Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 90

Thiếu niên là tang thi không thể nói chuyện ngày trước tang thi huynh gặp.

Cậu hôm nay vừa biết nói xong liền đi tìm Văn Hàn. Cậu trước đó cũng có tính toán, nếu nhận định Văn Hàn là đại ca, vậy là có thể đi theo hắn đúng không?

Mặc dù da mặt cậu hơi dày nhưng cậu cũng biết dùng vũ lực nha, cho dù không bằng người ta thì cậu còn có bốn tiểu đệ cao lớn nữa mà.

———-

“Ha ha.” Ngụy Minh nhìn cổng cười khổ hai tiếng. Aiz, không biết khi nào mới được thả ra.

Khi ấy nên nghe Khương Sinh rời khỏi căn cứ, nếu không phải tại mình vì lưu luyến muốn ở lại một hồi thì đã không liên lụy đến nhiều người như vậy.

Nhìn nhìn tổ đội của Khương Sinh, còn cả đồng đội mình nữa, Ngụy minh hối hận thở dài. “Aiz!”

“Lão đại đừng thở dài nữa, chắc không sao đâu.” Lâm Nham nói xong lại cúi đầu.

Lời này ai mà tin chứ. Mặc kệ Văn Hàn có phải tang thi hay không, căn cứ vẫn phán định hắn là tang thi. Bọn họ hoặc là kết thân với Văn Hàn, hoặc là giống mọi người đối địch sao?

Có lẽ chẳng mấy mà bị giết.

“Sao mà không có việc gì được, chuyện của Văn Hàn náo loạn như vậy, không có khả năng là không xảy ra việc gì.” Ngụy Minh lại thở dài, “Đúng rồi, Lâm Nham này, Văn Hàn là… người thế nào?”

Đối với chuyện Văn Hàn đột nhiên biến thành tang thi, mặc dù chưa được xác nhận, Ngụy Minh vẫn rất nghi hoặc.

“Tôi không biết, ít nhất tôi chưa từng phát hiện Văn Hàn là tang thi có cơ thể, tư duy như nhân loại.” Nhún nhún vai, Lâm Nham hắn cũng chẳng hiểu ra làm sao.

Văn Hàn cậu rốt cuộc có phải tang thi không? Hắn không thích nói chuyện, nhưng nương theo hành vi động tác có thể nhận ra Văn Hàn đã từng nhập ngũ.

Về phần có phải tang thi hay không, thật sự là không xác định được, ở cạnh Văn Hàn hắn không có cảm giác Văn Hàn muốn ăn thịt người.

Có lẽ tại hắn quá mức qua loa nên mới không phát hiện?

“Lâm Nham, tôi cảm thấy không đúng lắm, tuy Văn Hàn ít nói nhưng hắn thật sự không có khả năng là tang thi, hắn giết tang thi so với chúng ta còn nhiều hơn ấy.” Nghiêm Lâm chậm mon men đến gần Lâm Nham.

“Tôi cũng biết là vậy, cho dù Văn Hàn là tang thi, vậy cũng là nuôi trong nhà.”

Ngụy Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Nham.

Nuôi trong nhà?

Giống như mấy con chó mèo gì đó mà nuôi trong nhà?

Cùng chung một trạng thái còn có Khương Sinh và mắt kính. Hai người nhìn Lâm Nham một cách kì dị.

Nuôi tang thi trong nhà? Vì sao lại nghe không được tự nhiên như vậy.

“Chính là nuôi trong nhà.” Nhìn những người khác ánh mắt kỳ quái, Lâm Nham buông tay. “Chỉ cần Tiêu Văn nói gì cũng đều đúng, Tiêu Văn kêu làm cái gì thì làm cái đó, hết thảy đều lấy Tiêu Văn làm tiêu chuẩn. Chỉ cần chúng ta có chút hành động xúc phạm tới Tiêu Văn đều bị Văn Hàn ném văng ra.”

Nói tới đây Lâm Nham nhìn thoáng qua mắt kính. “Ví dụ như mắt kính, lần đó mắt kính định hù dọa Tiêu Văn, kết quả còn chưa kịp hành động đã bị Văn Hàn ném đi rồi.”

“Ha ha.” Mắt kính đẩy gọng kính cười trừ, loại chuyện bị ném văng ra này thật sự không phải chuyện quang vinh gì.

Nhìn vẻ mặt hắn là biết tính chân thật thế nào.

“Nuôi trong nhà?”

“Không xong!” Ngụy Minh đứng bật dậy.

Sau đó đi vòng vòng.

Lâm Nham suy nghĩ một chút, cũng đứng lên.

Đúng vậy, nuôi trong nhà. Bình thường chính là Văn Hàn không cho phép ai hù dọa Tiêu Văn, bây giờ Tiêu Văn bị bắt cóc, hậu quả —— thật sự rất trầm trọng rồi.

Toàn bộ mọi người sau khi có phản ứng, không gian nhất thời lặng ngắt như tờ.

“Tôi đã hiểu vì sao lúc đầu Văn Hàn luôn có loại trạng thái áp lực kia rồi, là vì sự an toàn của Tiêu Văn, bằng không toàn bộ căn cứ đều bị hắn giết một lần.” Cười khổ, Lâm Nham không biết bản thân bây giờ còn có thể có biểu tình gì.

“Đúng vậy, kỳ thật lúc đầu Văn Hàn không bạo phát đã là tận lực khống chế lắm rồi đúng không.” Khương Sinh bất đắc dĩ lắc đầu.

Những người khác bị nhốt tại các nơi khác nhau, mấy người bọn họ thì bị nhốt ở chỗ này. Có khi nào do bọn họ qua lại gần nhất với Văn Hàn?

“Nhưng tôi vẫn không rõ vì sao Tiêu Văn bị bắt cóc?” Lâm Nham đi tới đi lui, ôm cánh tay.

“Có lẽ để áp chế Văn Hàn?” Nghiêm Lâm suy nghĩ một hồi, hắn chỉ có thể nghĩ ra lý do này, bởi vì hắn luôn không giỏi đoán mò.

“Này không có khả năng, nếu để áp chế không nhất thiết phải bắt Tiêu Văn.” Lâm Nham vuốt cằm, cảm thấy rất phi lý.

“Vậy thì vì cái gì? Hay là Tiêu Văn đã đắc tội với người nào?”

“Cũng không có khả năng.” Lâm Nham lắc đầu.”Ban đầu chúng ta Tiêu Văn, hai người họ đi cùng hội Trương Băng, Trương Băng đã sớm rời khỏi căn cứ, hơn nữa theo như tôi biết bọn họ cũng chỉ là nửa đường gặp gỡ, không có khúc mắc gì. Quan hệ của bọn họ có thể nói là rất tốt.”

“Nghe nói Tiêu Văn cùng Văn Hàn vừa mới từ trong núi đi ra, có khi nào kẻ thù của hai người đó đã phát hiện ra, mà sau khi đến căn cứ luôn cùng một chỗ với chúng ta. Lúc không ở cùng là khi hai người đó đi ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn họ hoàn toàn không cơ hội đắc tội với người khác.”

“Vậy rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà viện nghiên cứu lại bắt cóc Tiêu Văn?” Nghiêm Lâm cảm thấy tế bào não của mình hình như không đủ dùng, nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.

“Có lẽ là vì tang thi?” Khương Sinh đột nhiên nghĩ tới một lý do, một lý do thực vớ vẩn.

“Tang thi?” Lâm Nham mở to hai mắt, sau đó liền ngẩn người.

“Cậu nghĩ tới cái gì thì nói đi, nơi này chắc không có ai, bởi vì chúng ta trốn không thoát được.” Ngụy Minh nhìn nhìn cửa ra vào.

Nơi này cơ bản là thiết kế dành cho dị năng giả. Trừ phi mở cửa từ bên ngoài, bằng không đừng hòng đi ra.

“Tang thi, nhân loại, Tiêu Văn, nghiên cứu, bắt, nuôi trong nhà.” Lâm Nham sửa sang lại manh mối trong đầu.

“Chẳng lẽ bởi vì Văn Hàn là tang thi cho nên kinh động đến người của viện nghiên cứu? Viện nghiên cứu để bắt được Văn Hàn trước hết bắt Tiêu Văn, dùng Tiêu Văn để uy hiếp Văn Hàn?” Ngụy Minh cau mày, trong lòng không bình tĩnh. Nếu thật sự là như vậy, không biết rốt cuộc kết quả sẽ thế nào.

Văn Hàn cường hãn, bọn họ biết, Tiêu Văn có khả năng trong tay những người này, Văn Hàn lại đơn thương độc mã, kết quả thế nào khó mà đoán.

“Có lẽ.” Lâm Nham không biết nói gì nữa, hắn chỉ biết cười khổ.

“Chúng ta có nên trốn ra ngoài không?” Khương Sinh nhìn cửa ra vào, trong mắt tràn đầy kiên nghị.

Nếu phỏng đoán là chính xác, bọn họ có khả năng sẽ bị vứt bỏ bởi vì dưới góc nhìn của viện nghiên cứu, bọn họ chỉ là một cái, không đúng, là hai đội ngũ dị năng giả mà thôi, nhóm lãnh đạp sẽ không vì bọn họ mà động thủ với viện nghiên cứu.

Bọn họ phải tự cứu lấy mình, trước tiên phải ra khỏi căn phòng này đã.

“Mấy người ai có biện pháp mở cái cửa này không?” Khương Sinh kiểm tra thật lâu vẫn không nhìn ra huyền cơ gì, chỉ có thể quay lại hỏi mấy người đằng sau.

Đồng loạt lắc đầu, đánh nhau thì bọn họ biết chứ mở cửa thì không.

“Dùng vũ lực không được sao?” Lâm Nham xem xét đánh giá cả người Nghiêm Lâm, sau đó lại xem xét ván cửa. Không biết có thể tông cửa xông ra không nhỉ?

“Vô dụng thôi.” Nhìn vẻ mặt Lâm Nham, Khương Sinh nói tiếp. “Cửa này chỉ có thể cho nổ tung hoặc là mở từ bên ngoài.”

“Bên trong không thể mở sao?” Nghiêm Lâm nghiêng nghiêng đầu.

“Không thể.”

Nghiêm Lâm đi lên, cầm lấy tay nắm cửa, dùng sức lôi kéo…

Cửa —— mở.

Trừ Nghiêm Lâm, những người khác khóe miệng đều run rẩy.

Đơn giản như vậy, mở cái là ra, bọn họ lo sợ cái gì không biết?

“Ông bạn già. Ha ha, thật bất ngờ?” người đứng ngoài cửa nhìn đám người Ngụy Minh ngây ngốc, mừng rỡ.

“Lão Trương!” Ngụy Minh nhìn thấy người bên ngoài thì trực tiếp tiến lên ôm lấy, sau đó vỗ hai cái. “Lão Trương này tôi còn tưởng ông đã đi rồi chứ, sao lại quay về đây?”

Gặp lão Trương, Ngụy Minh cảm thấy rất ngoài ý muốn, lúc trước lão Trương đột nhiên bặt vô âm tín, ông tìm khắp không thấy, nếu lão Trương không báo tin đã rời đi có khi ông còn đốt cho lão Trương không ít vàng mã.

“A, xem ông kìa, bộ dạng gì thế này.” Lão Trương vội vàng thoát khỏi ôm ấp của Ngụy Minh, sau đó xoa xoa lưng mình, có cần dùng khí lực lớn như vậy không, ông già rồi chịu không nổi giày vò đâu.

Nhìn Ngụy Minh bộ dáng chật vật, lão Trương lấy làm kỳ quái, ông vừa mới về cái gì cũng không biết, chỉ nhận được tin đội của Ngụy Minh bị nhốt, nguyên nhân cụ thể thế nào những người đó ấp úng không nói.

Không nói vậy ông trực tiếp tìm tới hỏi là được chứ gì.

“Đi ra ngoài rồi nói, hiện tại không có thời gian nói.” Ngụy Minh lôi kéo lão Trương đi ra ngoài, rất gấp.

“Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?” Nhìn Ngụy Minh hiếm khi nghiêm túc như vậy, lão Trương ý thức được chuyện lần này không thể khái quát bằng hai chữ ‘nghiêm trọng’.

Theo phía sau Ngụy Minh, lão Trương vừa đi vừa hỏi.

“Đúng rồi, lúc ông đến thấy tình hình bên ngoài thế nào rồi.” Ngụy Minh hiện tại mới nhớ ra lão Trương là từ bên ngoài trở về, như vậy lão Trương sẽ biết tất cả tình huống bên ngoài.

“Bên ngoài? Không có gì, chỉ có cảnh tượng sau khi tang thi công thành như mọi khi.” Lão Trương đối với câu hỏi Ngụy Minh lấy làm kỳ quái.

“Bây giờ là lúc nào?” Không đúng, trước khi bọn họ rút về căn cứ tang thi còn đang vây thành, ở bên trong ông còn nghe loáng thoáng có người nói cái gì mà tang thi công thành, sao mà như không có chuyện gì xảy ra vậy.

“Chạng vạng.” Lão Trương không biết thời gian chính xác, ngẩng đầu thấy mặt trời lặn phía tây…

“Lâu như vậy.” Nguyên lai bọn họ ngây người ở đây lâu như vậy.

“Lão Trương nghe tôi nói, đi thu thập này nọ lập tức rời khỏi nơi này.” Không thích hợp lắm, lão Trương cứ như vậy nghênh ngang tới đón bọn họ, cư nhiên không ai ngăn cản? Đám người ở căn cứ này cũng không phải loại hiền lành gì, không có khả năng sẽ buông tha cho bọn họ, vì giữ bí mật đồng thời răn đe người khác.

Nhưng cái gì cũng chưa phát sinh, chứng minh đám người đó đã chết.

Không thể ngây người ở căn cứ này nữa.

Dù sao những người ông coi trọng đều đi hết rồi.

“Được, nhưng ông phải cho tôi một lời giải thích. Đúng rồi, ông có kế hoạch gì không?” Lão Trương sảng khoái đáp ứng.

“Không có, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.” Ngụy Minh mang theo đám người Lâm Nham chạy trốn thật xa.

“Chúng ta cùng đi đi, may mà tôi đã tìm được một nơi khá tốt.” Lão Trương nhìn Ngụy Minh đắc ý cười.

“Đi, chúng ta cần sửa soạn một chút, tranh thủ không lưu lại một thứ gì.”

“Đúng.” Đối với lời nói của lão Trương, mọi người mím môi cười.
Bình Luận (0)
Comment