công, Văn Hàn càng ngày càng không kiên nhẫn.
Tuy Văn Hàn không muốn hạ sát thủ với những người này, nhưng cũng không dạng mặc người công kích.
Nhóm lãnh đạo đứng từ xa nhìn cảnh chém giết, tất cả đều toát mồ hôi lạnh.
Hiện tại bọn họ đúng là loạn trong giặc ngoài.
“Nhanh chóng dồn lực lượng tập trung đánh tang bên ngoài, nơi này dùng bom đi.” Một trong số kẻ cầm đầu trầm tư một lát, chậm rãi nói.
“Thật sự phải dùng bom?” Nhị Bả Thủ nghe xong có phần không nỡ, nhíu nhíu mày. Nhìn dị năng giả đằng xa còn đang chiến đấu với tang thi vương, Nhị Bả Thủ chỉ có thể yên lặng thở dài một hơi.
“Hành động đi.” Nói xong hắn xoay người sang chỗ khác.
Lực sát thương của bom rất lớn, phạm vi cũng rất lớn, nếu bọn họ kích nổ như vậy những dị năng giả đang chiến đấu kia đảm bảo sẽ chết.
Văn Hàn trong lòng càng ngày càng không kiên nhẫn.
Văn Hàn đằng ngẩng đầu nhìn về một hướng, cũng không quản người khác công kích.
Đó là…?
Đó là!!!
Đồng tử không khỏi mở lớn, Văn Hàn lục lại trí nhớ một số tin tức. Thứ kia không đủ để phá hủy thân thể hắn, nhưng hắn dính phải đảm bảo sẽ bị thương tổn.
Đám người đó!
Không thể tha thứ!
Tuy Văn Hàn nhìn thấy nhưng vẫn tránh không kịp.
Ngay sau đó nhóm lãnh đạo nhìn cột khói xa xa, trong lòng toát ra cảm giác vui sướng. Đã giải quyết xong, tuy phải hy sinh một số dị năng giả nhưng rất đáng giá.
Các dị năng giả đang hăng say chiến đấu chỉ cảm thấy bầu không khí loãng đi, sau đó cái gì cũng không biết.
Văn Hàn né tránh không kịp nhưng vẫn không có ý định tiến vào không gian, nếu hắn vào không gian chẳng may lan sang sủng vật, điều này không được phép phát sinh.
Khi nhóm lãnh đạo đang đứng chờ dư chấn qua đi, có một thiếu niên bỗng nhiên đứng sau lưng bọn họ.
“Đến chậm.” Thiếu niên có chút thương cảm thấp giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nhóm người trước mặt.
Thiếu niên thanh âm tuy rất nhỏ nhưng những người khác vẫn có thể nghe thấy.
Bọn họ xoay người lại nhìn, thấy thiếu niên bộ dáng bi thương.
Ai vậy? Người này đến cạnh bọn họ từ khi nào? Tại sao bọn họ lại không hề biết!
Trong lòng rất nhiều nghi vấn nhưng không một ai mở miệng hỏi, bọn họ chỉ nhìn thiếu niên đầy cảnh giác.
“Ha ha, không có việc gì là tốt rồi.” Thiếu niên lầm bầm lầu bầu tựa như hoàn toàn không thấy những kẻ phía trước mình, một mình tự hỏi tự đáp.
“Những kẻ này vẫn là không thể buông tha. Tuy ta từng là nhân loại, nhưng bọn người này thực là chán ghét.” Thiếu niên nói xong câu đó thì nhìn nhóm dị năng giả mỉm cười ngọt ngào.
Nhóm dị năng giả định nói gì đó, bỗng nhiên phát hiện bọn họ bị bao vây, là bị tang thi bao vây.
Thiếu niên chính là kẻ khống chế tang thi, lúc chưa nói chuyện được cậu đã có thể đồng thời khống chế rất nhiều tang thi một lúc huống chi hiện tại?
Thời điểm nhóm lãnh đạo bị tang thi vây quanh vẫn không phát hiện, không phải chỉ là tang thi thôi sao, cũng không cường hãn như tang thi vương vừa rôi, sợ cái gì chứ, dị năng giả ở đây cũng không phải là ăn chay.
Thiếu niên nhảy mấy cái đã đến được chỗ Văn Hàn vừa đứng, cậu ngồi xổm xuống chậm rãi tìm thứ gì đó.
Vừa rồi cậu vốn tưởng đại ca đã chết, đến khi thu được sóng âm đại ca phát ra mới biết hắn chỉ bị thương nhẹ, không có gì nghiêm trọng.
Thiếu niên ở trước mặt mọi người tìm kiếm Văn Hàn. Thủ hạ của cậu thì nhìn đám người chảy cả nước miếng.
Bên cạnh thiếu niên chỉ có bốn tang thi, bốn tang thi này xem như là tiểu đệ của cậu, còn lại đều là mới thu nhận, tuy rằng khống chế được nhưng năng lực quá kém.
Nhóm lãnh đạo không ngờ được bọn họ vừa giải quyết một con tang thi vương liền toát ra thêm một con nữa.
Tốc độ của thiếu niên làm bọn họ liên tưởng đến Văn Hàn.
Nhìn tang thi vây quanh bốn phía, bọn họ không biết căn cứ có phải đã bị công phá hay không, đến bản thân bọn họ bây giờ còn khó bảo toàn.
Thiếu niên mang theo bốn tiểu đệ tuy không có trí tuệ, nhưng tuyệt đối nghe lời.
Thiếu niên sai bọn chúng giết đám người này, bọn chúng tuyệt đối sẽ không lưu lại một hơi thở.
Bên kia tiếng kêu thảm thiết dạng gì cũng có, bên này thiếu niên vẫn như cũ tìm kiếm Văn Hàn.
“A, tìm, thấy, rồi.” Thiếu niên tuy có thể nói nói nhưng không thể nói mấy từ phức tạp, nói nhiều hơn liền lắp bắp.
Thiếu niên cố gắng gạt đống thi thể ra, thấy được cẳng chân có vẻ như của Văn Hàn thì vui vẻ hoan hô một tiếng. Sau đó cậu cầm lấy chân Văn Hàn kéo ra ngoài. Không có biện pháp, Văn Hàn bị đống thi thể đè lên, hắn hiện tại khí lực không nhiều.
“Oa! Ra rồi, đến đây.” Thiếu niên một tay kéo chân Văn Hàn, một tay lau mồ hôi trên đầu, cái này vốn không tồn tại.
Nhìn Văn Hàn ánh mắt có điểm hung ác, thiếu niên vội vàng buông chân Văn Hàn ra.
Ach, cái này… vừa rồi quên buông ra. Ha ha.
Văn Hàn đứng lên, cũng không để ý hành động vừa rồi của thiếu niên, chỉ nhìn nhóm lãnh đạo đang ngây ngốc một chỗ.
Nơi này đã không còn người sống.
“Ồ, nhanh thật.” Thiếu niên nhìn theo tầm nhìn của Văn Hàn, kinh hô một tiếng, xem ra tiểu đệ nhà hắn rất là chịu khó. Lần sau thưởng cho bọn chúng ăn rau cải.
“Cám ơn.” Văn Hàn gật gật đầu với thiếu niên, vừa nãy khi bom nổ hắn nhận được sóng âm của thiếu niên nên mới không trốn đi. Hắn rất muốn thử xem thân thể mình cường ngạnh cỡ nào.
“Nha, chúng ta đi thôi.” Thiếu niên không thèm để ý đến đám tang thi tiểu đệ vừa mới thu nạp, cậu triệu hồi tứ chích xong liền đi theo phía sau Văn Hàn.
“Ngươi muốn đi theo ta?” Văn Hàn chớp mắt nhìn thiếu niên.
“Vâng, đại ca.” Thiếu niên đáp lại Văn Hàn bằng khuôn mặt cười toe toét.
“Có thể.” Văn Hàn gật gật đầu, rời đi.