Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 200

Lúc này phiền muộn nhất chớ quá Vệ thiếu chủ của Khí Linh Sơn, vốn đã trốn ra khỏi ma sương, nhưng lại đột nhiên bị một lão ma phát rồ đuổi theo không bỏ, nguyên nhân bởi linh căn của gã chính là thủy linh căn cực phẩm, lão ma này còn công nhiên kêu to sẽ đoạt xá gã. Thủy linh căn đơn hệ của Vệ thiếu chủ luôn luôn là tiền vốn tự ngạo của gã, nói không khoa trương, chứ cho dù là tu sĩ Kim Đan khi gặp gã cũng phải tất cung tất kính.

Dù sao gã chính là cháu ruột của lão tổ Khí Linh Sơn, có lượng lớn đan dược cung cấp để tiến cấp, lại là tư chất thuộc tính đơn linh căn vô cùng tốt, cho dù là tu vi Nguyên Anh thì ngày sau cũng có thể lên đến được, tiềm lực cực lớn ai lại dám xem thường, lại không ngờ có một ngày cũng vì linh căn này mà chọc phải tai hoạ. Nếu ở tu tiên giới dựa vào thực lực của lão tổ, gã đương nhiên không sợ, nhưng ở Thất Sát Chi Địa này, kêu trời không thấu, kêu đất không linh, tu vi cao nhất cũng đều là một số tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nếu bị cuốn lấy vậy chỉ có một con đường chết.

Cũng may trước khi tiến vào Thất Sát Chi Địa, lão tổ đã cho gã hai món pháp bảo, một món trong đó là pháp bảo phi hành, tốc độ cực nhanh, bất quá tốc độ của lão ma kia còn nhanh hơn, bấy giờ sự chênh lệch giữa đôi bên từ từ bị kéo gần, đúng lúc này vừa vặn thấy phía trước có mấy tu sĩ, dưới tình thế cấp bách, Vệ thiếu chủ chuyển phương hướng, phóng về phía mấy người đó, thầm nghĩ mấy người này chí ít có thể trợ giúp gã kéo dài một đoạn thời gian.

Mà lúc này buồn bực hơn cả Vệ thiếu chủ không ai khác ngoài Trần Hạc, y mới bày trận pháp, vốn tưởng rằng có thể thả lỏng một hơi, ở đây mặc cho số phận chờ đợi được truyền tống ra trước khi toàn bộ Thất Sát Chi Địa bị ma sương bao phủ, nhưng chưa đợi y hòa hoãn lại, đã thấy Vệ thiếu chủ với mấy tu sĩ Khí Linh Sơn Thần Thú Các xông đến phía bọn họ, không cần nghĩ cũng biết bọn họ cố ý như thế, nhưng lúc này lại không kịp phản ứng nhiều.

Bởi vì tốc độ của bọn họ quá nhanh, trong nháy mắt đã xông đến, trong đó có một người tốc độ tương đối chậm, đã bị lão ma kia khoét mất tim phổi, Trần Hạc thấy thế sắc mặt đại biến, chỉ kịp đứng lên dùng ra hai thanh pháp khí Nguyên Thần vàng óng ánh vờn quanh trước người, trận pháp mà y bày ban nãy chỉ có thể tạo được tác dụng chống đỡ với ma vật, lại không cách nào ngăn cản tu sĩ. Ngoại trừ Vu Liệt, ba tu sĩ khác vốn ở tại chỗ thấy thế đều quá sợ hãi, nhao nhao dùng ra pháp khí không chút do dự chạy tứ tán.

Đúng lúc này, mấy ma vật màu đen xông tới, đột nhiên như tông vào một tấm màng màu vàng đất trong suốt, trong nháy mắt bị cản lại, đồng thời va chạm vào đều phát ra tiếng rống thê lương, tức khắc sương đen toàn thân giống như bị chưng khô, bốc lên lượng lớn khói đen, có mấy ma vật may mắn đào thoát được khỏi nơi này, tầng màng màu vàng trong suốt đó mới biến mất vô tung.

Một màn này khiến Vạn Khô Lão Ma với hình dạng tảng lớn sương đen theo sát sau đó dừng lại. Từ khi Hố Vạn Ma được mở ra, không biết từ đó đã có bao nhiêu ma vật thoát ra, nhỏ có bằng bàn tay, lớn thì như một tảng mây, những ma vật này đều không có thực thể, bọn chúng tương tự nguyên thần của con người, ma sương càng lớn càng dày đặc thì thực lực càng cao, mà toàn bộ sương đen của Vạn Khô Lão Ma đủ để bao trùm hơn hai trượng, ma khí có thể nói là cực kỳ cường thịnh.

Trần Hạc không cách nào phỏng đoán được thực lực của ma này, nhưng từ việc những ma vật khác không dám dễ dàng tới gần, cộng thêm diện tích lớn khói đen ma sương ăn mòn một số cổ thụ xung quanh héo rũ, thì không cần bàn cãi, ma lực này tuyệt đối không phải thứ mà những Trúc Cơ Kỳ như bọn họ có thể chống lại, nếu là thực lực không khác tu sĩ Kim Đan Kỳ bao nhiêu, mấy Trúc Cơ hậu kỳ ngược lại miễn cưỡng có thể có sức liều mạng, chẳng qua dựa vào cảm ứng của Trần Hạc, sợ rằng tu vi của nó chí ít trên Nguyên Anh.

Điểm này đủ để khiến da đầu người ta tê dại, tu vi trên Nguyên Anh ở tu tiên giới cũng lác đác không bao nhiêu, không ngờ tại Thất Sát Chi Địa này lại gặp phải một tên, đối với nhóm tu sĩ Trúc Cơ đáng thương này mà nói, thật đúng là chuyện họa vô đơn chí khổ không nói nổi. Tuy rằng nơi này là cửa sinh tạm thời của địa vực, nhưng dưới tình huống ‘thiên không thời, nhân không hòa’, cửa sinh cũng sẽ trở thành đường chết, nếu như trước đây không tìm cửa sinh này, đối với sự khuếch tán của ma sương, mấy người còn có thể chạy tứ tán mọi nơi sống tạm nhất thời, nhưng Trần Hạc đoán chắc được phương vị lại không tính chuẩn được vận mệnh, cuối cùng tông phải mũi súng, hiện tại cửa sinh đã tuyệt, thoáng làm không tốt, sẽ chỉ chết nhanh hơn.

Tất cả phát triển dường như đều vượt qua sự dự đoán của Trần Hạc, từ khi Vạn Khô Lão Ma đi theo đến, lại có thêm mấy chục cụm ma sương, vây lấy toàn bộ đám người Trần Hạc, cho dù đám người Vệ thiếu chủ thoát được, cũng đều bị bức trở về giữa phù trận, bị toàn bộ đám ma với Vạn Khô Lão Ma bao vây, hiển nhiên Vạn Khô Lão Ma đã phát hiện chỗ quái dị của nơi đây, chủ thể vẫn không động đậy.

Sương đen như có sự sống, không ngừng đong đưa trên không trung, khi thì tròn khi thì bất quy tắc, sau một lúc lâu mới như bị rung động, kinh hãi lên tiếng: “Khí thánh liên? Nơi này tại sao lại có khí thánh liên, khí thánh liên này tới từ đâu?” Tiếp theo thấy mấy người Trần Hạc, dường như nghĩ đến điều gì, lại nói: “Hóa ra là đám Nhân tu cướp đoạt thánh liên, ha ha, nếu không có các ngươi, lúc này lão ma còn bị nhốt trong Hố Vạn Ma kia, không cách nào tự do, tính ra thì còn phải cảm tạ các ngươi, ha ha...” Kế đó chuyển giọng, “Bất quá chỉ có mấy cánh hoa đã muốn vây nhốt Vạn Khô Lão Ma ta, quả thực si tâm vọng tưởng, mau giao tu sĩ mặc áo lam kia ra đây, ta tha cho các ngươi ko chết...”

Trần Hạc nghe xong lời này, trái tim đập mãnh liệt nhất thời yên bình lại. Ma vật từ trước đến nay tàn bạo, tuyệt đốisẽ không phí miệng lưỡi kêu gào, đồng thời từ ngữ âm kinh hãi khi đối phương mới bắt đầu biết được nơi đây có khí thánh liên là biết, ma này vẫn cực độ e ngại khí thánh liên, dù sao bị trấn áp đã quá lâu, nỗi sợ hãi này đã xâm nhập cốt tủy, chỉ có mấy chục cánh hoa, cũng đã khiến nó không dám tùy tiện tiến công, mà uy hiếp bọn họ giao ra tu sĩ.

Kế đó Trần Hạc liếc nhìn Vệ thiếu chủ bị buộc quay về phù trận, lúc này Vệ thiếu chủ đã không còn trạng thái tiêu sái nhàn nhã phe phẩy quạt như hai lần trước y nhìn thấy nữa, nhất là sau khi nghe thấy lời nói của Vạn Khô Lão Ma, sự kinh sợ trên mặt thật đúng là đặc sắc tuyệt luân, Vệ thiếu chủ luôn luôn sống an nhàn sung sướng chưa từng chịu uất ức như thế, bất quá dù sao cũng là thiếu chủ một phái, đương nhiên đã thấy qua cảnh đời, rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

“Lời nói của ma vật ai dám tin? Nếu một khi để nó đoạt xá thành công, ma thể tái sinh, các ngươi cho rằng còn có mạng sao? Buồn cười! Hiện tại chỉ có thừa dịp ma này vừa mới thoát ly Hố Vạn Ma, không có thân thể, cực kỳ suy yếu, chúng ta cộng đồng chống lại ma đầu này mới còn có một đường cơ hội sống, chỉ cần kéo dài đến khi Thất Sát Chi Địa đóng, trận pháp khởi động, sẽ có thể sống trở lại tu tiên giới, đến lúc đó trở lại Khí Linh Sơn tôi nhất định kêu lão tổ trọng thưởng cho các người!”

Lời này vừa được nói xong, Trần Hạc cũng không khỏi muốn dựng thẳng ngón cái, tuy rằng căm thù Vệ thiếu chủ này tận xương tuỷ vì dẫn họa đến, nhưng giờ này khắc này, y thật đúng là không có suy nghĩ muốn giao người này ra, loại cách làm ‘đưa than vào lửa’ cho ma vật thế này, ai làm thì đó mới là cử chỉ não tàn. Dựa theo tình thế hiện giờ, đào tẩu là tuyệt đối không có hy vọng, quả thực như lời Vệ Hạo Hiên, chỉ có cùng nhau chống đỡ ma vật, dùng phù trận này kéo dài thời gian mới là biện pháp cuối cùng.

Nhưng tình hình trước mắt cực không lạc quan, đạo phù trận mà Trần Hạc bố trí đến tột cùng có thể thừa nhận mấy kích của lão ma kia, căn bản không cách nào dự liệu được. Mà đúng lúc này, sự kiên trì của Vạn Khô Lão Ma kia đã tuyên bố cạn kiệt, lão ma vật ngàn năm đương nhiên xảo trá vạn phần, lão không trực tiếp đi công kích phù trận, trái lại sử dụng ma vật nhỏ xung quanh đi vào, thậm chí bản thể phân hoá thành hơn mười luồng thăm dò uy lực của phù trận.

“Làm sao giờ Trần ca?” Vu Liệt thấy toàn bộ phù trận mà Trần Hạc bày đã bị ma vật bao vây, tình thế không ổn, không khỏi lo lắng hỏi. Trần Hạc nhìn xung quanh, kế đó chỉ những chỗ yếu cực dễ bị công phá mọi nơi, không khách khí lần lượt phân phối mấy người trong trận pháp. Nếu đã được trận pháp che chở, vậy mọi người chính là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Hiện tại đã đến lúc này, mấy người đã không còn nửa phần cáu kỉnh với sự vung tay múa chân của Trần Hạc, tức khắc dùng ra pháp khí làm theo lời y, chuẩn bị tử thủ trận này.

Phù trận này vô cùng có khả năng là nơi bảo đảm cuối cùng của bọn họ, nếu như muốn sống thì phải bảo đảm phù trận không thể bị ma vật công phá, một khi bị công phá thì cho dù nơi này có nhân số nhiều hơn gấp đôi nữa cũng không có cách xoay chuyển trời đất. Trần Hạc xoay chuyển ánh mắt, cuối cùng rơi lên người Vệ thiếu chủ, trong nháy mắt trên khuôn mặt có chút cười gượng, nói: “Vậy làm phiền thiếu chủ cùng tôi đối phó Vạn Khô Lão Ma, tuyệt không thể để công kích của lão rơi lên phù trận, nếu không chỉ sợ phù trận không chống đỡ được bao lâu.”

Vệ Hạo Hiên đương nhiên biết ý của nụ cười gượng trên mặt Trần Hạc, việc mà trước đó gã lấy mấy người Trần Hạc làm tấm mộc thì quả thực khỏi cần phải nói, người ta cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên hiểu rõ là chuyện gì, ai ngờ đến lúc này lại phải cùng nhau hợp tác, chỉ đành cười gượng hai tiếng, dời mặt đi, bất quá đồng thời lại đột nhiên cảm thấy Trần Hạc có chút quen mặt, nhưng nhất thời lại không kịp nghĩ sâu, chỉ đành cười làm lành, nói: “Hết thảy nghe theo đạo hữu an bài là được rồi.” Nói xong cũng không chờ Trần Hạc đáp lại, đã dùng ra hai món pháp bảo trừ ma thượng phẩm, dù sao nếu phù trận này bị phá, thân thể gã cũng sẽ khó giữ được, đương nhiên không dám giữ kẽ giấu điều gì.

Trần Hạc thấy thế, đồng thời hai thanh pháp khí Nguyên Thần cũng bắn ra, một kim một vàng không ngừng chớp lóe lượn quanh toàn thân, cực kỳ chói mắt. Mà Vạn Khô Lão Ma kia thấy đã lâu mà không công hạ được, tính tình sớm đã nóng nảy, nghĩ đến việc lão bị Nhân tu vây nhốt hơn nghìn năm ở Hố Vạn Ma, vừa thoát ra mà ngay cả mấy mao đầu tiểu tử Trúc Cơ cũng xử không xong, thật sự là tổn hại đại danh của Vạn Khô Lão Ma lão, huống hồ lão đã hiểu thấu khí thánh liên nơi này, so sánh với linh liên cửu phẩm vây nhốt ở Hố Vạn Ma, chẳng qua chỉ là một hai phần mười mà thôi, tuyệt đối không đủ để gây sợ hãi.

Rốt cuộc nhận thức được điều đó, toàn thân tức khắc phình ra, ma khí màu đen phóng lên trời, cây cỏ xung quanh bị ma khí ảnh hưởng, trong nháy mắt đã từ xanh biến thành đen, cuối cùng triệt để hóa thành tro bụi, một vùng cổ thụ dày đặc tức khắc héo rũ một mảng, quả nhiên không hổ là Vạn Khô Lão Ma, dùng việc hấp thụ sinh mệnh lực xung quanh để hóa thành ma khí tiến hành công kích, không hao tổn một phân một hào, uy lực lại chỉ lớn không nhỏ.

Ngay trong nháy mắt đó, Trần Hạc cảm giác được mãnh liệt rằng linh khí ở toàn bộ không gian ngoài phù trận dường như bị hút rỗng, áp súc chặt lại với nhau, ‘da không còn thì lông cũng chẳng có chỗ để bám’, rốt cuộc nhận thức được điểm này, Trần Hạc bất chấp chuyện khác, rót hơn phân nửa nguyên khí toàn thân vào hai thanh pháp khí Nguyên Thần, không chút do dự vung về phía Vạn Khô Lão Ma.

Cả thanh Trần Hoàng Kiếm trướng lớn mấy lần, chống đỡ ở bên ngoài trận pháp, mà Mạch Kim Kiếm thì trong nháy mắt hóa thành một trận mưa kiếm. Còn chưa mở ra, công kích của lão ma xông lên trời như đám mây hình nấm, kế đó lại đột nhiên đè xuống, không tiếng động xông về phía toàn bộ phù trận. Trần Hạc chợt cảm thấy cái loại cảm giác áp bách như trời sập dồn ép trực tiếp lên nguyên thần của y, dưới dạng áp bách này, y không cách nào nhúc nhích, thậm chí chỉ có thể khom lưng mà không cách nào đứng thẳng, đây không chỉ là áp bách trên thân thể, mà là nguyên thần, áp bách lên thần thức tu vi, như con kiến so với đại thụ, cảm giác vô lực không cách nào lay động.

Trần Hạc khẽ cúi thấp đầu, ánh mắt trừng chằm chằm phía trước, toàn bộ đường nhìn đều bị ma khí bao phủ, trong nháy mắt từ ban ngày thành ban đêm, như bị mực nước nhuộm toàn bộ đường nhìn. Tu vi có thể so với tu sĩ trên Nguyên Anh Kỳ hóa ra khủng bố như thế, loại chênh lệch thực lực không cách nào vượt qua này, căn bản không phải thứ mà Trúc Cơ Kỳ như bọn họ có thể chống lại, có thể nói đối phương chỉ cần vươn một ngón tay nhỏ là đã có thể dễ dàng bóp chết bọn họ. Loại tình cảnh tuyệt vọng này không phải lần đầu tiên Trần Hạc cảm nhận được, ngoại trừ sự chênh lệch thực lực, loại cảm giác tan vỡ trên tâm lý lại càng mãnh liệt.

Loại cảm giác sợ hãi này từ lòng bàn chân xông thẳng lên da đầu, nhưng vào lúc này, bọn họ đều không có tiền vốn để từ bỏ, bởi vì từ bỏ chẳng khác nào tử vong. Trần Hạc sau khi chết lặng, trong nháy mắt tỉnh táo lại, việc duy nhất y làm chính là nắm chặt nắm tay, đưa toàn bộ bốn thành nguyên khí còn lại trong cơ thể vào hai thanh pháp khí Nguyên Thần. Thay vì bị ma khí nuốt, chẳng bằng liều chết một trận, y tin tưởng uy lực của hai thanh pháp khí Nguyên Thần trong tay hơn so với bất cứ kẻ nào.

Đó là linh liên cửu phẩm mà y hao hết tâm thần thu thập, từ trồng đến luyện chế thành công, tốn hao vô số tâm huyết, mỗi một bước đều là y tự tay làm, chúng nó có lực trừ ma rất mạnh, chính là thánh phẩm trừ ma, cho dù thực lực của đối phương trên Nguyên Anh Kỳ thì sao, lão cũng phải bị thánh khí trừ ma khắc chế. Ai nói yếu không thể thắng mạnh, dưới một số tình huống đặc biệt, đây là điều có khả năng, một gốc linh liên cửu phẩm có thể áp chế vạn ma mấy nghìn năm, thứ dựa vào không chỉ là thực lực, trong đó cũng có căn bản vạn vật tương khắc tồn tại.

Trần Hạc tiêu hao linh khí trong cơ thể là cực kỳ nguy hiểm, bởi vì điều này đại biểu vòng công kích tiếp theo, y sẽ không còn lực đánh trả, nhưng lúc này lại không thể không làm thế. Trong bóng đêm, đột nhiên tản ra vài tia sáng chói mắt, cả thanh Trần Hoàng Kiếm đột nhiên trướng lớn thêm mấy lần, toàn thân tràn ngập bụi vàng, những ma sương màu đen kia vừa tiếp xúc đến đã tan thành tro đen, như thiêu thân lao đầu vào lửa, mà Mạch Kim Kiếm lại biến thành từng điểm ánh sao xuyên qua trong ma sương.

Tiếp theo trong tai Trần Hạc đột nhiên xuất hiện một tiếng Phật ngữ vang lên xuyên suốt đất trời: “Thu ma!” Tiếng này vừa ra, cả vùng ma sương đột nhiên biến mất vô tung như bị cuốn đi, tức khắc trước mắt lại khôi phục ánh sáng. Mấy tu sĩ còn ở trong phù trận, nhưng mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị chớp mắt ban nãy làm sợ đến mức tay chân như nhũn ra.

Trần Hạc sau khi nhanh chóng uống mấy ngụm Ô Long Tiên Tửu, thì thấy ma sương bản thể của Vạn Khô Lão Ma kia ít đi một chút, mà sắc mặt của Vệ Hạo Hiên bên cạnh cũng không thể tốt hơn Trần Hạc bao nhiêu, cũng lấy ống rượu uống ngụm linh tửu. So với hai người, Vạn Khô Lão Ma kia gần như có chút bệnh tâm thần, giọng nói lộ ra sự the thé không thể tưởng.

“Thần khí thánh liên, còn là hai thanh, Minh Phật pháp trượng của Phật Linh Tử, điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Các ngươi đến tột cùng là ai?” Thánh liên vạn năm mới có một gốc, ở thượng cổ, có thể lấy được một hạt thánh liên vạn năm cũng đã không dễ, người này vậy mà dùng mười tám hạt luyện chế hai thanh thần khí, cho dù là đại tu sĩ thượng cổ cũng không xa xỉ như thế, mà Minh Phật pháp trượng của Phật Linh Tử chính là bảo vật chí thánh của Phật gia, vậy mà lại xuất hiện ở đây.

Vệ Hạo Hiên lúc này giật mình nhìn về phía Trần Hạc, hiển nhiên gã cũng không ngờ trong tay Trần Hạc vậy mà sẽ có hai thanh thần khí thánh liên, hơn nữa đều là pháp khí Nguyên Thần, mình tuy rằng là thiếu chủ của Khí Linh Sơn, lão tổ cũng chỉ tìm cho gã một món pháp khí nguyên thần, bất quá đây cũng là chỗ hạn chế của đơn linh căn, số lượng pháp khí Nguyên Thần có thể sử dụng rất ít, nhưng thông thường ít mà tinh mạnh hơn nhiều mà tạp, hơn nữa bình thường tu sĩ hậu kỳ rất ít sẽ sử dụng hai thanh pháp khí Nguyên Thần, bởi vì nó khác với pháp khí bình thường, nguyên thần lực cần tiêu hao chênh lệch cực lớn, căn bản không phải điều mà tu sĩ hậu kỳ bình thường có thể khống chế.

Không chỉ có Vệ Hạo Hiên chấn kinh, chúng tu sĩ phía sau lại càng cảm thấy như chuyện Nghìn lẻ một đêm, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạc đều mang theo sự kính nể, tu sĩ trẻ tuổi không bắt mắt trước mắt này đây vậy mà là một nhân vật thâm tàng bất lộ, lực lượng của một người lại kháng cự được ma vật có thể so với tu sĩ Nguyên Anh, đồng thời không thương tổn một sợi tóc, điều này đủ để khiến người ta cả kinh rớt hàm, câm nín liên hồi, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ bọn họ căn bản không thể tin được.

Mà hiển nhiên Vạn Khô Lão Ma cũng tuyệt đối không ngờ đến việc này, trong nháy mắt thậm chí lão đã sản sinh sự e ngại, lui nửa trượng về phía sau, hành động này tương đương cho mấy tu sĩ đã tiêu hao cực lớn trong phù trận một thời gian thở dốc. Trần Hạc sau khi cười khổ, thậm chí vung tay đã bất chấp thương tiếc, ném ra mấy ống Ô Long Tiên Tửu, kỳ vọng bọn họ có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực, bởi vì cho dù y có thể may mắn cố kháng được một kích của lão ma, nhưng còn có kích thứ hai kích thứ ba ở phía sau, hơn nữa mỗi lần sẽ hung hiểm hơn từng lần.

Ngay khi Trần Hạc khó khăn lắm mới hồi phục được đầy nguyên khí, Vạn Khô Lão Ma kia rốt cục thẹn quá thành giận, đột nhiên bất ngờ không kịp phòng lại công kích tới phù trận. Thứ mà ma vật hận nhất chính là những thánh vật trừ ma khiến chúng nó e ngại, phàm là gặp phải một món, chúng nó đều sẽ phá hư, năm đó lão đã tự tay dùng hỏa nham thạch nóng bỏng đốt chết nướng chín mấy nhánh mầm thánh liên chưa thành hình, gặp một gốc diệt một gốc, trong một thời gian khiến thánh liên tuyệt tích ở tu tiên giới thượng cổ, tất cả Nhân tu mà trong tay có vật trừ ma, không chỉ giết chết thân thể, lại càng phải bắt lấy nguyên thần trải qua trăm năm giày vò sống không bằng chết.

Mà lúc này sau khi thấy được ba món thánh khí trừ ma, nhất là thần khí do hạt sen cửu phẩm luyện chế, nhất thời một luồng tức giận ngập trời xông thẳng lên, khối sương đen kia lần nữa phóng đại gấp mấy lần, giương nanh múa vuốt như hàng vạn hàng nghìn con quỷ hút ăn người quơ nanh vuốt, tiếp theo ‘bành’ một tiếng, toàn bộ phù trận tức khắc bị một lần công kích mãnh liệt.

Trần Hạc cho rằng Thất Tinh phù với con số ‘bảy bày’ này chí ít có thể chống đỡ được hơn mười lần công kích của ma vật, nhưng không ngờ chỉ một kích của ma này, đã chấn động tiêu mất một phần ba khí thánh liên của toàn bộ phù trận, nói cách khác toàn bộ phù trận nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được hai lần công kích nữa, hai lần, đó là một con số quá nguy hiểm, ý vị bọn họ đang tiếp cận tử vong. Đúng lúc này phía sau có một tu sĩ chửi lên tiếng: “Mẹ nó, đã qua tám tháng rồi, vì sao chúng ta không được truyền tống ra ngoài? Có phải trận pháp bị hủy rồi không?”

Một câu nói, xung quanh yên tĩnh như chết, nếu như trận pháp bởi vì sự xuất hiện của ma vật mà đình chỉ truyền tống, như vậy không hề nghi ngờ toàn bộ bọn họ sẽ phải chết ở đây. Đúng lúc này công kích của Vạn Khô Lão Ma kia lại cùng tới, lão liều mạng tiêu hao ma khí mà bản thân góp nhặt, điên cuồng công kích tới phù trận, thế tất phải đưa Nhân tu có thần khí thánh liên vào chỗ chết.

Trái tim Trần Hạc đã chìm tới chỗ thấp nhất, nhưng vẫn vung tay lên đón hai món pháp khí Nguyên Thần xuống. Trần Hoàng Kiếm không hổ là pháp khí Nguyên Thần thuộc tính thổ phòng ngự cao, ngay cả bụi cát vàng toàn thân nó cũng có tác dụng xua tan những ma khí kia. Mà Mạch Kim Kiếm thì có thể tự phân giải hóa thành sao băng đầy trời, lần lượt hóa giải toàn bộ công kích của Vạn Khô Lão Ma, cộng thêm một tiếng phật hiệu Minh Phật pháp trượng của Vệ Hạo Hiên, toàn bộ công kích bị phân giải tức khắc tiêu tán không còn.

Nhưng điều này cũng có nghĩa nguyên khí của bọn họ đã hao sạch lần nữa, mà uống linh tửu thì một lần nhiều nhất chỉ có thể khôi phục được năm sáu phần. Vạn Khô Lão Ma kia dường như cũng nhìn thấu điểm này, bắt đầu điên cuồng liên kích, muốn trong một lần đập tan phù trận, giết chết toàn bộ bọn họ. Toàn bộ phù trận trong quá trình công kích, bắt đầu lay động, mà phù khảm trong cây cũng bắt đầu trở nên ảm đạm.

Trần Hạc nhìn mà trong lòng không khỏi âm thầm kêu hỏng, nhưng Trần Hoàng Kiếm với Mạch Kim Kiếm chắn ở trước phù trận, ánh sáng lúc sáng lúc tối, tiếp theo nghe thấy ba tiếng “bành bành bành” liên tiếp, toàn bộ thân Trần Hoàng Kiếm đều đang rung động, phạm vi bụi vàng đang từ từ giảm nhỏ, đây còn là vì linh chủng của Trần Hoàng Kiếm thực sự cực kỳ nghe lời thành thật, không đến một khắc cuối cùng tuyệt đối không từ bỏ. Mạch Kim Kiếm hợp lại rồi tách ra, tách ra rồi hợp lại, linh chủng thuộc tính kim đã ngao ngao kêu đau mấy lần trong linh kiếm.

Mắt thấy hai thanh kiếm bắt đầu ảm đạm quang mang, tiếp tục như vậy nhất định sẽ xuất hiện vết nứt, chúng nó dù sao chỉ được Trần Hạc ôn dưỡng mấy năm, có thể dựa vào độ cứng rắn của nguyên liệu nghịch thiên kháng cự mấy lần công kích của ma vật trên Nguyên Anh, đã là chuyện cực hiếm có, nếu tiếp tục nữa, sợ rằng hai thanh pháp khí sẽ hoàn toàn bị ma vật hủy diệt, nhưng giờ này khắc này, Trần Hạc lại không cách nào tùy tâm thu hồi pháp khí, mà y cũng vì từng lần lực trùng kích cực lớn mà không ngừng lùi về phía sau mấy bước, vạch ra trên mặt đất vết rãnh thật sâu.

Dưới mấy lần công kích không cho thở dốc, hai thanh pháp khí Nguyên Thần rốt cục triệt để ảm đạm không ánh sáng, thân kiếm đầy vết nứt nhỏ, hoàn toàn rách nát bị đánh rơi xuống dưới chân Trần Hạc, mà phật lực của phật trượng Vệ Hạo Hiên sớm đã không còn sức tiếp tục. Thực tế nói thì dài, nhưng bắt đầu từ khi ma vật công kích đến khi đánh bại hai người, bất quá chỉ mấy giây, mấy tu sĩ khác cũng đồng thời lần lượt dùng ra pháp khí ngăn chặn, nhưng hiển nhiên từng món đều bị ma khí ăn mòn thành sắt vụn, ngoại trừ một số pháp khí có lực trừ ma cực mạnh, những món khác, bất kể là phẩm chất thế nào đều có đi không về.

Mắt thấy Trần Hạc bại lui, lão ma sắp hủy diệt phù trận, Vệ Hạo Hiên cắn răng một cái ném ra một chiếc bát Phật. Bát Phật vừa được dùng ra, tức khắc tản ra quang mang một trượng, mà sắc mặt Vệ Hạo Hiên cũng lập tức trở thành màu giấy trắng, tiếp theo tinh thần trở nên uể oải không phấn chấn, tu vi trong nháy mắt giảm tới Trúc Cơ trung kỳ, hiển nhiên gã dùng việc giảm bậc làm cái giá để sử dụng món Phật bảo kia.

Quả nhiên là Phật bảo, trong nháy mắt chống chặn được sóng công kích kia, những nơi quang mang chiếu rọi, tất cả ma khí đều bị xua tan, nhưng hiển nhiên nguyên khí của Vệ Hạo Hiên cực không đủ, Phật bảo chỉ duy trì được mấy giây, ánh sáng đột nhiên trở nên ảm đạm. Mà Vạn Khô Lão Ma trái lại phóng đại ma khí, lần nữa trở nên hùng hổ, lần này sợ rằng thực sự vô lực xoay chuyển trời đất.

Hai lần công kích liên tiếp, phù trận rốt cục bị phá, tất cả cổ thụ được khảm phù bị nổ tung, sương đen nồng đậm đột nhiên điên cuồng tuôn tới, bao vây lấy bọn họ, trên mặt tất cả tu sĩ trong nháy mắt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mà đúng lúc này, trong tai Trần Hạc truyền đến một thanh âm khởi động tương tự như bánh răng chuyển động.

Đúng lúc này, trong không gian Giới Tử cũng có động tĩnh, hắc báo đã tiến hóa thành công, lúc này dường như cảm giác được Trần Hạc có nguy hiểm, đang lớn tiếng gầm rú dưới tàng cây Ngưng Thần. Từng trận ma sương toàn thân Vạn Khô Lão Ma dường như biến ảo thành mấy cái miệng dữ tợn, xông tới bọn họ như quần ma loạn vũ. Trong nháy mắt đó, Trần Hạc lui ra phía sau, sau đó vung tay lên gọi hắc báo ra. Trong nháy mắt khi hắc báo đi ra đã cảm nhận thấy sự nguy hiểm, ngẩng đầu gầm gừ rống giận một tiếng, miệng tức khắc phun ra một luồng hỏa diễm đốt trời, bao phủ mảng ma khí gần trong gang tấc kia. Nguồn:

Ngay một khắc đó, Trần Hạc đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen, thân thể đầu nặng chân nhẹ, nhưng trước đó y vẫn không quên thu hồi hai thanh pháp khí Nguyên Thần bị thương trên mặt đất, tay còn túm lấy con hắc báo không cam lòng còn muốn thiêu chết Vạn Khô Lão Ma kia. Nếu như không đoán sai, y chắc hẳn sẽ lập tức được truyền tống ra khỏi Thất Sát Chi Địa, chớp mắt đó Trần Hạc thực sự thả lỏng toàn thân, trong lòng không khỏi thầm nghĩ một tiếng. Cảm tạ trời đất... rốt cục đã tới.
Bình Luận (0)
Comment