Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 201

Khi Trần Hạc tỉnh lại, cảm thấy ánh nắng có chút chói mắt, bên tai còn có thể nghe thấy thanh âm khe suối chảy róc rách, xung quanh có thanh âm chim thú chạy nhảy kêu hót. Sau khi mê mang trong nháy mắt, ký ức trước đó đã hoàn toàn hồi phục, một khắc khi hồi phục, Trần Hạc nhịn không được muốn chửi má nó. Y quả thực may mắn, hắc báo không chỉ đột nhiên tỉnh lại vào thời khắc mấu chốt nhất, còn phun ra ngọn lửa kia, không nên xem thường ngọn lửa đó, nó đã thành công cản trở được ma thủ của Vạn Khô Lão Ma.

Nếu như Trần Hạc không nhớ lầm, lúc đó ngay trước khi trận pháp mở ra truyền tống, hai tu sĩ bên cạnh y không kịp ngăn cản, đã bị ma thủ do sương đen biến ảo thành đánh bất ngờ xuyên qua tim, cách cơ hội sống chỉ một đường, đáng tiếc ngã xuống, không còn gì khiến người ta xúc động triệt phế phủ hơn so với điều này. Mà ngay lúc đó trong cơ thể Trần Hạc thiếu hụt lợi hại, vốn khó thoát một mạng, ngọn lửa kia của hắc báo đã cho y thời gian thở dốc, cũng chính một giây đó y được truyền tống ra ngoài thành công.

Nhưng ai có thể nói cho y, lúc truyền tống đã có chuyện gì xảy ra? Đầu tiên là Thất Sát lệnh trong lòng đột nhiên vỡ thành bột phấn, tiếp theo khi truyền tống đến phân nửa, không gian vậy mà trở nên vặn vẹo, áp lực không gian to lớn thiếu chút nữa không chèn nổ thân thể y, cũng may chuỗi Bà Sa Châu trên cổ tay được kích phát ở một khắc cuối cùng, tiếp theo cả xâu hóa thành mảnh vụn, Trần Hạc chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể như bị chặt thành mấy đoạn, sau đó ý thức hoàn toàn tiêu tán.

Lúc này tỉnh lại, toàn bộ thân thể đều như bị xe tải cán qua từ phía trên, ngay cả động đậy ngón tay một chút cũng khó, cho dù tỉnh lại cũng không cách nào đứng dậy, chỉ có thể bảo trì tư thế nằm như người chết trên mặt đất, nhưng thần thức vẫn quét một lần quanh mình. Hiển nhiên y không được truyền tống quay về truyền tống trận khi tiến vào trước đây, mà ở một địa phương xa lạ, lúc này y đang nằm bên một vùng cát đá, bên cạnh là một dòng suối rộng không đến hai mét, nước suối từ trong núi đang chảy vang róc rách giữa khe đá.

Thanh âm này được nghe vào trong tai Trần Hạc mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, thật đúng là dễ nghe như tiên nhạc, nghe hoài không chán, mà lúc này bên người y là một con hắc báo đang nằm sấp, lúc này không nên nói là hắc báo, mà là một con báo tím yêu dị, Trần Hạc không khỏi đánh giá. Lúc đó khi hắc báo biến dị chính là lúc y nguy hiểm, gọi ra cũng chưa kịp nhìn kỹ, lúc này nhìn thì có chút kinh hỉ.

Có thể là do Phần Băng Hỏa thuộc tính thủy hỏa biến dị kia gây nên, bộ lông màu đen toàn thân nó như bị hòa tan, lộ ra màu sắc tím sẫm, dưới ánh mặt trời càng ánh lên lộ rõ một tầng ánh tím bóng loáng, cực kỳ yêu dị, hoàn toàn không thể cùng đặt chung bình luận với con Hỏa Vân Báo cấp thấp bình thường quê mùa trước đây, mà ở chỗ chóp lông vốn phân bố một tầng sương tuyết trắng, lúc này đã rút đi, thành một tầng màu sắc đỏ lửa như được đốt lên nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời chói mắt dị thường, vô cùng loá mắt.

Mà khiến Trần Hạc hài lòng nhất chính là hắc báo đã từ cấp bốn tiến cấp đến cấp năm, từ đây thoát ly hàng ngũ yêu thú cấp thấp, chân chính là một yêu thú cấp cao có thể một mình đảm đương một phía. Mà cắn nuốt Phần Băng Hỏa cũng là hỏa diễm biến dị, tuy rằng chỉ tiến một cấp, nhưng thực tế chỗ tốt mà hắc báo nhận được còn quan trọng hơn việc thành công tiến một cấp, đó chính là tính chất hỏa diễm của nó. Nhược điểm lớn nhất của yêu thú thuộc tính hỏa chính là trời sinh bị thủy khắc chế, chính cái gọi là ‘cứng quá dễ gãy’, ngoài sự hung mãnh, một chậu nước lạnh là đã có thể triệt để dập tắt, đối với hắc báo có được lửa thuần dương mà nói thì lại càng sâu sắc, ngay cả tắm rửa cũng phải do Trần Hạc ba lần mời năm lần ra lệnh.

Hiện giờ dung hợp Phần Băng Hỏa thủy hỏa biến dị, việc này như trộn vào thép cứng một vật chất kiên cố, băng biến dị cũng dựng lên một chiếc cầu có thể tương thông giữa hỏa diễm cương mãnh và thủy, nói cách khác ngày sau hỏa diễm của hắc báo đã ‘trong dương có âm, hình băng trong hỏa’, không cần e ngại một số yêu thú thuộc tính thủy nữa, thậm chí sau khi trộn vào băng diễm biến dị, lửa mà nó phun ra càng liên miên lâu dài, thiêu không sạch thì sẽ không dễ tắt, có thể nói trở nên càng khó chơi, đây không thể nghi ngờ là một lần đột biến trên thực lực.

Mà ngay khi Trần Hạc có thể nói là mở cờ trong bụng, hắc báo vốn nằm sấp bên cạnh bắt đầu cảnh giác; ánh mắt không ngừng nhìn bốn phía xung quanh lúc này lại lộ ra một tia nghi hoặc. Mấy ngày nay nó vẫn luôn canh giữ bên cạnh thân thể Trần Hạc, rất sợ một số dã thú tới gần, cũng bởi vì một người một báo tâm thần tương liên, vì vậy nó biết được Trần Hạc chỉ bị tiêu hao quá nhiều lực nguyên thần, tạm thời lâm vào ngủ say, mặc dù thân thể bị một số nội thương, nhưng người tu tiên có thể tự hành khôi phục, không có trở ngại gì lớn.

Bạn đang �

Trần Hạc vẫn luôn không tỉnh, mấy ngày nay hắc báo đói cũng không dám rời khỏi, chỉ có thể đến bên dòng suối uống mấy ngụm nước để áp đói, sau đó lại quay về nằm sấp bên người Trần Hạc, ngay ban nãy nó cảm nhận thấy hình như nguyên thần của Trần Hạc có chút động tĩnh, nhưng y vẫn còn nằm trên tảng đá, điều này khiến nó có chút nghi hoặc, không khỏi đứng lên, xoay quanh Trần Hạc.

Đại khái mấy ngày nay đói thảm rồi, mà cũng đúng, nó luyện hóa Phần Băng Hỏa đã một tháng có thừa, bình thường vừa tỉnh đều sẽ có thịt thơm ngào ngạt ăn, nhưng lần này không những không có, còn phải canh giữ mấy ngày, chỉ uống mấy ngụm nước, có thể không đói sao? Vì vậy sau khi xoay hai vòng, lực chú ý lại đặt lên búi tóc trên đầu Trần Hạc, đại khái là khi còn bé cào tóc Trần Hạc bị y đánh, khiến nó có cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt với búi tóc đó.

Cho dù về sau nó không cào nữa, thì loại cảm giác hiếu kỳ này vẫn tồn tại, dưới tình huống Trần Hạc không thể ngăn cản, triệt để bị kích phát, cũng có thể là do bụng nó quá đói, xem búi tóc kia là bánh bao thịt, xoay hai vòng rồi bắt đầu ngồi xổm xuống nơi đầu Trần Hạc, nhìn chăm chú sau một lúc lâu, rồi lại nghiêng đầu nhìn chăm chú sau một lúc lâu, khi nhiều lần xác định y không có phản ứng, mới chậm rãi cúi đầu, sau đó cắn một ngụm lên búi tóc.

Đại khái không dám dùng sức, cuối cùng như gặm xương, một bên cắn hai cái, rồi lại đổi chỗ khác cắn hai cái, cắn xong còn không đã nghiện vươn móng vuốt tính toán cào hai cái, xem búi tóc kia có thể chui ra thịt hay không. Tâm tình vốn không tệ của Trần Hạc bị cảm giác kéo tóc lúc này phá hư triệt để, không có ai vui lòng đầu của mình bị móng vuốt của người khác giẫm dưới chân, cho dù là Kim Trảm Nguyên cũng không ngoại lệ.

Đại khái cơn tức giận bị kích phát, thân thể vốn không thể động đậy, lúc này đã thoáng động, theo cơn đau đớn, cảm giác cũng về lại thân thể. Trần Hạc không khỏi chậm rãi giơ tay lên, chuyện làm đầu tiên đó là sờ sờ tóc bị kéo có chút rối bời, sau đó giương mắt nhìn về phía hắc báo, ánh mắt đó hiển nhiên mang theo sự u ám không vui mãnh liệt. Mà hắc báo thấy Trần Hạc tỉnh lại, há miệng ô một tiếng với y, thanh âm cực kỳ cao hứng.

Nhưng khi thấy ánh mắt với biểu cảm của Trần Hạc, hắc báo ủy khuất ô ô hai tiếng thu hồi móng vuốt, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm cho y xem, ý là móng vuốt của nó rất sạch sẽ, đã được rửa trong nước, không có cặn bẩn, càng không làm dơ tóc. Đối với yêu thú mà nói, cái loại sở thích không cho phép bất kỳ thứ gì làm loạn tóc của Trần Hạc, nó hoàn toàn không hiểu, trong suy nghĩ của nó, nếu được Trần Hạc sờ đầu thì đó là chuyện rất vui vẻ, nhưng nếu đổi thành nó sờ đầu Trần Hạc, lập tức bị đánh một trận.

Đây là vì sao? Lấy thân phận yêu thú cấp năm cộng thêm linh trí bản thân hiện giờ của nó vẫn nghĩ không rõ, bất quá cũng biết bản thân đã gây họa, lập tức tiến lên lấy lòng dùng đầu lưỡi liếm ngón tay Trần Hạc. Trần Hạc thật đúng là dở khóc dở cười, loại động vật hắc báo này thật đúng là đánh không được mắng không xong, đánh nó, nó xa lánh mi, mắng nó, nó phản kháng mi, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mặc, bởi vì vừa thả lỏng sẽ gây họa, hơn nữa càng không thể quản thúc, bởi vì càng khống chế ràng buộc thì tính tình nó sẽ càng quái đản, độ khó trong đó thật đúng là khiến người nuôi chua xót, người nghe rơi lệ.

Nhưng lại có một chỗ tốt lớn nhất, nó chính là hậu thuẫn bền chắc nhất trong chiến đấu, hậu viện khiến người ta yên lòng, nó không sợ bất kỳ kẻ địch nào, là giống loài có thể vứt bỏ sinh mệnh trong chiến đấu. Trần Hạc ngầm thở dài, như thường ngày vỗ vỗ đầu nó, thông thường y vỗ đầu nó, cũng chính là ý thỏa hiệp tha thứ. Hắc báo thấy thế, đầu vốn nằm thấp lấy lòng lúc này ngẩng lên, rống lớn một tiếng về phía chân trời.

Hắc báo tuy rằng chỉ là một con báo choai choai, nhưng lực rống này rất mạnh, trong phạm vi trăm trượng đều có thể cảm giác được sự rung động năng lượng của thanh âm đó, cách đó không xa, lá cây đều đang rung động soàn soạt, một số chim thú trong rừng lại càng chạy tứ tán mọi nơi. Trần Hạc cách gần nhất, lỗ tai bị chấn đến mức vang ong ong, chưa đợi y phản ứng, nó đã bắt đầu nhanh chóng chạy qua lại bên cạnh y, gấp đến độ như một con quay, thậm chí còn chạy đến bên khe suối dùng móng vuốt vỗ nước, đánh một cái ô một tiếng, rất ồn người.

Trần Hạc làm sao có thể không biết suy nghĩ của nó, không cần nguyên thần cảm tri suy nghĩ của nó, chỉ nhìn động tác đã biết tên nhóc này đói rồi, vỗ nước là muốn y nấu nước lột da thú làm thịt ăn, Trần Hạc đành phải bất đắc dĩ vung tay lên, “Đi đi...”

Thấy y ứng tiếng, thân ảnh hắc báo tức khắc xông đi, cái mông vểnh vểnh vội vàng vào trong rừng bắt yêu thú béo khỏe. Mà Trần Hạc thì ngồi xếp bằng dậy, sau khi nuốt một viên Phục Mạch Hoàn, đả tọa một hồi mới khôi phục chỗ bị thương kinh mạch toàn thân, kế đó đứng dậy bắc nồi bên khe suối. Con mồi mà hắc báo săn đương nhiên béo mập, mấy ngày nay đôi mắt tím của nó đều sắp xanh luôn rồi, vẫn luôn nhìn chăm chú ngựa dê hoang dã trong rừng.

Đối với yêu thú đang đói bụng mà nói, mùi vị chỉ có thể nhìn mà không thể động đến tuyệt đối không dễ chịu, nhưng nó có thể nhịn xuống không động, chỉ nhìn cũng phải canh giữ Trần Hạc, điều này đã nói rõ, ở trong lòng hắc báo, sự an nguy của Trần Hạc quan trọng hơn con mồi điền đầy bụng, nhưng điều này cũng không bài trừ nhân tố rằng nó biết săn trở về cũng không có ai làm cho nó, tốn công phí sức. (=)))))

Sau khi một người một báo ăn sạch canh thịt, Trần Hạc đả tọa chốc lát, rồi bắt đầu mở ra bản đồ toàn bộ tu tiên giới mua được ở Tiên Thành trước đó, tìm nửa ngày mới rốt cục tìm được phương vị. Nơi đây vẫn còn trong phạm vi của tu tiên giới, cách Tiên Thành một khoảng, lúc này nơi đặt chân của y chính là một đảo hoang không người, bởi vì không có tài nguyên, vì vậy xung quanh cũng không có gia tộc tu tiên nào.

Vẻ mặt Trần Hạc lại có chút trầm ngưng, tuy rằng thành công sống sót được truyền tống ra từ Thất Sát Chi Địa, nhưng hiển nhiên khi truyền tống tới phân nửa, trận pháp thượng cổ xuất hiện việc ngoài ý muốn, mà việc ngoài ý muốn này vô cùng có khả năng có quan hệ rất lớn tới những ma vật trong Thất Sát Chi Địa. Trần Hạc không rõ đến tột cùng có bao nhiêu ma vật trốn ra từ Hố Vạn Ma Thất Sát Chi Địa, nhưng chỉ cần nhìn tảng lớn tảng lớn hắc ma tràn ngập bầu trời, là tuyệt đối không phải số lượng nhỏ, nếu như trận pháp Thất Sát Chi Địa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, toàn bộ tu tiên giới đều sẽ không dám tưởng tượng. Y chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sau lưng bốc lên cơn rét lạnh...

Sau khi y xem qua bản đồ, lập tức kiểm kê vật phẩm trên người, trên thân kiếm hai thanh pháp khí Nguyên Thần đã đầy vết nứt, linh chủng bên trong cũng không còn trạng thái vui thích trước đây nữa, xem ra hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, bất quá cũng may đây không phải pháp khí bình thường, ôn dưỡng ở đan điền một đoạn thời gian sẽ có thể khôi phục.
Bình Luận (0)
Comment